Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 41




“Đi! Theo ta trở về!”

Arthur không hỏi nữa kéo tiểu hùng. Tay hắn cầm chặt cổ tay đối phương, lực đạo quá lớn làm xương cốt Panda rung động răng rắc. Cậu đau tới ứa mồ hôi lạnh, nhưng ráng nhịn không dám phát ra tiếng kêu nào.

Dọc theo đường đi thực cấp bách, Panda chưa từng thấy bộ dáng này của Arthur. Cứ vài giây hắn sẽ quay đầu lại, dùng ánh mắt thực khó hình dung nhìn Panda– tràn ngập bất an, còn có một chút hối hận.

“Ta……” Arthur tỉnh táo lại không biết nên mở miệng thế nào. Hắn thực không muốn dọa tiểu hùng, chính là gần 3 tháng nay tình tự hắn vẫn luôn không thể khống chế.

Sự tình đã vượt khỏi phạm vi hắn dự đoán, Arthur không muốn tiểu hùng e sợ mình, loại ánh mắt hoảng sợ khiếp đảm này làm trái tim hắn co rút đau đớn……

Cuối cùng, Panda vẫn bị mang về sơn động hồ tộc tạm cư ngụ. Mọi người kinh ngạc cùng tò mò, làm tiểu hùng thực mất tự  nhiên. Cậu cố gắng cúi thấp đầu, nhưng vành tai tròn tròn màu đen khác biệt hồ tộc cho dù dấu thế nào cũng không xong.

“Lại đây.” Arthur kéo tiểu hùng, áp cậu vào vách hang. Thân hình cao lớn của hắn chắn trước người Panda, cũng thay cậu chắn đi không ít ánh mắt tò mò.

Thở một hơi thật dài, Arthur ôm chặt cơ thể ấm áp trong lòng– ba tháng, tiểu hùng của hắn rốt cuộc cũng quay lại! Không bao giờ buông ra nữa! Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, hắn không bao giờ để Panda rời khỏi tầm mắt mình nữa!

“Arthur…… thả, buông…… rất nhiều người đang nhìn……”

“Không, ai bảo ngươi chạy loạn.”

“Ar, Arthur–” Panda đột nhiên kêu lớn lên, làm mọi người chú ý. Chỉ thấy cơ thể tiểu hùng cứng đờ, đôi mắt to đen láy bất lực quan sát xung quanh. Hơn nửa người cậu được Arthur che chắn, chỉ lộ ra bả vai khẽ run rẩy.

“Hùng hùng, có biết bộ dáng của ngươi bây giờ đáng yêu cỡ nào không?” Thở dài một hơi tràn ngập tình dục, Arthur tựa đầu lên vai Panda. Hắn vươn đầu lưỡi, ở góc độ mọi người không nhìn thấy, ác ý liếm lên phần cổ mẫn cảm của Panda.

“Arthur……ngươi, ngươi làm cái gì.” Không riêng gì cơ thể, âm thanh của cậu cũng run rẩy.

Liếm liếm môi, Arthur thu hồi đầu lưỡi, dùng ngón tay thô ráp thay thế, lực đạo làm người ta ngưa ngứa khó chịu, dọc theo làn da lúa mạch khỏe mạnh của Panda, tiến tới bên thắt lưng không ngừng run rẩy.

“Arthur!” Panda gầm nhẹ, âm thanh tuy nhẹ nhưng cũng sắp tới mức bùng nổ.

“Đừng lộn xộn, ngươi không muốn bị người khác thấy đi.” Arthur khẽ mỉm cười, đầu dựa bên gáy cổ tiểu hùng, ngữ khí nhẹ nhàng như hai người đang nói chuyện phiếm. Hắn hơi liếc mắt về phía hồ tộc lộ ra một nụ cười thú vị: “Con tiểu hồ li ngươi cứu đang nhìn về phía này. Hùng hùng, ngoan một chút. Hay ngươi muốn nó phát hiện?”

Cảm giác cơ thể Panda phút chốc cứng đờ, Arthur nhắm mắt lại, vùi mặt vào làn tóc bạch kim mềm mại, hít sâu một hơi: “Đừng trách ta, ta thực sự không thể chịu đựng nổi. Panda, ngươi có biết ta thống khổ cỡ nào không…….” Âm thanh trầm thấp cực nhỏ nhưng vẫn để tiểu hùng nghe thấy, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Arthur một cái lập tức bị hút vào cơn lốc xoáy xanh thẳm.

Panda ngây dại, cậu không thể suy nghĩ, thậm chí không thể hô hấp!–trong mắt Arthur cậu thấy được rất nhiều, điều mà cậu sợ hãi, trốn tránh lúc này lại rành rành viết trong mắt Arthur!

Không biết từ khi nào hai người đổi vị trí, ngay cả khi Arthur xoay người cậu áp lên thạch bích Panda cũng không thể hoàn hồn. Vải dệt bên hông thả lỏng, tiếp đó hạ thân lạnh lẽo. Panda lúc này cả người trần trụi dúi lên vách động, phần eo bị người nâng lên, bị Arthur áp thành tư thế kì quái trong một góc động.

Hai tay bị đối phương dùng một tay chế trụ, bắt chéo sau lưng; đầu bị ép ngửa về sau, Arthur chèn vào giữa hai chân Panda, cơ thể nóng bừng cứ vậy mà áo sát vào lưng Panda.

“Ar, Arthur…….” Tiểu hùng lúc này mới ý thức được sự tình không ổn, âm thanh vô cùng bối rối.

Arthur không nói gì, ban tay to vịn bên hông Panda kéo một chút, hạ thân trần trụi của đối phương lập tức áp lên khố hạ hắn. Vật thể cứng rắn nóng rực cách một tầng da thú kề sát không còn chút khe hở.

“Cảm giác tốt không?” Âm thanh say mê của Arthur vang lên bên tai, mang tới một trận khô nóng.

Tốt cái đầu ngươi! Tiểu hùng rất muốn kêu to, rất muốn dùng hùng chưởng sau khi biến thân hung hăng tát đối phương một phát. Nhưng hiện tại cậu không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể run rẩy, cảm thụ phần bụng rắn chắc của Arthur tùy tiện cọ xát người mình……

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười sủng nịch, tay kia của Arthur luồn qua nách tiến vào bộ lông thưa thớt ở hạ thân. Phân thân hồng nhạt mê người mềm nhũn, bởi vì không được đôi chân che chở mà bất đắc dĩ run rẩy bị bàn tay thô ráp túm được: “Đây là hùng hùng sao…. đáng yêu hệt như bản nhân của ngươi vậy.” Arthur không biết xấu hổ, vừa gặm nhắm vành tai đỏ bừng của tiểu hùng, vừa thì thầm những từ ngữ làm người ta xấu hổ, tức giận lại khó nhịn.

Tiểu hùng tức tới phát run, đáng tiếc cơ thể cứ như bị áp trên một ngọn núi lửa nóng rực, dùng hết khí lực cũng không thế lay chuyển được thú nhân: “Câm miệng!…… ngô.” Panda tức giận, nhưng cậu vừa mới quát đối phương thì giây tiếp theo đã nhịn không được mà ngửa đầu, phát ra tiếng rên thoải mái.

Đầu lưỡi liếm lộng phần cổ mẫn cảm, Arthur cầm lấy hạ thân Panda, bắt đầu thong thả ma xát. Một trận tê dại kích thích Panda, cậu nhịn không được phe phẩy đầu, vặn vẹo cơ thể muốn né tránh loại trừng phạt vừa ngọt ngào lại đau khổ này.

Cầm dục vọng cao thấp xoa nắn một hồi, Arthur thoáng lui về sau một chút. Tiểu hùng nhân cơ hội này cố sức giãy dụa. Ánh mắt Arthur tối sầm, hơi dùng sức trên tay, lập tức làm cơ thể Panda xụi xơ.

Tiếp theo một thứ nóng rực đầy nguy hiểm cường hãn xâm nhập khe mông Panda. Da thịt tiếp xúc làm cậu cảm nhận rõ ràng sự xâm chiếm của vật thể xa lạ kia….. thô to, cứng rắn còn mang theo nhiệt độ muốn bỏng người!

“Ngô……” Cơ thể toàn thân Panda lập tức căng cứng. Lúc này đây hai người hoàn toàn trần trụi kề sát nhau. Panda không biết Arthur vừa nãy làm gì, chẳng lẽ trước mặt mọi người mà không chút kiêng kị cởi sạch quần áo sao? Càng nghĩ càng thấy bối rối, Panda suýt chút nữa vì xấu hổ cùng giận dữ mà bật khóc.

Thứ kiên quyết của Arthur cứ như một cây thiết côn nóng bỏng thô to, dùng sức sáp nhập vào giữa hai chân Panda. Làn da trần trụi tiếp xúc, cơ thể áp lên nhau, không có gì ngăn cách, làm Panda cảm nhận rõ rệt hết thảy.

“Không cần…… Arthur…….. không cần a………” Âm thanh Panda mang theo tiếng nức nở, mọi người đang nhìn a! Cậu không muốn như vậy!

“Đừng lộn xộn, sẽ không để mọi người phát hiện. Giãy dụa thì hậu quả ngươi rõ nhất.”

Arthur liếm liếm môi, tay đang chế trụ Panda thả lỏng. Mặc dù có được tự do nhưng tiểu hùng không dám cử động chút nào, sợ phát ra động tĩnh sẽ làm người ta chú ý.

“Thực ngoan, cứ như vậy, đừng lộn xộn.” Arthur áp sát bên tai cậu nhẹ giọng dụ dỗ, bàn tay khác chậm rãi đi xuống, dừng lại bên chiếc đuôi nhẹ nhàng vuốt ve.

“Phía trước đã sờ qua, mặt sau ta cũng muốn kiểm tra một chút.” Đại lão hổ xấu xa nói, ngón tay dọc theo khe mông tiến xuống. Đầu tiên hắn nhẹ nhàng trấn an nếp uống run rẩy, tiếp đó từng chút  đẩy ngón giữa tiến vào trong……

“Ngô–” Cố gắng kiềm nén nhưng tiếng rên vẫn bật ra khỏi cánh môi bị hàm răng nghiến chặt. Panda đột nhiên trợn to mắt, hạ thân truyền tới cơn đau đớn làm da đầu cậu run lên.

Mồ hôi chảy ròng ròng, vật thể đột nhiên tiến vào cơ thể, làm Panda không hề phòng bị có cảm giác bị đóng đinh. Rất đau, rất đau, nơi đó căn bản không phải nơi để chất chứa vật thể a, vì cái gì phải làm vậy……

Cùng lúc này, Arthur lại phát ra tiếng rên khó nhịn. Bên trong cơ thể tiểu hùng vừa chặt lại nóng, vách tường khẽ mấp máy, tầng tầng lớp lớp liếm mút ngón tay hắn. Mềm mại trơn bóng, kích thích tình dục không ngừng dâng lên, làm máu nóng toàn thân hắn sôi trào! Thật sự rất tiêu hồn! Biết sớm như vậy hắn nên sớm ăn tiểu hùng vào bụng!

“Đau……” Panda nhỏ giọng khóc nức nở. Rõ ràng chỉ là một ngón tay đã rất đau, Arthur lại còn sáp vào hai ngón, ba ngón.

Lưng Panda cứng đờ, cổ họng vì thống khổ mà rung động, tiếng thở dốc cùng hút khí khe khẽ. Đôi mắt đen láy toát ra đau đớn, đột nhiên siết chặt trái tim Arthur– Cứ vậy mà chà đạp cậu! Để cậu gào khóc thuần phục dưới thân mình! Để đôi mắt này chỉ có thể tồn tại một mình mình! Mặc kệ là trái tim hay cơ thể chỉ có thể thuộc về hắn!

Tiếng hít thở bên tai trong nháy mắt trở nên ồ ồ, hơi nóng từ miệng Arthur phun bên tai Panda. Hắn khéo léo dùng cơ thể ngăn cách tầm mắt mọi người, lộ ra răng nanh sắc nhọn gặm cắn tiểu hùng, cố định câu, một trước một sau đùa bỡn cơ thể đã vô lực phản kháng. Thắt lưng cường tráng di chuyển, phối hợp với động tác khuếch trương, phân thân thong thả trừu sáp giữa hai bắp đùi khép chặt của Panda. Hắn vừa thưởng thức khoái cảm cánh mông vô cùng co dãn của Panda kẹp chặt mình, vừa cố tăng nhanh tốc độ trấn an phân thân đối phương. Ngón tay theo quy luật mà xoa nắn dục vọng nóng bỏng, phân thân không hề có kinh nghiệm lập tức run rẩy chảy ra chất lỏng trong suốt.

Trước sau đều bị kích thích kịch liệt làm Panda rốt cuộc không chịu nỗi: “A…..” Cậu không để ý được chuyện sẽ bị người phát hiện nữa, cơ thể kịch liệt vặn vẹo, nhưng khoảnh khắc sắp lên tới thiên đường cực lạc, Arthur lại tàn nhẫn nắm chặt phần gốc, ngăn lại dục vọng sắp phát tiết của cậu.

“Ngô……” Cơ thể từ thiên đường lao tới địa ngục trong nháy mắt, đôi mắt tiểu hùng đã ướt dũng, căn bản không biết nên làm gì bây giờ. Tay cậu nắm tay đại chưởng của Arthur đang siết chặt phân thân mình, mặc cho cậu cố gắng thế nào đối phương cũng không có ý tứ muốn buông ra.

“Muốn thoải mái không?” Âm thanh tà ác, mang theo hơi thở dụ dỗ của ác ma, nhẹ nhàng lướt qua màng tai Panda. Tiểu hùng vội vàng gật đầu, cơ thể cậu nóng quá, cứ như có ngọn lửa đang thiêu đốt!

“Muốn thì cầu ta đi, Tiểu hùng ngoan, chỉ cần ngươi nói, ngươi thuộc về ta, lập tức sẽ được thoải mái.”

“……..”

“Không nói thì ta cứ để vậy nga.” Tay hắn chậm rãi siết chặt, đầu ngón tay ác liệt trêu chọc phần đỉnh, dục vọng sắp phát tiết lại bị ngăn cản, thống khổ tới mức sắp bức điên Panda rồi.

“Cầu….. van cầu ngươi…. ta…… ta thuộc về Arthur….. ta là của Arthur–!”

Ngay lúc tiểu hùng khóc lóc nói những lời này Arthur lập tức buông thay, giải thoát gông xiềng cho cậu. Dục vọng đạt được giải thoát lập tức phun ra, Panda run rẩy thở hổn hển, thật lâu cũng không lên tiếng được.

“Arthur! Ngươi ở đâu, Thuấn trở lại rồi, hắn nói bên tấn mãnh long có hành động khác thường!” Thú nhân trẻ tuổi lớn tiếng bước vào sơn động.

Panda lập tức cuống quít giãy dụa: “Ngón tay……. mau rút ngón tay ra, rút ra!”

Arthur cúi đầu, cắn một ngụm bên môi cậu. Mãi tới khi tiếng bước chân ngày càng gần, hắn mới chậm rãi rút ngón tay chôn sâu trong cơ thể tiểu hùng.

Bàn tay to vung lên, Arthue kéo thảm hồ li bọc kín Panda từ đầu tới chân, đồng thời che dấu đi hương vị tình dục. Panda lúc này mới phát hiện hắn chỉ vén phần da thú ở phía trước, nhìn từ phía sau không phát hiện gì bất thường cả.