“‘Tạp Ân’trong bộ lạc ngươi rốt cuộc là ai!” Arthur phẫn nộ rống lên.
Tộc nhân hồ tộc bị hắn túm ra vội vàng nói: “Ta, ta không biết, thực sự không biết.”
“Đáng chết!” Arthur căm giận buông người nọ ra, rống to về phía sơn động: “Tạp Địch đâu! Gọi hắn ra đây!” Một tộc nhân sợ hãi đứng dậy, chỉ tay về một hướng ngoài cửa hang: “Tạp Địch từ sớm đã ra ngoài…… A, là hắn, hắn đã trở lại!”
Arthur hai ba bước chạy tới cửa hang, hung hăng túm vạt áo người tới: “Nói! Người hôm qua ở cùng một chỗ với ngươi vó phải hùng tộc gọi là Panda không!”
Gương mặt hắn tràn ngập cuồng nộ, hung thần ác sát làm Tạp Địch cùng bé con trong lòng sợ hãi. Tiểu thú nhân cục cưng dẩu mỏ, áp vào lòng ngực mẫu thân gào khóc.
“Ta không biết ngươi đang nói gì.” Tạp Địch cắn môi, quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt thú nhân.
“Không nói đúng không?” Arthur nghiến răng nghiến lợi, đoạt lấy cục cưng trong lòng Tạp Địch: “Đáng chết, trên người nó còn lưu lại mùi của Panda, ngươi dám nói không biết?!”
“Ngươi muốn làm gì con ta!” Tạp Địch sợ hãi muốn đoạt lại cục cưng của mình, lại bị thú nhân thô lỗ đẩy ra. Tạp Địch trợn tròn đôi mắt, cái cổ mảnh khảnh của bé con bị thú nhân túm trong tay, ngay cả thở mạnh cũng không dám, bả vai gầy yếu vì sợ hãi mà kịch liệt run rẩy.
“Nói chuyện, có phải là hùng tộc gọi là Panda không? Nếu không nói đừng trách ta bẻ gãy cổ nó!”
“Không! Ngươi không thể…… nơi này là hồ tộc, ngươi không dám…….” Tạp Địch trắng bệt, hắn hoảng sợ chăm chú nhìn chằm chằm từng động tác của thú nhân.
“Ta không dám? Ngươi nghĩ vậy sao.” Lạnh lùng mỉm cười, Arthur giơ đứa bé lên cao. Làm trò trước mặt Tạp Địch, bàn tay hắn từng chút thít chặt, cơ bắp rắn chắc căng cứng, gân xanh trên cánh tay nổi lên.
“Ô a a– ô ô…….”
Tiếng khóc dần dần nhỏ đi, gương mặt bé con từ từ trướng thành màu đỏ bừng. Tứ chi nhỏ bé quơ loạn, cuối cùng thả lỏng bên người…..
“Không–” Tạp Địch hét chói tai, như phát điên nhào về phía thú nhân: “Ta nói, cậu ta gọi là Panda, là hùng tộc! Cậu ta đi về phía chân núi! Van cầu ngươi tha cho con ta–”
Arthur hừ lạnh một tiếng, lúc này mới đưa tiểu cục cưng sắp nghẹt thở trả cho Tạp Địch. Hắn phóng người nhảy ra sơn động, ở giữa không trung hóa thành dã thú to lớn, lao như bay về phía chân núi.
Trong nhất thời, trong sơn động chìm đắm trong im lặng……. chì còn tiếng khóc bi thống của Tạp Địch và tiếng ô ô kinh hách của cục cưng, quanh quẩn thật lâu trong không khí.
Dũng sĩ theo chân Arthur trở về ngơ ngác nhìn nhau, nhìn biểu tình kinh hoảng của hồ tộc, chỉ có một cảm giác–phiền phức rồi.
……..
Xuống núi xong, Panda dọc theo con sông tiến về phương bắc.
Biết trong rừng rất có thể sẽ gặp phải tấn mãnh long, từng bước đi Panda đều thực cẩn thận. Cùng lúc này, Arthur cũng một đường theo dấu chân cậu đuổi tới.
Tiểu hùng đại khái là đi mệt, tựa vào thân cây nghỉ ngơi. Cậu không dám thả lỏng, hai lỗ tai dựng đứng, ánh mắt cảnh giác đảo nhìn xung quanh– đợi đến lúc Arthur vội vàng đuổi tới bờ sông, chính là nhìn thấy một màn này.
Hắn hận không thể lập tức nhào tới áp lên người tiểu hùng mà hung hăng chà đạp một phen, để giải nỗi tương tư thống khổ 3 tháng nay. Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy quá tiện nghi co con gấu ngốc luôn làm người ta quan tâm này!
Cự thú sặc sỡ lộ ra hàm răng nanh, đè thấp cơ thể, yên lặng tới gần đối phương.
Panda cảm giác được gì đó, cậu bật người ngồi dậy, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía bụi cỏ. ‘Sàn sạt sàn sạt’ một con sóc chạy ra khỏi bụi cỏ, đôi mắt long lanh cùng Panda đối mặt vài giây rồi chạy đi. Tiểu hùng thở hắt ra, cơ thể xịu lơ dựa vào thân cây. Cậu lắc đầu, thầm cười chính mình quá khẩn trương. Cứ vậy thì bóng dáng tấn mãnh long còn chưa thấy, mình đã ngã xuống vì yếu tim.
Nhưng mà, ngay lúc Panda nghĩ rằng không có việc gì thì một tiếng gầm giận dữ vang lên, cự thú sặc sỡ nhào tới, trừng mắt căm tức nhìn tiểu hùng. Gương mặt nó thực dữ tợn, nó đè thấp đầu dùng tư thế công kích đối mặt với Panda, lớp lông hoàng kim dựng thẳng lên.
“Rống–!” Tiếng gầm như sấm, đập vào tai Panda lại biến thành một cảm giác khác: nhất là âm thanh rống giận thê lương kia, như đang nói cho tiểu hùng biết 3 tháng này hắn chịu biết bao nhiều giày vò thống khổ.
Vì cái gì rời đi? Vì cái gì không nói một tiếng đã biến mất?
Cự thú không ngừng rít gào, âm thanh hỗn loạn không ngừng truyền đạt tin tức.
“Arthur……” Panda ngơ ngác nhìn cự thú, kìm lòng không được muốn vươn tay chạm tới đối phương.
“Rống–” Cự thú khom người, nhe răng về phía tiểu hùng.
Động tác của Panda như bị cái gì đó ngăn cản, cứng ngắc rút tay về. Trong nháy mắt, cậu nhớ tới hình ảnh Arthur ôm tiểu nhân ngư– thú nhân ôn nhu, cẩn thận này đã sớm không thuộc về cậu nữa!
Không hề suy nghĩ, theo phản xạ Panda quay đầu bỏ chạy. Hành động này càng chọc Arthur tức giận. Cự thú bạo rống vài tiếng, lao tới gục Panda, răng nanh hé về phía đối phương cứ như muốn một ngụm cắn đứt cổ cậu–
“A–”
Trên cổ truyền tới một trận đau đớn, Panda kêu rên, cùng lúc này cậu cảm giác được cự thú đang áp trên người mình nhanh chóng biến về hình người.
“Vì cái gì muốn chạy, vì cái gì……” Âm thanh rầu rĩ, có vẻ yếu ớt lại bất lực: “Vì cái gì phải đi, ta đối với ngươi không tốt sao…… Panda, nói cho ta biết vì cái gì, vì cái gì phải tàn nhẫn rời khỏi ta như vậy!”
Arthur hé miệng, tựa đầu chôn bên cổ Panda, tham lam hấp thu hương vị trên người đối phương.
“Ta……..” Ánh mắt tiểu hùng ảm đạm, trong lòng thật chua xót. Cậu nên nói gì đây? Nói với Arthur rằng cậu muốn độc chiếm hắn? Nói rằng là cậu đã hại tiểu nhân ngư?
“Thực xin lỗi…….” Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một tiếng sụt sùi, nghẹn trong cổ họng, nuốt không được mà nói cũng không xong.
“Ta không muốn nghe cái này, ta muốn biết nguyên nhân!” Arthur ngẩng đầu ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Panda. Nhưng tiểu hùng lại trốn tránh, không chịu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cảm giác kiên nhẫn của mình từng chút tan biết, Arthur thực sự tức giận. Ba tháng thống khổ cùng phiền muộn đang chậm rãi cắn nuốt lí trí hắn, làm hắn sắp biến thành một con dã thú chân chính!
“Ta muốn biết nguyên nhân! Vì cái gì phải rời khỏi ta!” Nắm tay cứng rắn cùng tiếng gào thét vang lên bên tai tiểu hùng. Panda mở tròn mắt, hai hàng mi dài run rẩy, tựa như sắp khóc.
Cậu hoảng sợ nhìn Arthur, không rõ vì sao thú nhân luôn mỉm cười ôn nhu nhìn mình lại không thấy….. đây thực là Arthur sao? Thật khủng khiếp, làm người ta lạnh lẽo tới tận xương tủy……. giống như là, lần Aggreko gặp chuyện! Cuồng nộ, phẫn hận, ủy khuất, thống khổ….. đủ loại tình tự phức tạp làm gương mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo–Panda không rõ vì sao Arthur lại biến thành như vậy.