Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 6 - Chương 27




“Đau quá…” Nặc Á đau đớn hít một hơi, trong giây lát bị một lực mạnh túm ra sau, lưng đập vào một bức tường thịt cứng rắn── tay Phạm cố định Nặc Á chặt trong lòng mình, lực đạo lớn đến mức làm cậu cơ hồ hít thở không thông.

Tuy không nhìn được biểu tình của đối phương, nhưng từ sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ của tộc nhân, Nặc Á có thể tưởng tượng biểu tình trên mặt Phạm khủng bố tới mức nào!

Quảng trường im lặng như tờ, ngay cả Tát Khắc cùng Lạc Y Đức cũng ngây ngẩn, hoàn toàn không ngờ Sâm lại chọn Nặc Á!

Trong bộ lạc không phải không phát sinh chuyện mấy thú nhân tranh đoạt bầu bạn mà đánh nhau, nhưng điều kiện tiên quyết là giống cái vẫn chưa có lựa chọn. Một khi giống cái đã quyết định chọn một người, những người khác cho dù không cam tâm cũng chỉ có thể từ bò, đây là quy định của thú nhân.

Thực rõ ràng, hiện giờ Nặc Á đã chọn lựa Phạm. Tát Khắc thật sự không hiểu vì sao Sâm lại làm ra hành động này, Sâm không phải người xúc động cùng không có lí trí a! Sự tình diễn ra quá đột ngột làm đầu óc Tát Khắc cũng rối tung.

Phạm lạnh lùng nhìn Sâm, con ngươi xanh biếc không ngừng phát ra hàn quang sắc bén làm mọi người trong quảng trường đều vô thức rùng mình.

“Ngươi làm đau Nặc Á.” Sâm siết chặt nắm tay, như đang cực lực khắc chế tình tự đang bốc lên trong lòng──hắn biết rõ, nếu Nặc Á lựa chọn Phạm hắn nên từ bỏ; hắn rõ ràng đã làm tộc trưởng tân nhậm, không nên xung đột với Phạm… Chính là hắn không có biện pháp, hắn không thể cứ vậy từ bỏ… Không riêng vì bản thân, còn vì Nặc Á nữa!

Sâm rất hiểu thú nhân, nhất là thú nhân có sức mạnh cường đại!

Nhất cử nhất động của Phạm, Sâm đều xem trong mắt, hắn biết rõ thú nhân như Phạm không thể ở trong bộ lạc một thời gian dài. Phạm không phải tộc nhân khuê báo, thiên tính thú nhân làm y không thể hoàn toàn dung nhập vào bộ lạc; Phạm sẽ không xem thú nhân tộc khuê báo là đồng bạn của mình; đồng dạng, tộc nhân cũng không tiếp nhận y.

Sâm không phải giống cái đơn thuần khờ dại như Nặc Á, hắn biết bộ mặt tàn bạo, khát máu nhất của thú nhân, bộ tộc khuê báo cũng không phải chủng tộc thiện tâm. Giống đực ngoại trong trong mắt bọn họ là khác loài, huống chi Phạm lại tràn ngập tính xâm lược của thú nhân giống đực. Người trẻ tuổi trong bộ lạc rất bất mãn vì sự gia nhập của Phạm, một ngày nào đó sẽ xảy ra xung đột.

Sâm có thể dự kiến được hậu quả của cuộc xung đột đó, Phạm tất nhiên sẽ rời khỏi bộ tộc khuê báo, trở về rừng rậm tử vong── lúc đó Nặc Á sẽ thế nào? Sau khi kiến thức sự khủng bố của rừng rậm tử vong, Sâm vạn phần không muốn để Nặc Á trở lại hoàn cảnh nguy hiểm đó. Huống chi Sâm còn chú ý một chuyện quan trọng khác, thời điểm săn bắn, Phạm chưa bao giờ biến hóa thành hình thái dã thú!

── điểm này phi thường bất thường!

Hình thái dã thú là vũ khí lợi hại nhất của thú nhân, cho dù Phạm quen thuộc từng ngỏ ngách, từng gốc cây ngọn cỏ ở rừng rậm tử vong cũng không có khả năng hoàn toàn không thú hóa!

Cơ thể Phạm nhìn qua không có bất cứ vấn đề gì, Sâm nghĩ không ra lý do Phạm không chịu biến đổi, dần dần, hắn bắt đầu hoài nghi, hoài nghi có phải là không thể thú hóa… nếu là thật, Phạm sẽ không có năng lực bảo hộ Nặc Á!

Hít sâu một hơi, Sâm nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp làm người ta kinh diễm của Nặc Á… Gương mặt luôn mang theo nụ cười nghịch ngợm, khóe miệng luôn cong lên một độ cung vui sướng; chứ không phải khẩn trương cùng vô thố như lúc này.

“Nặc Á, rời khỏi Phạm đi. Một ngày nào đó y sẽ rời khỏi bộ lạc.”

Sâm nhẹ nhàng nói, sau đó, chậm rãi đón nhận ánh mắt xanh biếc lạnh như băng của Phạm, không chút sợ hãi.

“Cuộc sống rừng rậm không thích hợp với Nặc Á, Nặc Á sẽ không vui vẻ, ngươi thậm chí còn để Nặc Á lâm vào nguy hiểm.”

“Sâm──” Nặc Á há miệng thở dốc, vừa định phản bác lời nói của đối phương thì thắt lưng đột nhiên siết chặt, trong nháy mắt cậu cảm giác được tình tự dao động kịch liệt của thú nhân phía sau.

“Ta có thể bảo hộ Nặc Á.” Phạm cắn răng, trán nổi gân xanh, từng chữ từng chữ nói: “Cho dù trở lại rừng rậm, ta cũng có thể bảo hộ Nặc Á.”

Nặc Á sửng sốt một chút── Phạm nói thế là ý gì? Chẳng lẽ y thật sự sẽ rời đi?

“Phải không, vậy chứng minh cho ta xem.”

Sâm đột nhiên mỉm cười, dùng ánh mắt ngạo nghễ thách thức Phạm. Thú văn trên người Sâm dần dần đậm màu hơn, lưng cùng trước ngực đã ẩn ẩn biến hóa thành thú văn đặc thù khi biến hóa thành dã thú.

Sâm cố ý không hoàn toàn thú hóa chính vì muốn khiêu khích cùng chọc giận Phạm, hắn muốn Phạm phải biểu lộ bộ dáng nguyên thủy nhất của mình!

Thú nhân không thú hóa căn bản không thể tên là thú nhân, chỉ có tự mình xác nhận năng lực của Phạm, Sâm mới hoàn toàn hết hi vọng, mới có thể an tâm giao Nặc Á cho y.

“Ngay cả biến hóa cũng không dám sao?” Sâm khiêu khích nói, hàng mày rậm nhướng lên, hiện ra rõ ràng sự phóng túng cùng tự phụ của chủ nhân.

Sâm có cánh mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, ngũ quan xuất sắc. Gương mặt trầm ổn tuấn lãng của Sâm lúc này tràn ngập biểu tình trào phóng, xem trong mắt Phạm, lại càng thêm kích thích phẫn nộ.

“Ngươi muốn chết.” Âm thanh âm trầm đáng sợ giống như truyền tới từ lòng đất, đôi lục mâu âm lãnh của thú nhân tràn ngập ngọn hỏa diễm mãnh liệt, chuẩn bị bùng cháy cơn gió lốc kinh hoàng.

Phạm nhẹ nhàng buông Nặc Á, chỉ thấy một giây tiếp theo, một tia kim quang hiện lên, một dã thú đen tuyền thật lớn đột ngột xuất hiện, phẫn nộ rít gào đột nhiên đánh về phía Sâm──

Không ai thấy rõ Phạm biến hóa thế nào! Tốc độ của y thật sự quá nhanh!

Sâm lập tức phản ứng lại── không cam lòng yếu thế cao giọng rít gào, biến hóa thành dã thú cùng Phạm quấn lấy nhau.

Trong không khí dần dần lan tràn mùi máu tươi…

Tất cả mọi người đều xem đến ngây người, không chỉ vì hình thú khổng lồ, cường hãn hơn thú nhân bình thường của Phạm, mà vì tiến công hung ác tàn bạo của nó, mỗi lần công kích cơ hồ đều muốn dồn Sâm vào chỗ chết!

“Mau tách bọn họ ra!” Tát Khắc rống to một tiếng, lập tức hóa thành hình thú vọt tới. Đám người Lạc Y Đức lúc này cũng phản ứng. Thú nhân đánh nhau là chuyện thường, nhưng lần này bất đồng, Phạm thật sự muốn giết chết Sâm!

“A──” Tộc nhân xông tới kêu thảm thiết một tiếng, bị cự thú màu đen quăng mạnh ra ngoài. Rất nhanh, lục đục lại có một ít tộc nhân bị cự thú đang phẫn nộ đánh bay ra ngoài.

Nhóm thú nhân trẻ tuổi sung sức hoàn toàn bị chọc giận, tất cả đều gào rống đánh về phía Phạm, bọn họ đã sớm bất mãn với Phạm, mùi máu của đồng bạn lại càng kích thích thú tính của bọn họ! Trận quyết đấu của hai người nhanh chóng biến thành hỗn chiến!

Bộ lạc nhất thời rối tung, một ít giống cái nhát gan đã bắt đầu hoảng sợ bật khóc── tiếng gào thảm thiết, tiếng rống, tiếng gầm gừ đan xen vào cùng một chỗ, quảng trường vốn diễn ra lễ chúc mừng giờ phút này lại biến thành đấu trường tu la đẫm máu!

── da lông cự thú màu đen lúc này đã hoàn toàn bị máu nhiễm đỏ, lưng cùng chân nó bị mấy con khuê báo cắn chặt; nhưng cự thú giống như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, nó điên cuồng cắn chặt một con khuê báo thật lớn khác ở dưới thân!

“Dừng tay… dừng tay a!” Nặc Á phát ra tiếng kêu thê lương: “Dừng tay, đừng đánh! Phạm── mọi người dừng tay a!”

Nặc Á không ngừng hô lớn, âm thanh gần như khàn khàn, những tộc nhân giống cái khác cũng gào theo Nặc Á. Nhưng thú nhân mất lí trí căn bản không nghe lời khuyên của bọn họ.



Mây đen không biết từ khi nào che kín không trung, bầu trời tối đen ngay cả một tia ánh sáng cũng không thấy. Thế giới bao phủ trong bóng tối quỷ dị, lúc này một sinh vật tà ác thừa dịp bóng đêm im ắng bắt đầu phát động tiến công.



“A a a── sâu! Là trùng tộc!” Đám người đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai!

Bộ tộc khuê báo bất tri bất giác bị đám dị hình trùng xấu xí bao vây──