Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 6 - Chương 9




“Nặc Á…”

Âm thanh trầm thấp không còn sự sắc bén như dĩ vãng, giọng điệu có chút đông cứng, hơi kì quái.

Đây là lần đầu tiên thú nhân gọi tên cậu.

Đôi ngươi trong suốt vô cùng kinh ngạc, không phải vì thú nhân có thể nói mà là sự thân thiết lộ ra từ âm thanh của y.

Tiếp đó, Nặc Á lại nghe thấy một tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng thú nhân, tiếp đó là âm thanh trầm thấp, ôn nhu giống như không khống chế được…

“Nặc Á.”

Lồng ngực run lên, nơi mềm mại trong lòng giống như bị người ta hung hăng cấu véo, Nặc Á trong nháy mắt có cảm giác khẩn trương tới thở không nổi! Đôi mắt bối rối bị ánh mắt xanh biếc chặt chẽ khóa lại, cậu ngây ngốc nhìn gương mặt phóng đại của thú nhân, nhất thời đã quên mất phải đẩy đối phương.

“Nặc Á, Nặc Á.” Thú nhân tựa hồ kêu tới phát nghiện, tâm tình có vẻ rất khoái trá, khóe miệng hơi cong lên làm gương mặt vốn ánh tuấn lại càng xuất sắc hơn.

“Nặc Á!” Tiếng kêu trầm thấp dường như có ma lực, làm không khí xung quanh cũng trở nên khô nóng.

Đôi mắt Phạm khóa chặt đối phương, ngón tay thô ráp vuốt ve những sợi tóc rơi rụng bên má Nặc Á, tiếp đó chạm vào chóp mũi nhỏ xinh của cậu, dọc xuống cánh môi mềm mại, ánh mắt trong nháy mắt trở nên thâm trầm──

“Phạm.”

“A?”

Nặc Á ngơ ngác nhìn đối phương, không hiểu vì sao thái độ của đối phương lại chuyển biến, vừa rồi rõ ràng thực hung hãn, vẻ mặt hung ác như muốn nuốt cậu vào bụng… mà hiện giờ…

“Gọi tên, ta.” Lời nói phun ra từ cánh môi mỏng trên gương mặt dễ nhìn, Phạm dằn lòng nói. Ánh mắt xanh biếc như bảo thạch tựa hồ ẩn ẩn có quang mang màu vàng lóng lánh.

“Nặc Á.” Thú nhân kiên nhẫn một lần nữa thúc giục, cánh tay rắn chắc đặt lên vách đá phía sau, im lặng vây đối phương trong lòng mình.

“Phạm…” Ma xui quỷ khiến gọi tên đối phương, Nặc Á trong giây lát hồi phục lại tinh thần mới phát hiện mình sớm đã bị thú nhân vây chặt, hơi thở giống đực phủ quanh người cậu làm cậu mê muội.

Sẽ không… lại muốn làm chuyện kia đi? Cơ thể Nặc Á nháy mắt trở nên cứng nhắc, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng, giống như tiểu động vật rơi vào bẫy rập, không ngừng, không ngừng run rẩy── nhưng bất ngờ chính là, lúc này Phạm cũng không ép buộc cậu.

Liếc mắt nhìn Nặc Á thật sâu, thú nhân kéo da thú nằm trên mặt đất quấn lên thắt lưng, xoay người rời khỏi hang động. Phạm đưa đứng ở cửa hang, đưa lưng về phía Nặc Á, ánh mặt trời xuyên qua rừng rậm chiếu lên đầu vai thú nhân, làm chiếc bóng đổ trên mặt đất thật dài, càng làm thân hình thú nhân có vẻ càng cao lớn hơn.

Phạm không nhúc nhích, cứ như một bức tượng đá, thân hình uy nghiêm như một vị thần tuấn mỹ tới từ thời viễn cổ…

Đột nhiên, một tiếng hô cao vút phát ra từ miệng thú nhân! Sức mạnh tràn đầy, khí thế khủng khiếp làm người ta e sợ, cứ như muốn tuyên bố chủ quyền với khu rừng rậm xa xưa này. Nặc Á hiển nhiên bị âm thanh bất thình lình này dọa hoảng, cậu không nghe được sự hưng phấn trong tiếng hô của thú nhân.

‘Phạch phạch phạch phạch’ tiếng đập cánh liên tiếp vang lên, sau khi nhóm chim chóc kinh hách chạy trối chết, rừng rậm lại khôi phục vẻ trầm tĩnh ngày xưa.

Thú nhân quay đầu, ánh mắt lóe lên ánh sáng chói lọi không tên. Phạm kéo Nặc Á, trong tiếng kinh hô của đối phương, y ôm lấy thắt lưng gầy yếu của thiếu niên, phóng ra khỏi hang động──

“Ngươi muốn làm gì! Buông ra, mau buông ta xuống!” Nặc Á trừng to đôi mắt xinh đẹp, cơ thể trần truồng bị thô lỗ quấn một tấm da thú mềm mại, sợi tóc hỗn độn rơi trên đầu vai làm gương mặt nhỏ nhắn của cậu lại càng tái nhợt hơn.

Nặc Á đương nhiên không hiểu dụng ý của Phạm, giống như dã thú muốn xác nhận phạm vi thế lực của mình, thú nhân khẩn cấp muốn dẫn Nặc Á ‘đi thăm’ lãnh thổ của mình, khẩn cấp muốn cậu ‘chia sẽ’ thế giới của mình.

“Buông, buông ra── ô oa!”

Nặc Á há to miệng, không thể tin thứ mình nhìn thấy. Thú nhân ôm cậu, dùng tốc độ cực nhanh lướt qua những thây cây, cảnh vật xung quanh cứ xẹt qua bên tai, có thể thấy tốc độ của thú nhân nhanh tới mức nào! Càng làm Nặc Á giật mình hơn là thú nhân hoàn toàn không cần mượn lực vẫn có thể lủi như bay trong rừng. Nặc Á có thể cảm nhận được mỗi lần nhảy lên, đôi tay cùng bắp đùi thú nhân buộc chặt co rút, bộc phát ra sức mạnh khủng khiếp!

Thậm chí không cần dùng tới hình thái dã thú, điều này đáng sợ cỡ nào a!

Nhiệt độ nóng bỏng truyền tới da thịt, tâm tình Nặc Á cũng bay lên. Từ nhỏ cậu đã rất hâm mộ các thú nhân, bọn họ có thân hình tráng kiện, trời sinh đã là người thống trị trong bộ lạc. Nặc Á không ít lần dùng ánh mắt ghen tỵ nhìn các thú nhân trong bộ lạc ra ngoài săn bắn, những thú nhân cùng tuổi cậu đã sớm vào rừng mạo hiểm, mà cậu thì chỉ có thể loay hoay trong bộ lạc, được mọi người ‘bảo hộ’; đến khi trưởng thành, lại bị xem là vật phẩm, bị tộc trưởng phân phối cho thú nhân khác…

Hóa ra cảm giác bay lượn chính là như vậy a! Nặc Á cố mở to mắt, nhìn những nhánh cây lướt qua bên người, những loại thảo mộc kì dị, những sinh vật trong rừng xẹt qua dưới chân, tâm tình lo lắng trong lòng thoáng chốc tản đi không ít.

Nhưng không bao lâu sau, Phạm đột nhiên dừng lại. Y nhảy lên một gốc đại thụ to lớn, cơn gió xuyên qua những nhánh cây lớn, hội tụ lại một chỗ. Dòng khí lưu hội tụ mang tới tin tức trong khu rừng, Phạm hít hít mũi, tựa hồ ngửi được gì đó, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén.

“Sao vậy…?” Nặc Á vừa hỏi đã bị thú nhân đưa tay cản lại.

Phạm hơi ngẩng đầu, ánh mắt chằm chằm nhìn về một hướng, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười khát máu. Y dùng một tay ôm lấy Nặc Á, tay kia nắm lấy một sợi dây leo rũ xuống bắt đầu di chuyển trong rừng cây. Động tác của Phạm rất linh hoạt nhẹ nhàng, so với vượn và khỉ còn thoăn thoắt hơn, hoàn toàn dung nhập vào khu rừng.

Nặc Á cũng cảm nhận được nguy hiểm từ hành động kì lạ của Phạm, cậu im lặng dựa vào lồng ngực thú nhân, không dám phát ra động tĩnh quá lớn, ánh mắt trong suốt không chớp, có chút tò mò lại có chút e ngại. Cậu sớm đã nghe tộc nhân nói rừng rậm tử vong là nơi đáng sợ thế nào, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ thì không ai nói được. Từ nhiều năm trước có những thú nhân dũng sĩ sung phong xông vào khu rừng này, nhưng kết quả không có ai sống sót trở về.

Ánh sáng sung quanh càng lúc càng mờ, Nặc Á ngẩng đầu, cây cối trên đầu thực rậm rạp, cành lá cơ hồ che khuất hết tất cả ánh sáng. Cậu có chút sợ hãi bầu không khí âm u, rét lạnh này, vô thức cậu ôm chặt lấy Phạm hơn.

Thú nhân cuối cùng dừng lại trên một nhánh cây thô to, y đẩy cành lá xum xuê, cảnh vật trên mặt đất lập tức trở nên rõ ràng.

“A… a…” Tiếng kêu đau đớn phát ra từ miệng một con vật bị thương, hình dáng nó rất giống lộc, nhưng lại có điểm không giống, tứ chi thon dài biểu hiện nó rất am hiểu chuyện chạy trốn, nhưng đùi phải của nó hiện giờ đã bị xé rách!

Nặc Á nhú đầu ra khỏi lồng ngực Phạm, kinh hãi nhìn sinh vật kì lạ trên mặt đất, lúc ánh mắt cậu đụng phải một con mãnh thú bên dưới thì không khỏi hút một ngụm khí lạnh──

Đó là một loại động vật thật lớn có hình dáng như thằn lằn! Hai cái răng nanh thật dài, thô to như cánh tay người bên khóe miệng, cằm dưới mạnh mẽ phát ra tiếng nhấm nuốt kẽo kẹt, mùi hôi thối từ nước miếng, mùi máu tươi nồng đậm lan truyền trong không khí. Trên lưng nó có phần giáp cốt dựng đứng, toàn thân bị một lớp lân giáp bao trùm, tứ chi thô ngắn bò trên mặt đất, mặt trên có những chiếc móng vuốt sắc bén. Thân hình dài tới ba mét, cái đuôi quết dài trên mặt đất còn dài hơn cả cơ thể nó, tốc độ bò rất nhanh!

Phạm đè thấp cơ thể, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp. Khu rừng này là lãnh địa của y, bất cứ thú nhân nào cũng không cho phép dã thú khác khiêu chiến quyền uy của mình, huống chi Phạn so với các thú nhân khác còn tràn đầy uy hiếp hơn.

Cự tích trong nháy mắt nhận ra nguy hiểm, giáp cốt trên lưng sung huyết đỏ bừng, một loạt đều dựng thẳng lên! Nó khẽ ‘ti ti’ phun ra đầu lưỡi nâu đậm, quay đầu nhìn thẳng nhánh cây Phạm cùng Nặc Á đang ẩn núp, đồng tử hẹp dài như rắn toát ra quang mang dè dặt.

Phạm buông Nặc Á, thả người nhảy xuống nhánh cây, da lông màu đen xuôi theo thú văn nháy mắt bao trùm cả cơ thể. Y cúi thấp người phát ra tiếng gầm giận dữ, tông mao hoàng kim nhanh chóng dài ra từ phần cổ, dọc theo sống lưng chạy thẳng xuống đuôi, cơ thể thú nhân cũng phát sinh biến hóa. Theo tiếng rít gào iu nghiêm điếc tai, một con hắc hổ thật lớn phóng tới, vô cùng dữ tợn công kích cự tích trước mắt.