Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 3




“Nơi này?” Y Cách Tát Tư nhíu mày, đột nhiên vươn tay qua phía thanh niên, giống như xách một con gà con tới trước mặt mình.

“Ngươi đang đùa ta à?”

Vô tội chớp chớp mắt, Bội Ân bị bắt cùng thú nhân cao lớn trước mắt mắt đối mắt, mũi đối mũi, ách… lông mi thật dài, mặt cũng thật anh tuấn, chính là tư thế này có chút khó chịu.

“Không có a…” Run rẩy mở miệng, bộ dáng như con thỏ nhỏ bị chấn kinh: “Bội Ân ca ca nói muốn đi kiểm tra số bẫy rập ngày mai.”

Nghe tới hai chữ ‘bẫy rập’, Y Cách Tát Tư liền hừ lạnh một tiếng, cứ như đang xem thường hoặc cười nhạo.

“Chính là trước kia ta rất ít rời khỏi bộ lạc, cho nên không biết đường…” Thanh niên vặn vẹo cơ thể, tựa hồ rất không thoải mái, đôi mắt to tròn ngập nước đáng thương nhìn đối phương.

“Hừ!” Y Cách Tát Tư buông tay, thanh niên ‘ối’ kêu lên một tiếng sợ hãi rồi ngã ngồi xuống đất.

Thú nhân thô lỗ kéo cánh tay thanh niên.

“Mau dẫn đường——” Giống cái gầy yếu này hẳn không có can đảm lừa gạt y đâu!

Đi một hồi, Y Cách Tát Tư thật sự chịu không nổi động tác chậm chạp của đối phương, bàn tay to duỗi ra kẹp đối phương vào nách. Bội Ân cũng không giãy dụa, im lặng tùy ý đối phương kéo mình.

“A… chính là phía trước!”

Bội Ân vỗ vỗ, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn về phía thú nhân.

Mạch máu trên trán Y Cách Tát Tư nhịn không được bắt đầu run rẩy, y nghiến răng, chỉ vào vật thể tối đen trước mặt, từ hàm răng nghiến chặt hộc ra vài từ.

“Ngươi, xác, định?” Kia chính là một vũng lầy giết người một cách vô hình thêm vào đó lại còn là sào huyệt của đám cá sấu!

“Ách… đại khái đi, trời tối quá nhìn không rõ.”

“Đến lúc nào ngươi mới thấy rõ hả!” Y Cách Tát Tư tức giận kêu to, đùng đúng tức giận kể ra một dọc các địa điểm ác ôn Bội La dắt mình tới——

“Khu rừng có đầy những tổ ong; vùng đất đám thủy nghê thú tụ tập; còn có huyệt động của con nhện núi—— có lần nào thấy rõ đâu hả!!”

Không được, y sắp mất lý trí rồi, hận không thể một ngụm cắn chết giống cái trước mắt. Nếu không phải đối phương luôn làm ra biểu tình khờ dại vô tội, Y Cách Tát Tư thật hoài nghi người này cố ý!

Những lãnh địa mãnh thú mà ngay cả y cũng không dám tùy ý chạm đến, thế mà thanh niên gầy yếu trước mắt dẫn y vòng vo n lần!

“Đúng, thật xin lỗi… trời tối quá a… hơn nữa ta đã nói ta không biết đường…” Thanh niên cụp mắt, âm thanh có chút nghẹn ngào.

Y Cách Tát Tư nhướng mày, trong lòng yên lặng đếm từ một tới mười, thật không biết giống cái này ngốc thật hay trời sinh thiếu não. Cả ngày hôm nay y thật chật vật, cơ thể mệt mỏi có thể chịu được, nhưng Y Cách Tát Tư không thể chịu nổi giống cái ngây ngốc hồ đồ trước mắt không ngừng khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của mình!

“Không tím nữa!” Y Cách Tát Tư hung tợn phun một hơi, quên đi, ngày mai hẳn thu thập tên kia, hiện giờ y phải tìm một chỗ hảo hảo nghỉ ngơi.

Chết tiệt, cánh bên phải bị đám dực long cắn vài lỗ; lưng đỏ bừng vì bị đám ong chích; còn có chất độc của nhện núi trong cơ thể… Trên người nhiều vết thương tới mức Y Cách Tát Tư đếm không xuể, tuy này đối với mãnh sư mà nói không tính là gì, nhưng thể lực tiêu hao quá nhiều vẫn làm y mệt mỏi.

Y đã bao lâu không có cảm giác bị hao tổn sức lực đến thế này? Tất cả đều do giống cái trước mắt ban tặng!

Hung tợn trừng mắt liếc nhìn đối phương một cái, Y Cách Tát Tư mở đôi cánh, tính toán rời đi.

Nhưng ngay trong nháy mắt y định bay đi—— phía trước đột nhiên truyền tới một trận động tĩnh rất nhỏ… Bội Ân khẽ ‘nha’ một tiếng, Y Cách Tát Tư nhanh chóng xoay người. Tuy gương mặt y không biểu hiện gì nhưng trong lòng đã chồng chất buồn bực cùng lửa giận, gần như sắp bùng nổ!

“Rống——”

Một cái mồm to đầy răng nhọn làm trái tim Bội La nhảy lên thình thịch.

Y Cách Tát Tư cười lạnh, đưa tay chặn lại công kích của con cá sấu, móng vuốt thú hóa túm chặt cái mồm đối phương. Toàn thân cá sấu phủ kín lớp lân giáp cứng rắn, mãnh thú bình thường rất khó phá được lớp bảo hộ cứng rắn của nó.

Đương nhiên đó là đối với mãnh thú bình thường, với sức lực của mãnh sư muốn bóp chết cá sấu đầm lầy dễ như trở bàn tay. Nhưng Y Cách Tát Tư phi thường chán ghét giao chiến với sinh vật này, không phải y sợ bọn nó, chỉ là y chán ghét mùi tanh tưởi cùng hôi thối của đầm lầy trên người chúng nó!

Đúng vậy, Y Cách Tát Tư không thể chịu đựng được chính là mùi! Cảm quan của mãnh sư phi thường nhạy bén, mùi bình thường tiến vào mũi mãnh sư có thể phóng đại vài lần, mùi tanh hôi này quả thật đối với Y Cách Tát Tư chính là tra tấn!

“Rống rống——”

Cá sấu đầm lầy phát ra tiếng rống thống khổ, tử vong làm nó hoảng sợ càng ra sức giãy dụa, cái đuôi lớn đầy gai nhọn hung hăng quất mạnh vào cánh tay thú nhân——

“Nha!” Bội Ân hét lớn một tiếng, không ngờ bị lực đạo kia hất ra ngoài.

Y Cách Tát Tư rủa thầm một tiếng, móng vuốt chế trụ cá sấu dùng sức, chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, đầu cá sấu mềm nhũn, cơ thể to lớn nằm sụp trên mặt đất không nhúc nhích, nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Sau đó nhanh chóng tiến tới chỗ thanh niên đang đau quặng bụng, Y Cách Tát Tư đưa tay ôm đối phương vào lòng ngực, nhưng hương vị tanh hôi xông thẳng vào mũi, trực chỉ tới não—— mãnh sư cao ngạo suýt chút nữa ngất xỉu, lảo đảo một cái, cùng giống cái trong lòng rơi thẳng vào đầm lầy dơ bẩn tanh hôi!

“Ngô…” Mùi hôi đáng sợ làm Bội Ân suýt chút nữa nôn mửa một trận. Cậu túm chặt thú nhân, thật vất vả mới thoáng quen với hương vị đáng sợ này. Nghe nói cá sấu đầm lầy rất thích kéo con mồi vào vũng bùn, đợi đến khi thi thể nó rữa ra mới chậm rãi hưởng thụ. Nôn… thật sự là thói quen ăn uống biến thái.

“Này, chúng ta mau rời đi, mùi vị nơi này thật kinh khủng!”

Đợi hồi lâu cũng không thấy thú nhân có phản ứng, Bội Ân cảm thấy thực buồn bực, chẳng lẽ y muốn tắm trong vũng bùn này à?

“Này này… A, ngươi làm sao vậy!” Trợn tròn hai mắt, Bội Ân quá sợ hãi. Thú nhân trước mắt giống như hoàn toàn biến thành người khác, gương mặt trắng bệt, ngũ quan nhăn tít.

“…”

Y Cách Tát Tư giật giật mắn, cơ hồ ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.

“Thối quá…” Y suy yếu mở miệng, bộ dáng như sắp chết ngất.

“…”

Nhìn thú nhân suy yếu đến không chịu nổi, Bội Ân không khỏi cảm thấy buồn cười, hóa ra người này cũng có một mặt yếu ớt đến vậy a. Sự thực Bội ân quả thực đã cười thành tiếng rồi. Y Cách Tát Tư tức giận trừng đối phương, nhưng bộ dáng vẫn dở sống dở chết như trước.

“Mau đưa ta đi đi… nơi này thối quá…” Thú nhân nhíu mày đứt quãng rên rỉ, hệt như một đứa nhỏ dụi dụi vào lòng thanh niên. Hương vị này thật đáng sợ, y sắp chịu không nổi!

Tốt bụng vỗ vỗ đầu đối phương, lại bị ném về một cái xem thường.

Bội La nín thở, cố kéo Y Cách Tát Tư lên bờ. Nghỉ tạm một hồi, cậu lại lao lực tha thú nhân ra một khoảng cách đầm lầy khá xa… Mệt chết người, người này thật nặng a!

Bởi vì trên người vẫn còn lưu lại mùi hương đáng sợ kia, gương mặt y Cách Tát Tư vẫn còn xanh mét, nhắm chặt mắt không nhúc nhích. Bội Ân vốn định cứ mặc kệ bỏ y ở đó, nhưng nhìn gương mặt trẻ tuổi kia, không biết vì sao lại có chút không đành lòng.

Cuối cùng Bội Ân vẫn mềm lòng, không bỏ mặc Y Cách Tát Tư, ngược lại đi tới phụ cần tìm một chút hoa cỏ diệt đi nước bùn lưu lại trên người y.

Đẩy mái tóc ướt sũng của đối phương, cẩn thận đánh giá gương mặt thú nhân. Hàng mi dày, đôi mắt sâu thẳm, phi thường anh tuấn, thậm chí có thể nói là câu hồn khiếp người, chỉ tiếc gương mặt luôn mang theo một mạt ý cười đùa cợt. Mái tóc ngang ngược không chịu theo nếp, hơi cuốn lên, tăng thêm vài phần trẻ con… Bên dưới chiếc mũi cao thẳng là cánh môi không dày không mỏng, giờ phút này đang mím chặt, nhìn qua gợi cảm mê người…

Niên kỉ người này hẳn không lớn đi, Bội Ân thầm đoán. Ngón tay chút có chút không gảy gảy sợi tóc nâu đậm của đối phương, ánh mắt nhìn chằm chằm thú văn cổ xưa xinh đẹp trên ngực thú nhân.

Người này không phải ưng nhân cũng không phải săn kiêu, Bội ân có thể khẳng định Y Cách Tát Tư không phải bất cứ loại thú nhân nào mà cậu biết. Thú nhân bình thường tuyệt đối không có được tốc độ, sức mạnh cùng cảm quan nhạy bén như vậy.

Một đường thử thách, Y Cách Tát Tư cơ hồ không lộ ra chút nhược điểm nào, điều này làm Bội Ân thực giật mình… Ngoài ra đôi cánh hoàng kim của đối phương, móng vuốt thú hóa cùng loại với ưng trảo, tất cả làm Bội Ân không khỏi liên tưởng tới một sinh vật trong truyền thuyết…

Nếu thật sự là sinh vật kia, Bội Ân chậm rãi siết chặt nắm tay… Nếu Y Cách Tát Tư thật sự vì mục đích ‘kia’ mà tới, cậu không thể hạ thủ lưu tình!

Cậu tuyệt đối sẽ không để Y Cách Tát Tư có cơ hội xúc phạm đồng bạn của mình!