Sau khi ánh sáng biến mất, Phạm biến trở về hình thái dã thú.
Nặc Á cuối cùng cũng nhớ lại tất cả chuyện cũ── hóa ra hết thảy là Diệp ám chỉ cậu. Diệp không muốn cậu khổ sở đi, mà nó cũng là nguyện vọng của Phạm. Biết mình không còn khả năng trở về, Phạm khẩn cầu Diệp làm Nặc Á quên mình đi, để cậu dưới sự bảo hộ của tộc nhân bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng thế sự khó lường, một phần vì sức mạnh biến mất; một phần là Diệp không ngờ Nặc Á nhớ nhung Phạm đến mức nó phá tan ám chỉ Diệp đặt trong đầu cậu!
Diệp thật không ngờ, Nặc Á lại liều lĩnh quay về tìm Phạm.
Vì sao… mặc kệ gặp phải bao nhiêu tai họa đáng sợ, nhân loại cuối cùng vẫn ương ngạnh sinh tồn…
Diệp một mực suy nghĩ vấn đề này. Cuối cùng hắn tựa hồ đã tìm được đáp án trên người Phạm cùng Nặc Á. Vì thế, hắn đã quyết định.
── Diệp quyết định buông tay, giao tương lai của nhân loại cho chính bọn họ.
Diệp dời kế hoạch ngủ say ở mười năm sau tiến hành vào hôm nay. Hắn dùng chút năng lực tồn trữ cuối cùng kết thành một viên thủy tinh giao cho Phạm.
Cứ vậy, thậm chí không kịp nói từ biệt, Diệp vội vàng tiến vào giấc ngủ sâu, chỉ vì muốn thành toàn cho Phạm cùng Nặc Á.
Diệp đã đánh mất năng lực tiên đoán tương lai của nhân loại, hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
…
Nặc Á cùng Tát Khắc tạm biệt ở bên cạnh rừng rậm. Cậu cùng Phạm cùng đi tìm kiếm tương lai của hai người, Tát Khắc sẽ trở về bộ lạc khuê báo.
“Đi đường cẩn thận.” Tát Khắc ôm thiếu niên kiên cường mình xem như đệ đệ ruột một lần cuối cùng, có lẽ sau này sẽ không gặp lại nữa.
Con đường phía trước có bao nhiêu nguy hiểm không ai biết được, nhưng Tát Khắc biết, chỉ cần nơi có Phạm thì đó chính là nhà của Nặc Á, chỉ có làm bạn bên người Phạm, Nặc Á mới có thể lộ ra nụ cười rực rỡ ngày xưa! Đồng dạng, chỉ có Nặc Á làm bạn, Phạm mới có ý chí cứng cỏi vượt qua hết thảy.
Bầu bạn chính là vậy, sức mạnh của thú nhân tồn tại vì để bảo hộ người mình yêu!
Tát Khắc cảm thấy cao hứng từ tận đáy lòng, Nặc Á, đứa nhỏ này bất tri bất giác đã trưởng thành, trở nên xinh đẹp, kiên cường như thế này.
“Tiểu gia khỏa, sau này không thể gặp lại ngươi nữa rồi.” Nói thật, Tát Khắc luyến tiếc nhất chính là tiểu gia khỏa bướng bỉnh này. Xoa xoa đầu tiểu Lạc, Tát Khắc biết sau này, trong suốt một khoảng thời gian dài, hắn sẽ rất nhớ tiểu gia khỏa này.
Đứa nhỏ này tương lai nhất định sẽ không bình thường, ngàn vạn lần đừng phụ cái tên Lạc của mình.
“Tát Khắc…” Nặc Á cũng ôm lại đối phương. Người này giống như phụ thân lại như huynh trưởng, là trưởng giả luôn ở bên cạnh bảo hộ cậu, sau này nói không chừng không thể gặp lại nữa.
“Đứa ngốc, không cần khổ sở. Ngươi lựa chọn con đường mình phải đi, ta sẽ vì ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo, ca ca của ngươi nhất định cũng rất cao hứng.”
Chống lại ánh mắt của Tát Khắc, ngoài ý muốn, không có đau khổ, đôi ngươi sâu không thấy đáy, hệt như u cốc sâu thăm thẳm, bao hàm rất nhiều cảm xúc… từ ái, vui sướng cùng tràn đầy kiêu ngạo…
“Cám ơn ngươi, Tát Khắc.”
Quay đầu nhìn lại khu rừng dưỡng dục mình lớn lên, Nặc Á nhắm mắt lại, hít sâu một hơi không khí ở nơi này lần cuối.
Lúc đầu gặp gỡ Phạm, cậu tưởng đó là một sai lầm, hiện giờ sai lầm này lại trở thành tất cả hạnh phúc cùng hi vọng của cậu. Thậm chí cậu không thể tưởng tượng những ngày không có Phạm… tràn ngập thống khổ, thâm trầm cùng tuyệt vọng.
May mắn hết thảy đều qua rồi, cậu cùng Phạm sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Từ nay về sau, đời đời kiếp kiếp không xa rời.
Xoay người sải bước leo lên lưng cự thú, lời nói cuối cùng của Nặc Á tan biến trong cơn gió lạnh đang gào thét.
──tạm biệt.
Sau đó──
Mấy trăm năm sau, vào một đêm tối đen… bầu trời chợt lóe một tia sáng lóng lánh, tựa như một ngôi sao băng mang theo ấm áp xẹt qua trời đêm, phát ra quang mang sáng lóa mắt.
Ngày nào đó, Khải Ân tới tinh cầu thú nhân, vạch ra kỉ nguyên mới cho nhân loại──
Hoàn Quyển 6.