Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 6 - Chương 3




Hôn mê suốt ba ngày! Ý thức Nặc Á cứ mơ mơ hồ hồ, cậu không ngừng nằm mơ thấy mình quay cuồng trong nước biển lạnh băng cùng hỏa diễm bừng bừng── tuyệt vọng, thống khổ không ngừng xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể, tiếng hét thê lương ập tới từ màn đêm vô tận, từng chút kéo cậu về phía vực sâu không đáy…

Đau…

Cảm giác cơ thể bị người ta thô lỗ nâng dậy, Nặc Á trong cơn hôn mê hơi nhíu mi.

Một mùi hương cay xè xộc vào mũi, tiếp đó là một chất lỏng đắng chát được rót vào miệng. Hương vị đó thực sự làm người ta hoảng sợ, ý thức của Nặc Á cuối cùng cũng dần dần quay lại.

Đầu lưỡi kháng cự lại chất lỏng có hương vị cay xè kia, ngay lúc này, cằm Nặc Á bị bóp chặt làm cậu bị ép buộc nuốt vào hơn phân nửa số chất lỏng kia.

“Khụ khụ…” Cơ thể suy yếu, ngay cả khí lực nâng mí mắt cũng không có.

Nặc Á thoáng phát ra chút rên rỉ mỏng manh thì lập tức cảm giác cả người bị bế đứng dậy. Bàn tay nóng rực cẩn thận kiểm tra từng bộ vị trên cơ thể Nặc Á, miệng vết thương bị đá nhọn cùng cành cây cắt bị thương cũng được bôi một lớp thảo dược lành lạnh.

Đôi tay kia nhanh chóng tiến tới vùng giữa hai chân Nặc Á, thực kì quái, tuy ý thức vẫn chưa thanh tỉnh hoàn toàn nhưng Nặc Á lại có thể cảm nhận rõ ràng ngón tay thô to, lòng bàn tay thô ráp, cực nóng của đối phương.

Bàn tay thật lớn kia cẩn thận, nhẹ nhàng lướt qua phần da thịt trắng nõn, tiếp đó không chút do dự tách đôi chân đang khép chặt của Nặc Á.

“Không…”

Ngay khoảng khắc ngón tay kia xâm nhập vào cơ thể, Nặc Á vì xấu hổ cùng giận dữ, một lần nữa ngất xỉu…

Thời gian từng chút trôi qua, theo mặc trời mọc đến mặt trời lặn, ánh sáng trong động dần dần âm u, đồng thời nó cũng mang đi độ ấm.

Lúc Nặc Á tỉnh lại, bởi vì rét lạnh nên cơ thể cậu run rẩy theo bản năng.

Đột nhiên một bóng đen trong góc động khẽ động đậy, ánh mắt xanh biếc không khỏi làm người ta liên tưởng tới bầy sói trong bóng đêm, mà cơ thể cao lớn của thú nhân lại làm huyệt động trở nên nhỏ hẹp.

Rất nhanh, ánh lửa bập bùng được nhóm lên, hỏa diễm chiếu sáng khắp ngỏ ngách sơn động.

Nặc Á cuối cùng cũng ngừng run rẩy, có lẽ vì tác dụng của dược vật, cơ thể cậu thoáng khôi phục chút tri giác. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập phẫn hận, cố gắng muốn nhìn rõ diện mạo thú nhân.

Thú nhân hơi cúi đầu, sợi tóc màu rám nắng rối tung, có vẻ đã lâu không được chải chuốc. Đối phương rất cao, Nặc Á cố nâng mặt cũng chỉ có thể nhìn tới phần cằm che kín râu ria của thú nhân, thậm chí còn không thấy rõ đường nét gương mặt.

Nặc Á mở to mắt trừng thú nhân, cậu rất muốn mở miệng nói chuyện, chửi rủa đối phương một phen, chỉ tiếc yết hầu cậu đến giờ vẫn còn bỏng rát đau đớn.

Cứ vậy một hồi lâu, thú nhân cuối cùng cũng có động tác. Y ngẩng đầu, tầm mắt chuyển dời từ ngọn lửa qua người Nặc Á. Đó là một ánh mắt sắc bén, âm u, thỉnh thoảng lại tỏa ra quang mang khó dò.

Trong nháy mắt, Nặc Á giống như con ếch nhỏ bị độc xà ngắm trúng, ngay cả hô hấp cũng quên mất… Đây là cảm giác áp bách hoàn toàn, gần như chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm người ta không thể động đậy.

Thú nhân đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ Nặc Á, mỗi bước chân cứ như đạp trên trái tim Nặc Á. Trái tim kịch liệt nảy lên, Nặc Á cảm giác lông tóc toàn thân mình đều dựng thẳng… ánh mắt cậu từ phẫn nộ trở thành hoảng sợ, lúc thú nhân vươn tay chạm tới Nặc Á, cậu không tự chủ phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Thú nhân hoàn toàn không để ý tới giãy dụa của Nặc Á, giống cái nhỏ gầy trong lòng ngực y dường như vẫn còn chưa trưởng thành. Tay y dễ dàng cạy mở miệng Nặc Á, rót một loại chất lỏng xanh biếc vào miệng cậu.

“Khụ, khụ… không…”

Chuyện đáng sợ nhất vẫn chưa xảy ra, sau khi bị ép uống chất lỏng ghê tởm kia, Nặc Á hoảng sợ phát hiện thú nhân ôm mình vào lòng. Lớp râu ria thô cứng đâm vào làn da cậu đến phát đau, thú nhân cứ như dã thú đang xác nhận lãnh địa, từ má ngửi tới xương quai xanh, không buông tha bất kì bộ vị nào.

“Không… không cần… cầu… cầu ngươi…”

Tiếng khóc yếu ớt căn bản không có bất cứ tác dụng gì, Nặc Á một lần nữa bị đối phương đặt lên mặt đất. Rất nhanh sau đó, vật thể cứng rắn kia lại đâm vào khe mông làm Nặc Á hoàn toàn tuyệt vọng…