Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 6 - Chương 2




“Ngô…” Nặc Á phát ra tiếng than nhẹ như tiểu động vật. Bờ vai cậu bị cự thú cắn, đối phương dùng lực không quá lớn để không làm cậu bị thương nhưng không thể bỏ chạy. Nặc Á lúc này hệt như một con linh dương bất lực, bị thợ săn cắn một phát rồi tha về huyệt động.

Nó muốn làm gì? Vì sao không lập tức ăn thịt mình?! Nặc Á thực sự rất sợ, cự thú dán sát bên người cậu, tông mao màu vàng áp lên cơ thể Nặc Á: nhiệt độ cơ thể nóng rực, vân da tráng kiện cùng mùi máu tươi nồng đậm, hết thảy đều làm Nặc Á muốn ngất đi.

Qua hồi lâu, Nặc Á bị đưa tới một sơn động bí ẩn. Cự thú há miệng buông Nặc Á ra, ánh mắt xanh biếc không chớp nhìn cậu, như đang suy nghĩ gì đó. Đột nhiên, nó cúi đầu áp sát Nặc Á, thật cẩn thận ngửi ngửi con mồi mình mới chộp được. Nặc Á sợ tới mức không dám động đật chút nào, hơi thở nóng rực của cự thú phà lên mặt làm cậu nhịn không được rùng mình một cái.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cự thú tựa hồ thực vừa lòng với hương vị trên người Nặc á, cơ thể cường tráng áp xuống dính sát vào con mồi nhỏ bé đang run rẩy, cự thú cố ý dùng phần lông bụng mềm mại cọ sát đối phương.

“Đi… tránh ra!” Nặc Á trừng to mắt, động tác của cự thú thật sự rất quái dị, động tác ma xát này giồng như dã thú âu yếm trước khi giao phối, càng đáng sợ hơn là cơ thể cậu cư nhiên lại có phản ứng, bộ lông mềm mại phất qua cơ thể, ngứa ngứa làm toàn thân cậu xuất hiện cảm giác tê dại như bị điện giật.

“Đừng đụng ta!” Nặc Á kinh hoảng lớn tiếng kêu, âm thanh ẩn ẩn có tiếng khóc nức nở. Cậu nhắm mắt lại, hai tay quơ quào túm lấy bộ lông sau gáy cự thú, nhưng phản kháng yếu ớt của cậu trong mắt cự thú quả thực còn không đủ gãi ngứa.

Tiếng rít gào có chút không thoải mái vang lên, cự thú nâng chân phải, nhanh chóng lách cơ thể mình tiến vào giữa hai đùi Nặc Á, hơn nữa còn dùng chân trước áp cậu xuống mặt đất, ngăn cản động tác phản kháng của cậu.

“Ngô…”

Nặc Á dùng tư thể cực kì mập mờ cùng cự thú quấn lấy nhau. Tứ chi cùng bộ lông của cự thú thực cứng, cứ như những chiếc gai nhỏ, nhưng phần lông mao trên bụng lại vô cùng mềm mại. Nó dùng dụng áp sát người Nặc Á, sống lưng ưỡn thẳng, cái đuôi thô to quấn chặt lấy cẳng chân Nặc Á.

Cự thú liên tiếp phát ra tiếng rít gào trong cổ họng, Nặc Á chỉ cảm thấy có một tòa núi nhỏ đè trên người mình, ngũ tạng lục phủ cũng sắp bị đè nát. Rất nhanh, không khí trong lồng ngực cũng sắp tiêu hết, Nặc Á chỉ có thể hé miệng từng ngụm từng ngụm hít thở, trước mắt cũng xuất hiện một tầng sương mờ.

Cự thú gầm một tiếng dài, Nặc Á chấn động cả người, đột ngột mở to mắt── cảm xúc da lông mềm mại trên người không thấy đâu, thế vào đó là làn da bóng loáng của nhân loại!

Nặc Á còn chưa kịp suy nghĩ, một hắc ảnh đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, trong bóng tối, một bàn tay thô ráp túm lấy hai tay cậu kéo lên đỉnh đầu, một bàn tay khác thô lỗ đưa xuống hạ thân cậu tìm kiếm, cường ngạnh kéo đùi cậu ra hai bên!

“Ngươi… ngươi làm gì? Buông, buông ra… a a a──”

Trong nháy mắt, Nặc Á giống như nhìn tháy cảnh vật trước mắt nứt ra thành từng khối nhỏ, bong ra thành từng màn… lưỡi dao khổng lồ hung hăng chen vào huyệt khẩu nhỏ hẹp, không ngừng tiến vào, từng chút rối lại từng chút, vô cùng thô bạo.

“Không cần, không cần── ngươi tránh ra! Tránh ra a a──” Nặc Á cuồng loạn gào khóc, trong động một mảnh tối đen, cậu cơ hồ không thấy được gì. Cậu vô cùng sợ hãi, càng đáng sợ hơn là cự thú trong bóng đêm đang xâm phạm cậu. Cậu quơ quào hai tay, đến khi bàn tay chạm vào một lồng ngực dày rộng── thú nhân! Đối phương là thú nhân!

“Van cầu ngươi, van cầu ngươi buông… không cần, đau quá… Ô a a──” Nặc Á thống khổ gào khóc nhưng cũng không thể làm hung khí trong cơ thể ngừng lại, đối phương lại càng banh rộng hai chân cậu, lợi khí thật lớn từng chút xỏ xuyên qua cơ thể run rẩy của Nặc Á, tiểu huyệt đáng thương bị kéo dãn tới tận cùng.

Không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt cùng mùi xạ hương nồng đậm của giống đực, nó càng kích thích dục vọng của thú nhân. Thú nhâm gầm nhẹ một tiếng, lại gia tăng công kích, điên cuồng trừu sáp phân thân chôn sâu trong dũng đạo chật hẹp của Nặc á, không để ý tới tiếng kêu thảm thiết của đối phương, hệt như muốn xé rách người dưới thân, tùy ý mà va chạm.

Chất lỏng dinh dính không ngừng trào ra từ bộ vị giao hợp của hai người, phát ra tiếng vang ‘xì xì’ dâm mị. Cổ họng thú nhân không ngừng phát ra tiếng gầm gừ hưng phấn, đó là tiếng kêu của nam tử trưởng thành, trầm thấp thuần hậu, mang theo chút khàn khàn vì nhuộm màu tình dục.

Thú nhân kịch liệt co rúm phân thân, cơ thể cường tráng rướm đầy mồ hôi. Thú nhân rút phân thân ra, chỉ chừa lại phần đỉnh trong cơ thể Nặc Á, tiếp đó động thắt lưng, hung hăng đâm thẳng vào── động tác cuồng mạnh, kịch liệt, không ngừng lập lại, khoái cảm cực hạn lủi thẳng qua cột sống lan tràn tới toàn thân, máu trong cơ thể cùng tất cả khí lực dường như đều tập trung vào bộ vị kia. Thú nhân thở hổn hển, động tác ngày càng nhanh càng mạnh hơn, Nặc Á bị áp trên mặt đất tùy ý xâm phạm, thú nhân dùng phân thân sôi sục của mình hung hăng, không chút thương tiếc tiến công.

Đau quá… cơ thể cứ như bị xé rách…

Nặc Á khép mở cánh môi, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra được. Đó là sự đau đớn vượt quá khả năng thừa nhận của con người. Cơ thể giống như bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ngũ tạng lục phủ, thậm chí là máu trong cơ thể dường như cũng bốc hơi, một thanh gỗ to tướng hung hăng cắm vào bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể, thong thả nghiền áp, xoay tròn, từ bên dưới bắt đầu xé cơ thể cậu thành hai nửa.

Sẽ chết… cứ vậy sẽ chết…. mà như vậy cũng tốt…

Ý thức dần dần rút ra khỏi cơ thể… lúc thần trí mờ mịt, Nặc Á dường như thoáng thấy được gương mặt nam nhân… cùng đôi ngươi xanh biếc lóng lánh như bảo thạch.