Sấm sét đùng đùng, mưa to như trút, nước từ không trung trút xuống, gió rít gào… Cuồng phong gào thét hệt như một ngọn roi, nhổ bật những gốc cây, quật vào vách núi…
Nặc Á im lặng ôm đầu gối ngồi trong một góc sơn động, cậu siết chặt tấm da thú trên người nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Phạm từ một giờ trước đã xuất phát tìm kiếm đám người Tát Khắc, trước lúc đi y dập tắt lửa, không ngừng cảnh cáo Lạc Y Đức đừng đốt lửa, không cần hành động thiếu suy nghĩ, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không được rời khỏi sơn động đến khi y trở về.
Nặc Á không quên được ánh mắt của Phạm lúc rời đi, ánh mắt xanh thẳm bao hàm rất nhiều tình cảm… Cậu biết Phạm là một người yên lặng, y am hiểu dùng hành động để biểu đạt ý nguyện của mình hơn lời nói.
Nhưng một khắc này Nặc Á biết Phạm có rất nhiều lời muốn nói với mình, nhưng y cuối cùng cũng không nói tiếng nào…
Chờ ta trở lại── ánh mắt cuối cùng của Phạm đã nói vậy với Nặc Á.
“Hô ~~~ lạnh quá a.” Đặc Lâm chà xát cánh tay, đi tới ngồi cạnh Nặc Á.
Nghĩ nghĩ, Đặc Lâm vẫn có chút lo lắng mở miệng hỏi: “Gia khỏa tên Phạm kia thật sự được không? Khu rừng này không phải khủng bố bình thường a.”
“Ân, không thành vấn đề. Phạm từ nhỏ đã lớn lên ở rừng rậm tử vong, y rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi này.”
“Oa, không ngờ y lại lợi hại như vậy!” Đặc Lâm đơn thuần rất nhanh tiêu trừ địch ý đối với người khác. Thú nhân tuy lấy quần thể bộ lạc làm trọng, nhưng bọn họ vẫn sùng bái sức mạnh cường đại. Nhất là những thú nhân đặc biệt cường đại, đó là sự tồn tại làm người ta vừa kính nể lại sợ hãi.
“Ta cũng nghe nói có vài thú nhân chỉ sinh sống một mình, bất quá ở rừng rậm tử vong thì ta thực sự không dám tưởng tượng.” Đặc Lâm khoa trương nói to: “Đổi thành ta, phỏng chừng ba ngày cũng chịu không nổi.”
“Lạc Đức Y thì sao, ngươi có thể chịu được mấy ngày?”
Thú nhân đang tuần tra sơn động bị điểm danh, bị hỏi bất ngờ thì suy nghĩ một lúc, sau đó mới chậm rãi đáp: “Không quá một tuần đi.”
“Không phải chứ, ta còn tưởng ngươi có thể trụ được một tháng a!”
Lạc Y Đức đi tới cạnh Đặc Lâm, ngồi xếp bằng, giống như một vị trưởng giả từ ái sờ đầu thiếu niên thú nhân.
“Cho dù là thú nhân lợi hại cũng không thể ở đó một thời gian dài.”
“Vì sao a?”
“Bởi vì tịch mịch.. đi.” Lạc Y Đức hơi nhướng khóe môi, nụ cười có chút chua xót: “Con người không thể rời khỏi đồng bạn để sống cô độc một mình.”
“Là sao, chúng ta không phải tường xuyên đơn độc tiến vào rừng rậm để tiến hành ‘rèn luyện’ sao?” Khâu Ân bĩu môi, thờ ơ chọt vào một câu.
“Các ngươi còn rất trẻ, không hiểu được.” Lạc Y Đức thở dài, ánh mắt nhìn thẳng về phía Nặc Á.
“Chuyện này và rèn luyện không giống nhau. Có những thú nhân từ nhỏ đã rất cường đại, cường đại đến mức không cần đồng bạn, cường đại đến mức có thể một mình đối mặt với các mối nguy hiểm, nhưng cho dù là thú nhân có được khí lực cường tráng nhất cũng không thể xem là cường giả chân chính! Cường giả phải có một trái tim cứng cỏi.”
“Bọn họ không cảm thấy cô độc, cũng không sợ hãi…” Vì thế thú nhân có thể không cần đồng bạn, không cần bộ lạc, nhưng không thể thiếu một bầu bạn có thể sưởi ấm trái tim mình.
‘Bầu bạn’ đối với thú nhân mà nói── là một sự tồn tại phi thường trọng yếu, không thể thiếu được. Thú nhân không có bầu bạn chỉ là một chỉnh thể khiếm khuyết.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phạm, Lạc Y Đức đã hiểu, thú nhân toàn thân tản mát ra khí thế cường đại này vì sao không công kích bọn họ, vì sao nguyện ý xông vào nguy hiểm tìm cách cứu viện những người không quen biết!
Y nhận định Nặc Á a!
“Cáp ~ ta biết. Lạc Y Đức nói ‘trái tim’ chính là dũng khí đúng không?” Đặc Lâm không hiểu Lạc Y Đức nói những lời này là cố ý để Nặc Á nghe.
Thở dài, Lạc Y Đức xoa xoa thái dương: “Dũng khí chỉ là một phương diện thôi.” Đức nhỏ này làm lời hắn nói lộn xộn hết cả.
Đặc Lâm không cho là đúng, dương dương tự đắc nhướng mi: “Qua vài năm nữa ta cũng trở thành một dũng sĩ thú nhân lợi hại!”
Khâu Ân cũng không chịu yếu thế, bắn ánh mắt xem thường cho Đặc Lâm: “Chỉ bằng tiểu tư ngươi, ít nhất cũng phải mười năm nữa.”
“Ngươi nói gì! Đừng có xem thường ta!”
“Chờ ngươi đánh thắng ta thì hãy mạnh miệng.”
“Ngươi──”
Hai tiểu tử này!
“Đủ rồi!” Lạc Y Đức tức giận trừng mắt, quát một tiếng, kinh nghiệm từng trải lập nên nguy nghiêm không thể nghi ngờ.
“Các ngươi không chịu nhìn xem đây là nơi nào, muốn kéo đám mãnh thú tới à! Xoay mặt vào tường tự kiểm điểm đi, không được nói nữa!”
“…”
“Hừ──”
Hai người đỏ mặt tía tai hừ mũi nhìn đối phương một cái, sau đó tự động xoay người lại đối mặt với vách sơn động, không dám ồn ào nữa.
…
Nặc Á im lặng nãy giờ cuối cùng cũng nâng đầu lên: “Lạc Y Đức…” Cậu nhìn vị trưởng giả mình luôn tin cậy như phụ thân, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi.
“Thú nhân cũng sợ tịch mịch sao…”
“Đương nhiên, là người sẽ cảm thấy tịch mịch.” Lạc Y Đức chậm rãi nói, từ ái nhìn Nặc Á.
“Phạm trước khi gặp được ngươi, vẫn luôn một mình ở rừng rậm tử vong đi.”
“Ân… Kỳ thật lúc ta mới gặp Phạm cũng rất sợ hãi. Y… ta không cảm giác được y là thú nhân, bộ dáng của y lúc đó hệt như dã thú vậy…”
Chỉ thấy hốc mắt tiểu gia khỏa xinh đẹp trước mắt hơi đỏ ửng, Lạc Y Đức hiểu rõ gật gật đầu, vươn bàn tay to xoa tóc Nặc Á.
“Thú nhân tuy cường đại nhưng cũng rất khó sinh tồn một mình, kì thật còn có một nguyên nhân khác.”
Nặc Á mở to mắt, không chút chớp mắt nhìn Lạc Y Đức.
“Sống một mình quá lâu rất dễ đánh mất bản thân.”
“Đánh mất… bản thân?”
“Đúng vậy, Nặc Á. Vốn ngươi không cần biết chuyện này.” Giống cái nên được chăm chút bảo vệ, bất quá vì Phạm, Lạc Y Đứa cho rằng mình nên nói chuyện này cho Nặc Á.
“Chúng ta sinh sống trong một thế giới mạnh được yếu thua── không muốn bị dã thú ăn thịt; nhất định phải càng hung mãnh, tàn bạo hơn dã thú. Cùng đạo lý này, muốn sinh tồn trong hoàn cảnh nguy hiểm, bắt buộc phải ép bản thân trở thành cường đại nhất, khủng bố nhất.”
“Vì trở nên cường đại; vì muốn muốn mình bị đào thải, vì quen dùng phương thức suy nghĩ của dã thú để sinh tồn; dần dần bọn họ quên mất làm thế nào để làm ‘người’. Kì thật trong cơ thể thú nhân đều có một con dã thú ngủ đông, càng là thú nhân cường đại thì con dã thú kia lại càng khó khống chế, đây là thú tính.”
“Một khi không thể khống chế thú tính trong cơ thể, thú nhân sẽ đánh mất lí trí, hoàn toàn biến thành dã thú chân chính!”
Nặc Á nhịn không được sợ run cả người, nhớ tới bộ dáng Phạm mất khống chế mà run rẩy một trận; nhưng trong đầu cậu lại nhớ tới ánh mắt thống khổ cũng áp lực của Phạm nhiều hơn… Phạm nhất định cũng không muốn như vậy! Cậu đã thấy Phạm lặng lẽ trở về chôn cất thi thể mẫu tử ngạc long. Phạm rõ ràng thích tiểu thú như vậy, y sẽ không tổn thương bất cứ sinh vật yếu ớt nào, y luôn dùng ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn nhóm động vật thân thiết vui đùa, cứ vậy lẳng lặng ngồi một bên, nhìn cả ngày…
Nặc Á có lúc còn tưởng tượng, nếu Phạm có đứa nhỏ của mình sẽ là hình ảnh thế nào── nhất định phi thường ấm áp đi!
“Như vậy thật đáng thương…” Nặc Á cuối cùng cũng hiểu, vì sao lúc những lão nhân nhắc tới những thú nhân cường đại này luôn tỏ ra đáng tiếc cùng tiếc nuối như vậy.
Có được sức mạnh, đồng thời bọn họ cũng mất đi rất nhiều thứ. Chỉ có một mình, cô độc, thống khổ… Nếu giãy dụa thì cuối cùng chỉ là một con dã thú toàn thân dính đầy máu tươi, như vậy liều mạng sinh tồn còn có ý nghĩa gì?! Chẳng phải thành một truyện cười sao…
“Nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết, ít nhất không ai gặp qua thú nhân đã biến thành dã thú chân chính.”
Lạc Y Đức lộ ra nụ cười thản nhiên: “Ta nói rồi, cường giả đều có một trái tim cứng cỏi, bọn họ sẽ không dễ dàng bị đánh bại.” Con người và tình cảm luôn ràng buộc lại một chỗ, có thể cảm nhận được ấm áp, còn ai nguyện trở lại cuộc sống cô tịch, lạnh băng trước đó? Vì thế bầu bạn đối với thú nhân mà nói là sự tồn tại phi thường trọng yếu!
“Vậy, vậy có thể đừng ở một mình a── nếu là cường giả, như vậy hẳn có thể dễ dàng tìm được bộ lạc, tìm được đồng bạn để chung sống a! Rõ ràng một mình cô độc nguy hiểm như vậy… Vì sao, vì sao còn muốn…” Nặc Á nhớ tới bóng dáng tịch mịch của Phạm, mũi đau xót, nhịn không được bật khóc hô lên.
“Đứa ngốc, ngươi không hiểu.” Lạc Y Đức thở dài: “Trong cơ thể thú nhân có chứa thú tính, sẽ không dễ dàng chấp nhận ngoại tộc. Đặc biệt là thú nhân có năng lực cường đại, số lượng rất thưa thớt, này cũng vì duy trì cân bằng sức mạnh tự nhiên.
Mỗi thú nhân đều là vương giả, lòng tự trọng cao ngạo không cho phép bọn họ trói buộc trong một bộ lạc nhỏ bé── rừng rậm rộng lớn, thảo nguyên bát ngát, ngọn núi bao la mới thuộc về bọn họ!
“Thú nhân sẽ không cam lòng đứng dưới người khác, nhất là người như Phạm, muốn y phục tòng Tát Khắc, cùng những thú nhân khác ở chung, sống cuộc sống an nhàn là điều không có khả năng.”
“Chính là Phạm đã nói, y sẽ cùng ta trở về bộ lạc…”
“Hùng ưng tạm thời khép cánh đậu trên nhánh cây; nhưng khi nó bay lên, cả bầu trời đều thuộc về nó.” Lạc Y Đức nhìn thẳng ánh mắt bất an của Nặc Á, âm thanh trầm ổn mạnh mẽ từng chữ từng chữ xông vào lòng đối phương.
“Bị nhốt trong một khoảng không nhỏ bé, hùng ưng sẽ không còn là hùng ưng nữa.”
…
Nặc Á ngây ngẩn cả người, hơn nữa còn không nói nên lời, đầu óc cậu nhất thời có chút trống rỗng. Hóa ra một câu đơn giản của Phạm lại có hàm ý sâu xa như vậy… Phạm vì cậu, rốt cuộc đã hi sinh cái gì, từ bỏ cái gì?
“Đừng quá lo lắng, thú nhân này nói một là một, hai là hai. Nếu y đã đáp ứng với ngươi sẽ ở lại bộ lạc thì ngươi cũng không cần nghĩ quá nhiều.”
“Có thể thấy Phạm là một người trầm ổn, y là một bầu bạn tốt.”
Bầu bạn!
“Ngươi… ngươi đã biết?” Nặc Á xấu hổ lại có chút bất an nhìn về phía Lạc Y Đức.
Đối phương cười ha hả: “Ta chính mắt nhìn thấy ngươi lớn lên, chẳng lẽ ngay cả điểm này cũng không cảm nhận được?”
“Kia, Tát Khắc…”
Lạc Y Đức bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi vẫn thích suy nghĩ miên man như trước kia, ngươi là đệ đệ Tát Khắc yêu thương nhất, sao hắn có thể không tiếp nhận Phạm? Huống chi, chúng ta hiện giờ thật sự cần dòng máu cường đại mới mẻ rót thêm sinh khí… Trùng tộc, chúng nó tấn công ngày càng thường xuyên hơn.”
“Trùng tộc!” Nặc Á thình lình rùng mình.
“Này ngươi không cần lo lắng, hảo hảo ngủ một giấc đi.” Lạc Y Đức phóng nhẹ âm thanh. Nặc Á, đứa nhỏ này từ khi Phạm rời đi đã không hề thả lỏng, xem ra khoảng thời gian ở khu rừng này cũng ăn không ít đau khổ, tuy không rõ bọn họ đã xảy ra chuyện gì, bất quá hi vọng hết thảy sẽ tốt đẹp.
Chính là… Lạc Y Đức nhíu mày nhìn cơn mưa không có xu hướng nhỏ đi ở ngoài động…
Mùa mưa năm nay có phải tới hơi sớm?