Khôngbiết từ khi nào, có một thân ảnh cao lớn đứng sừng sững ngoài cửa động. Đôi mắt hổ phách tản mát ra quang mang sắc bén, phóng về phía nơi âm u, đánh giá Panda.
“Thuấn, tình huống tấn mãnh long thế nào.” Arthur xoa đầu tiểu hùng, đứng dậy bước về phía thú nhân trẻ tuổi. Hắn bước ra khỏi bóng tối, để lộ ra cơ thể giống đực cao lớn cường tráng; thú văn lốm đốm màu đen trên ngực tạo thành một bức tranh vẽ kì lạ, rất sống động, như một con hắc báo đang lao vun vút!
Thuấn đi tới vài bước, cơ thể thon dài tráng kiện, gương mặt tuấn lãng chậm rãi bước ra khỏi ranh giới sáng và tối, hoàn toàn lộ ra dưới ánh mặt trời. Đôi mắt vàng ươm thâm trầm, cánh môi mím lại không nói một lời làm ngươi ta cảm nhận được khí thế vô hình như cực kì nguy hiểm.
“Là cậu ta sao?” Thuấn không trả lời câu hỏi Arthur, tương phản hắn nhếch khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu nhìn Panda. Nụ cười này làm ngũ quan hắn trở nên nhu hòa, sóng mũi thẳng, khóe môi khẽ nhếch lên, không thể tìm được khí chất nguy hiểm khi nãy.
Hắn đang nói cậu sao? Vệt đỏ trên mặt tiểu hùng vẫn chưa lui, thân thể co rụt lại, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, âm thầm đánh giá thú nhân trẻ tuổi trước mắt.
Arthur mỉm cười, gật đầu với bạn tốt. Bởi vì theo góc độ, Panda không nhìn thấy nụ cười ấm áp sủng nịch của hắn; thật giống như 3 tháng trước, Arthur luôn có nụ cười trên môi.
“Tình huống không lạc quan.” Thuấn ngồi lên chiếu, nói lại tình huống mình tra xét được: “Sau khi mãnh sư rời đi, cân bằng trong khu rừng bị đánh vỡ. Hồ tộc không phải chủng tộc cường đại, tấn mãnh long nhìn trúng điểm này mới không kiên nhẫn gì mà xâm lấn nơi này.”
“Cho dù diệt hết đám tấn mãnh long, cũng sẽ có mãnh thú khác xâm lấn nơi này.” Arthur trầm ngâm một hồi mới nói. Không phải bộ lạc nào cũng cường đại như bộ lạc bọn họ. Đối mặt với một, hai con tấn mãnh long, hồ tộc hoàn toàn có thể ứng phó, nhưng đối mặt với cả một đàn, đừng nói hồ tộc, ngay cả bộ tộc thú nhân cũng không dám nắm chắc 10 phần thắng.
“Sự tình tới tình trạng này, cũng không còn biện pháp khác. Bất quá ta lo lắng với vài người chúng ta, sợ không ứng phó nỗi cả bầy tấn mãnh long như vậy.”
“Thế nào?”
“Sào huyệt chúng nó rất nhiều.” Thuấn đảo ánh mắt về phía đám hồ tộc chỉ biết run rẩy tránh trong sơn động, lộ ra biểu tình khinh miệt: “Nhân thủ chúng ta sợ không đủ. Đám hồ tộc nhát gan này, ta nghĩ nhờ bọn họ hỗ trợ là chuyện không tưởng.”
“Rốt cuộc có bao nhiêu?”
“Phụ cần bộ lạc hồ tộc có 3, hơn nữa ta phát hiện đám tấn mãnh long này có thể liên lạc với nhau, phải tiêu diệt từng bộ phận của chúng nó, tập trung sức lực đối phó một chi, nhất định sẽ lọt vào vây công của đám tấn mãnh long khác.”
“Không ngờ số lượng của chúng nó lại nhiều như vậy.” Arthur vuốt mặt, cảm giác tình huống phát sinh theo hướng khó giải quyết. Vốn nghĩ giải quyết đám tấn mãnh long này thực dễ dàng, nhưng theo tình huống trước mắt thì có lẽ không đơn giản như vậy. Thú nhân trẻ tuổi của bộ lạc phần lớn đều đang ở bên ngoài rèn luyện kinh nghiệm, muốn điều động nhân thủ cũng khá hạn chế. Huống chi an toàn của bộ lạc mình cũng không thể bỏ qua, chẳng lẽ phải thỉnh nhóm phụ thân trở về?
Arthur cùng Thuấn lén nhìn nhau, hiển nhiên là đụng ý tưởng. Sắc mặt bọn họ nháy mắt trở nên xanh mét, vô cùng khó coi. Dù sao lúc trước bọn họ đã thề thốt có thể xử lý hết mọi việc, bây giờ mới gặp chút khó khăn đã xin bậc cha chú giúp đỡ, bất luận là mặt mũi hay cảm giác đều làm đám Arthur cảm thấy vô cùng uất ức.
“Chết tiệt, ta không muốn đi cầu bọn họ.” Nghĩ tới vẻ mặt nhíu mày bất mãn của phụ thân, Thuấn cảm thấy thực đau đầu. Hắn lạnh lùng nhìn hồ tộc an cư trú trong sơn động liền có cảm giác sắt không thể nào thành thép nổi– ngay cả bộ tộc mình cũng không bảo vệ được, thực mất mặt thú nhân!
“Bộ tộc ưng nhân cùng lang nhân ở phương bắc cách đây quá xa, thời gian tìm bọn họ hỗ trợ không kịp. Hiện tại bộ tộc cường tráng gần rừng Ấn gia nhất là hùng tộc.” Nói tới đây, Arthur hơi ngừng một chút, hắn cúi đầu nhìn vào mắt Panda, tiếp tục nói: “Bất quá hùng tộc rất khép kín, rất hiếm khi liên hệ với bên ngoài, bảo bọn họ tới trợ giúp chúng ta tỉ lệ thành công rất ít.”
“Nói đi nói lại cũng chỉ có thể tự dựa vào mình.” Thuấn cười lạnh tự giễu: “Bộ lạc thú nhân gặp nguy hiểm cũng chưa từng thấy bọn họ chủ động tới hỗ trợ.”
“Thuấn!” Arthur đột nhiên tăng âm lượng quát khẽ, hắn vội vàng ra dấu bằng mắt với thú nhân trẻ tuổi– chỉ thấy lão tộc trưởng hồ tộc đang tập tễnh đi tới.
Biểu tình lão tộc trưởng phi thường nghiêm nghị, cụ nhìn Arthur đầu tiên là lắc đầu, sau đó mới thở dài: “Dũng sĩ tộc thú nhân, ngươi có thể tới trợ giúp này chứng minh ngươi có một trái tim nhân từ, chính là vì sao ngươi lại muốn đả thương tộc nhân của ta?”
Arthur lập tức hiểu được lí do đối phương tới, hắn ẩn nhẫn cảm xúc, thản nhiên mở miệng: “Đúng là ta có chút lỗ mãng, ta tạ lỗi với ngươi, lão tộc trưởng.”
“Không phải nói tới vấn đề xin lỗi hay không, hành vi của ngươi tất cả tộc nhân đều thấy được, bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi.” Lão tộc trưởng lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thấy vọng. Arthur uy hiếp Tạp Địch muốn giết chết đứa con của hắn, đây là điều mọi người tận mắt nhìn thấy, không phải chỉ xin lỗi vài câu có thể làm tất cả tộc nhân vừa lòng. Nếu bất cứ dũng sĩ thú nhân nào cũng như Arthur, tùy ý như vậy thì hồ tộc bọn họ còn gì gọi là an toàn!
“Kia, ‘ngài’ cho rằng, ta nên làm thế nào mới tốt?” Arthur nhướng mi, ánh mắt lướt qua lão tộc trưởng hồ tộc, dừng trên người giống cái đang khẩn trương– rất có can đảm, là vì Panda mà tới đi.
“Thả Pan, ta liền tha thứ cho hành vi của ngươi.” Tạp Địch cố lấy hết dũng khí nói ra điều kiện. Hắn ôm chặt cục cưng trong lòng, đối mặt với Arthur vẫn nhịn không được mà lui về sau vài bước. Cục cưng đã sớm sợ tới mức lạnh run, hốc mắt to tròn tràn ngập hơi nước, ra mòi bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ đê.
“A, thật buồn cười.” Arthur còn chưa kịp mở miệng, ngược lại Thuấn đứng bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi dựa vào cái gì mà đàm điều kiện với chúng ta? Một hồ tộc nho nhỏ, cuối cùng cũng không phải nhờ chúng ta bảo hộ.” Hai tay hắn vòng quanh ngực, từ trên cao nhìn xuống Tạp Địch. Ánh mắt không chút che dấu sự khinh thường vì hồ tộc yếu đuối.
Arthur nhịn không được thầm xem thường, hắn biết tính cách Thuấn, chỉ sợ người này chuốc phiền phức, vì thế lúc trước mới bảo Thuấn đi dò xét tình huống tấn mãnh long. Không ngờ ngược lại chính mình lại khắc chế không được mà động thủ tổn thương hồ tộc, kết quả– không hỗ trợ còn chưa tính, cái tên chỉ sợ thiên hạ không loạn này còn đổ thêm dầu vào lửa!
Câu nói này như một viên đá rớt vào mặt hồ tĩnh lặng, làm trong lòng mọi người nổi lên không ít gợn sóng. Sơn động yên ắng lập tức náo động, rất nhiều hồ tộc dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Thuấn cùng Arthur.