Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 19




Lần mê man ngày lại kéo dài suốt một ngày, làm Y Cách Tát Tư vô cùng lo lắng. Thú nhân biết mình phóng túng làm Bội Ân mệt chết rồi, nhưng không có cách nào, một khắc tiến vào cơ thể Bội Ân y căn bản không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể dựa vào bản năng mà hành động.

Y Cách Tát Tư chưa từng nghĩ tới ý chí của mình lại yếu ớt đến vậy, sau khi gặp Bội Ân thì tựa hồ hết thảy đều biến đổi.

Người ngủ say trên mặt đất giật mình, cọ cọ lớp lông xù của cự thú phát ra tiếng vang sàn sạt.

Y Cách Tát Tư phản xạ di động tầm mắt, rất nhanh liền liếc nhìn thanh niên đang ngủ say một cái, xác định cậu vẫn còn đang mơ ngủ, ánh mắt mới tập trung về đống lửa.

Y không khỏi nhớ tới cha mẹ đã sớm qua đời của mình, sau khi phụ thân gặp mẫu thân có phải cũng mâu thuẫn cùng thống khổ như y không? Cùng lúc không muốn tổn thương bầu bạn thật vất vả mới tìm được; cùng lúc lại luyến tiếc buông tay, muốn giữ người này vĩnh viễn ở bên người…

Y Cách Tát Tư không thể tưởng tượng biểu tình của phụ thân sau khi biết mẫu thân hoài thượng y, nhất định rất phẫn nộ đi. Từ lúc y có ý thức tới nay, phụ thân đối với y vĩnh viễn chỉ lộ ra gương mặt lạnh lùng cùng chán ghét… Đúng vậy, mãnh sư chán ghét con nối dòng của mình, bởi vì ấu tử mãnh sư luôn sát hại chính mẫu thân của mình, sát hại bầu bạn mãnh sư yêu thương nhất.

Thở dài một hơi, Y Cách Tát Tư xoay mặt qua phía thanh niên đang ngủ say, lồng ngực nhất thời nảy lên rất nhiều cảm xúc: có ảo não, có lo lắng cùng lo âu, rồi lại cảm thấy một chút ngọt ngào… Đủ loại tình cảm phức tạp đan xen vào cùng một chỗ làm nội tâm y qua thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.

Nửa đêm, Bội Ân rốt cuộc tỉnh lại.

“Ngô…” Cậu phát ra tiếng than nhẹ khó chịu, chỉ cần hơi động một chút, toàn thần cao thấp lập tức có cảm giác đau đớn như bị xé rách.

Bội Ân hơi động ngón tay, giây tiếp theo lập tức bị ôm vào một vòng tay ấm áp.

“Có cảm thấy tốt hơn không.” Âm thanh Y Cách Tát Tư truyền xuống từ đỉnh đầu, động tác bao bọc ôn nhu vô cùng.

Bội Ân ngẩng cổ nhìn y một cái, đôi mắt thú nhân che kín tơ máu, bộ dáng chật vật không khác biệt lần trước lắm, xem ra hai ngày nay Y Cách Tát Tư không có hảo hảo nghỉ ngơi, vẫn luôn canh giữ bên người cậu.

Đau lòng xoa gương mặt trẻ tuổi đầy râu là râu của thú nhân, chậm rãi ma xát, Bội Ân khẽ gật đầu.

“Ta tốt hơn nhiều rồi.”

Lúc này cậu mới phát hiện cánh tay được bôi một chất lỏng nhạt màu, vết bằm trên người cũng biến mất không ít.

“Đây là ngươi bôi à?” Bội Ân kinh ngạc giương mắt nhìn về phía Y Cách Tát Tư, không ngờ thú nhân lại cẩn thận đến vậy.

“Ngươi biết thảo dược?”

Tức giận trừng mắt nhìn bầu bạn trong lòng, Y Cách Tát Tư túm lấy bàn tay nhỏ bé đang sờ loạn trên mặt mình của Bội Ân xuống. Người này thực không ngoan, đã thành bộ dáng này mà vẫn không quên tìm cơ hội khiêu khích mình.

“Ta chính là mãnh sư.” Ngụ ý là y biết rất nhiều thứ.

“Ha hả ~ ta đương nhiên biết.”

Bội Ân cười tủm tỉm rút tay lại, gương mặt nhỏ nhắn thỏa mãn áp lên lồng ngực khỏe mạnh của đối phương, cảm thụ nhịp tim đập mạnh mẽ của y.

“Y Cách, kể ta nghe về mãnh sư đi.”

Loại sinh vật mãnh sư này có vẻ rất khác biệt với lời đồn.

“Ngươi muốn biết cái gì?” Hơi dừng lại, thú nhân chậm rãi mở miệng.

“Cái gì cũng được a. Chỉ cần có quan hệ với mãnh sư là được, ta muốn hiểu Y Cách hơn.” Nhắm mắt lại, Bội ân thoải mái hưởng thụ sự ôn nhu của thú nhân. Cậu nhớ lời tộc nhân từng nói: càng là thú nhân có bộ dáng hung hãn đáng sợ thì lại càng sủng ái bầu bạn của mình, có vẻ không sai.

“Mãnh sư…” Thú nhân khẽ hừ lạnh một tiếng, đôi tay luồn qua nách Bội Ân, ôm thanh niên giống như mèo con đang cuộn tròn trong lòng mình dậy, nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Mãnh sư trước kia ngươi biết là bộ dáng gì?”

“Này…” Chớp mắt mấy cái, Bội Ân kể lại những tin đồn bậy bạ được nghe tộc nhân nói trước kia: “Thú nhân lưu truyền mãnh sư là chủng tộc lãnh khốc, tàn bạo cùng ích kỷ.”

Tự giễu nhếch khóe miệng, Y Cách Tát Tư trong nháy mắt lóe lên hàn ý.

“Bọn họ nói đúng, mãnh sư thật sự là sinh vật như vậy.”

“Ta cảm thấy không phải.” Cười tủm tỉm, mắt cong cong, Bội Ân càng ôm chặt Y Cách Tát Tư hơn, cảm giác cơ thể thú nha6nt rong nháy mắt siết chặt, tiếp đó chậm rãi thả lỏng, cậu mỉm cười nói: “Ta cảm thấy Y Cách không hề đáng sợ, tương phản, rất đáng tin cậy, đáng để người ta phó thác.”

Bội Ân cụp mi mắt, gò má đột nhiên hiện lên hai rặng mây đỏ biểu hiện chủ nhân nó có chút ngượng ngùng.

“Y Cách là người thực ôn nhu, cũng là người tịch mịch.” Thế nhân đều hiểu lầm mãnh sư, bọn họ tuy cường đại nhưng cũng rất cô độc, luôn dùng bộ dáng hung ác tàn bạo để ngụy trang chính mình, kỳ thật bọn họ cũng khao khát ấm áp, khát vọng có được bầu bạn có thể săn sóc cùng quan tâm.

Con người là sinh vật sợ hãi cô đơn, mãnh sư cũng vậy, thú nhân cũng vậy, không ai có thể rời khỏi đồng bạn một mình sinh tồn.

“Tịch mịch… sao?” Thở dài, Y Cách Tát Tư gục đầu xuống nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu Bội Ân. Thanh niên trong lòng tựa hồ có thể nhìn rõ hết thảy, đôi ngươi đen láy trong suốt có thể dễ dàng nhìn thấu ý tưởng của y.

Bội Ân quá thông minh, Y Cách Tát Tư cũng mới phát hiện điểm này, giống cái vừa thông minh lại xinh đẹp là mục tiêu được rất nhiều thú nhân truy đuổi, thế mà lại cam nguyện ở cùng một chỗ với y, mãnh sư nổi tiếng xấu xa…

“Ta đã đi qua rất nhiều nơi, ta luôn muốn tìm kiếm những đồng bạn mãnh sư khác.” Y Cách Tát Tư có chút khàn khàn mở miệng, lời nói để lộ ra chút chua xót ngay cả bản thân y cũng không phát hiện.

“Tựa như ngươi nói, mãnh sư là sinh vật tịch mịch… Ta đã tới rất nhiều nơi, thầm nghĩ muốn tìm đồng bạn. Đáng tiếc mãnh sư trên đại lục này hầu như đã chết hết rồi.”

Bội Ân kinh ngạc ngẩng đầu, cậu chỉ nghe qua mãnh sư rất đáng sợ rất lợi hại, nhưng chưa từng nghe nói mãnh sư diệt vong: “Sao lại như vậy? Mãnh sư không phải tộc thú nhân cường đại nhất sao?”

“A… tộc thú nhân cường đại nhất thì sao….”

Y Cách Tát Tư đột nhiên cười ha hả, âm thanh lại ngoài ý muốn thập phần bi thương.

“Ngươi hẳn đã nghe nói về giống cái của tộc mãnh sư đi.” Y ngừng cười, tay phải nắm cằm Bội Ân, nhẹ nhàng nâng lên: “Lời đồn nói thế nào.”

“…” Khẽ nhíu mày, Bội Ân bỗng nhiên cảm giác có chút bất an: “Nghe nói… giống cái mãnh sư lúc sinh đứa nhỏ sẽ chết…”

“Biết vì sao không?” Âm thanh Y Cách Tát Tư rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng nghe vào tai lại vô cùng nặng nề.

Lắc đầu, Bội Ân chỉ nghe tộc nhân nói vậy, nguyên nhân cụ thể thì không ai biết, chính là có lời đồn rằng ấu tử mãnh sư vừa sinh ra sẽ giết chết mẫu thân mình. Bội Ân bán tín bán nghi nhưng tin tồn giống cái mãnh sư hạ sinh đứa nhỏ sẽ chết đã lan truyền rất rộng rãi, tất cả mọi người đều tin đó là sự thật.

“Mãnh sư cùng săn kiêu, ưng tộc giống nhau, ấu tử đều là đẻ trứng.” Y Cách Tát Tư chậm rãi nói, gương mặt lạnh lùng nhìn không ra chút biểu tình, nhưng đôi tay ôm Bội Ân lại chậm rãi siết chặt.

Thú nhân họ chim thì trứng sẽ ở trong cơ thể bốn, năm tháng, sau khi sinh ra sẽ do giống đực ấp trứng. Nhưng mãnh sư không giống, trứng mãnh sư sẽ ở trong cơ thể giống cái khoảng tám tháng, thậm chí còn lâu hơn.”

Bội Ân kinh ngạc trừng to mắt, trứng trong cơ thể đến khi đủ tháng quả thực chưa từng nghe qua! Như vậy giống cái phải làm thế nào để hạ sinh đứa nhỏ? Giống cái căn bản không thể sinh được cái trứng lớn như vậy!

“Lúc sinh sản giống cái chỉ có một con đường chết. Vì thế lúc này, vì giảm bớt đau đớn cho bọn họ, mãnh sư chỉ có thể….” Chỉ có thể chọn lựa tự tay chấm dứt sinh mệnh bầu bạn!

Y Cách Tát Tư nhắm mắt lại, như đang nhớ tới gì đó, gương mặt lộ ra thần sắc thống khổ, không đành lòng nói thêm gì nữa.

“Y Cách!” Bội Ân đột nhiên ôm chặt Y Cách Tát Tư, nghẹn ngào không nói nên lời. Cậu rốt cuộc hiểu được, vì sao Y Cách Tát Tư cứ một mực trốn tránh, không dám tiếp nhận tình cảm của bản thân. Cậu thực ngốc, giờ phút này cậu mới hiểu gông xiềng nặng nề mà mãnh sư đeo trên người.

“Ta không sao.” Nhếch môi, hiếm có dịp nhìn thấy Bội Ân bối rối như vậy, Y Cách Tát Tư không khỏi cười khẽ.

Y vỗ vỗ lưng thanh niên, không ngừng trầm thấp hứa hẹn, lại tựa hồ như đang an ủi chính mình: “Không có việc gì, ta không cần đứa nhỏ, chỉ cần không có đứa nhỏ, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.” Mãnh sư cứ theo y mà tuyệt vong đi, dù sao y cũng đã tuyệt vọng, phỏng chừng trên đại lục này từ nay về sau cũng không còn mãnh sư xuất hiện nữa.

“Ta có thể chính là con mãnh sư cuối cùng trên đại lục, chủng tộc này bị diệt sạch thì tốt hơn.”

“Đừng nói như vậy.” Làm Y Cách Tát Tư ngoài ý muốn là Bội Ân lại kiên định lắc đầu. Cậu nắm chặt tay Y Cách Tát Tư, đau lòng mở miệng.

“Chúng ta cùng đi tìm mãnh sư được không, đi tìm đồng bạn của Y Cách. Ta tin trên đại lục này nhất định còn tồn tại mãnh sư khác.”

Ánh mắt chuyên chú trông mong, lời nói chân thành, giống như dòng nước ấm áp nhẹ nhàng rót vào trái tim đang khô cạn.

“Hảo.” Cổ họng căng thẳng, Y Cách Tát Tư nắm lại tay Bội Ân, thật chặt, không bao giờ… buông ra nữa.

Hoàn Chương 19.