Trúc Tử lần đầu tiên bị người ta bóp cổ lôi đi thế này. Hắn cố dùng sức vặn vẹo cái đuôi, đuôi rắn quấn chặt lấy người thú nhân. Aggreko cũng không ngăn cản hành động của tiểu thanh xà, ngược lại còn có vẻ rất hài lòng.
“Ô ô……….”
Tư thế của tiểu thanh xà hiện tại rất buồn cười. Miệng bị nhét một bó cỏ dại không thể lên tiếng, răng nọc cũng bị kẹt. Aggreko lại lấy một sợi dây thừng, bắt chéo tay Trúc Tử cột chặt sau lưng, nhân tiện thắt nút luôn cái đuôi của hắn.
Trúc Tử đáng thương bị bắt uốn thành hình chữ ‘U’! Tuy nói cơ thể xà mềm mại không xương, nhưng cơ thể Trúc Tử dù sao cũng có một nửa là người, làm sao chịu nỗi bị gây sức ép như vậy.
“Đừng lộn xộn!”
Aggreko đè lại tiểu thanh xà đang cuống quít giãy dụa, trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương ngáp một cái, cư nhiên cứ như vậy gối lên phần bụng mát mẻ của Trúc Tử, bắt đầu ngủ gật!
“Ô ô, ô ô ô………”
Trúc Tử tức giận chuyển đầu, đột nhiên cái đuôi bị kéo mạnh, lập tức đau tới mức chảy nước mắt.
“Đừng nhúc nhích, để ta ngủ một giấc.”
Aggreko híp mắt, cả người nằm úp sấp lên người Trúc Tử. Xà có làn da đặc biệt trắng mịn, quả thực là công cụ làm mát tốt nhất trong những ngày hè chói chang. Aggreko từ nhỏ đã sợ nhiệt, hơn nữa mấy ngày nay vì vội vàng tìm tiểu hùng cũng không được ngủ ngon, lúc này liền xem Trúc Tử là một chiếc giường thiên nhiên tạm thời.
“Ô ô………” –nóng quá, nóng quá, nóng muốn chết!
Nhiệt độ cơ thể cao vút của thú nhân đối với Trúc Tử mà nói so với đống lửa còn đáng sợ hơn. Nhưng mặc kệ hắn vặn vẹo thế nào, kháng nghị thế nào, thú nhân này vẫn ép chặt. Bàn tay nóng hổi của thú nhân còn vô thức xoa xoa trên làn da lành lạnh của mình, Trúc Tử tức giận suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi lên mặt Aggreko!
–ngược xà a! Ai tới cứu hắn với!!
Bên kia tiểu thanh xà bị người nào đó bắt làm công cụ hóng mát, bên này Panda cũng không tốt hơn bao nhiêu. Cậu vừa lo lắng cho Trúc Tử, vừa phải đề phòng lão hổ, không muốn bị ăn tươi.
Arthur cười tủm tỉm nhéo nhéo hai lỗ tai run rẩy của tiểu hùng, xong rồi còn không biết đủ, lật tiểu hùng lại, hưng trí bừng bừng ngoạn cái đuôi bé xíu mủm mỉm lộ ra bên ngoài kiện quần áo da thú.
“Đừng run. Yên tâm, ta sẽ không ăn ngươi.”
Panda trừng to mắt nhìn thú nhân. Nhìn thấy ánh mắt đen láy kia không chớp xem xét mình, Arthur thiếu chút nữa nhịn không được đã muốn nhào tới tiểu hùng!
Ngừng lại–ngừng lại! Nếu hấp tấp quá sẽ dọa tiểu hùng chạy mất, khó lắm mới gặp được bé con hợp khẩu vị, cần phải nắm chắc mới được.
Arthur ho nhẹ một tiếng, thoáng buông lỏng tiểu hùng. Hắn nhếch môi, lộ ra nụ cười tự nhận là vô cùng hòa ái dễ gần.
“Ta gọi là Arthur, tới từ bộ lạc thú nhân. Trước đó là ta giỡn với ngươi thôi~ ta không có ác ý.”
“Ngươi…….sẽ không ăn ta?”
“Sẽ không, ta tuyệt đối không ăn ngươi!” Ít nhất hiện tại không ăn, Arthur thầm bổ sung một câu trong lòng. Vì để tăng thêm độ tin cậu, hắn đưa tay trái lên dùng danh nghĩa em trai mà thề.
“Hô…….” Panda thở phào. Cậu đột nhiên nhớ tới tiểu thanh xà đang trong tình cảnh nguy hiểm, lập tức túm lấy Arthur kêu to.
“Trúc Tử, Trúc Tử hắn–”
“Yên tâm, yên tâm, con rắn nhỏ bằng hữu của ngươi không có việc gì~~”
“Chính là, người nọ thoạt nhìn thực hung dữ!”
“Aggreko từ nhỏ đã hé ra bản mặt băng sơn như vậy, thấy ai cũng thế.” Nham hiểm trấn an sờ sờ mái tóc bạch kim của tiểu hùng, lặng lẽ nhích tới gần một chút.
“Nó bất quá chỉ nói ngoài miệng hung ác vậy thôi. Nó tuy rằng không đáng yêu nhưng không phải loại ỷ vào sức mạnh mà bắt nạt kẻ yếu. Bây giờ chắc nó đang tìm chỗ nào để ngủ rồi.”
“A? Ngủ?” Panda ngây ngốc nhìn Arthur, trong nhất thời không phản ứng được.
“Đứa em của ta có hai cái ham: một là ngủ, hai là tìm ra gây phiền toái.” Arthur giãn tay xoay xoay thắt lưng, sau đó vô thanh vô tức ôm chặt tiểu hùng.
“Nga, đúng rồi, nó sợ nhất là nóng~~sinh vật mềm mềm lạnh lạnh đối với nó mà nói là gối ôm tuyệt nhất a.” Thú nhân nhếch miệng, lộ ra răng nanh: “Tiểu xà bằng hữu của ngươi chắc đang bị nó gối đầu.”
“Yên tâm, nó ngủ đủ sẽ về.”
“……….”
Này ngủ một chút là cả buổi trưa–
Arthur cùng Panda đi một vòng khi rừng rậm phụ cận, săn về một con hưu đực. Mặt trời ngã về phía Tây, hai người tìm chút củi khô trong rừng trúc đốt lửa, nướng con mồi.
“Arthur, thật lợi hại a! So với dũng sĩ cường tráng nhất bộ lạc ta còn mạnh hơn!”
Panda hâm mộ nhìn thú nhân, bởi vì hình thể sau khi biến thân nên cậu rất hiếm khi làm như các thú nhân khác biến thành hình dã thú rượt đuổi bắt những con mồi lớn; cậu chỉ có một mình, đừng nói săn bắn, ngay cả tự bảo vệ mình trong rừng rậm đã là một vấn đề. Bởi vậy Panda không thể nào nâng đầu nổi trước mặt đám tộc nhân, thậm chí ngay cả liếc mắt bọn họ cũng lười.
“Đi săn phải dựa vào kĩ xảo, có thể dùng nhiều cách để bắt được con mồi, chẳng qua phiền toái một chút.” Arthur đưa một chân nai đã nướng giòn đưa cho Panda. Tiểu hùng sung sướng tiếp nhận, xé một miếng thịt nai non mềm bọc ngoài nhánh trúc lớn cắn một ngụm to.
Arthur lần đầu tiên thấy phương pháp ăn này, mỉm cười chống cằm chăm chú nhìn tiểu hùng.
“Muốn học kỹ xảo săn bắn, ta có thể dạy ngươi.”
“Thật sao!” Tiểu hùng vui mừng quá đổi, hai lỗ tai cũng dựng thẳng lên: “Bất quá……. ta còn chuyện phải làm.” Vẻ mặt tiểu hùng có chút do dự. Cùng lúc cậu muốn mau chóng tìm được Lợi Lan, mặc khác lại không muốn bỏ qua cơ hội này.
“Là chuyện gì? Rất quan trọng sao?”
“Có thể nói vậy…… ta muốn tìm một loại hoa tên là Lợi Lan, nghe nói sinh trưởng trên ngọn núi này.”
“Lợi Lan?” Arthur chớp mắt: “Ta biết ở đâu nga.”
“Wow, ngươi biết!” Tiểu hùng vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, kích động suýt chút nữa hoan hô thật to. Thật tốt quá, lần này cậu xuất môn đúng là gặp được người tốt!
“Vậy ngươi có thể…….”
“Có thể.” Arthur nhe răng cười, không cần nói cũng biết tiểu hùng muốn nhờ mình dẫn đường đi tìm Lợi Lan.
“Hắc hắc, sẽ không phiền toái ngươi đi.” Tiểu hùng cào đầu ngây ngốc cười.
“Sẽ không, chúng ta là bằng hữu mà.”
“Cám ơn ngươi, Arthur.” Panda thiệt tình nói: “Có thể kết bạn với ngươi thực tốt quá.”
Arthur cười không nói, khóe miệng hơi nhếch lên thành một độ cung duyên dáng.
Đợi đến khi hai người giải quyết hơn phân nữa con nai nướng, Aggreko lúc này vẫn còn ngái ngủ khiêng tiểu thanh xà trở lại.
Trúc Tử mềm oặt nằm trên vai thú nhân, hai mắt vô thần, miệng vô thức hé ra hợp lại, hiển nhiên còn đang trong trạng thái kiệt sức, nhớ mãi không quên ý định muốn cắn đối phương một ngụm.
Aggreko hất cẳng Panda qua một bên, kéo nửa con nai nướng tới trước mặt mình. Hai mắt Arthur nhíu lại, đá qua một cú. Aggreko cúi người trốn, không nói gì, xé một cái chân nai đưa tới bên miệng tiểu thanh xà.
Trúc Tử nhất thời hai mắt tỏa sáng, kéo lấy chân nai lang thôn hổ yếu, ngay cả xương cũn quên phun.
“Trúc Tử………” Thấy bộ dáng chật vật của tiểu thanh xà, trong lòng Panda có chút khổ sở: “Trúc Tử, ngày mai ta sẽ li khai, ngươi một mình phải tự chăm sóc tốt mình a.”
Tiểu thanh xà nhất thời ngừng động tác nuốt thức ăn, ngẩng đầu sâu kín nhìn Panda. Aggreko tựa vào một tàng cây bên cạnh nhắm mắt ngủ, lúc này hơi giật mí mắt, nhìn chăm chăm về phía tiểu thanh xà.
“Pan……..” Âm thanh Trúc Tử vốn rất ôn nhu, lúc này lại trở nên khàn khàn. Hắn cắn môi dưới, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, đôi mắt ngọc bích thật to rất nhanh bịt kín một tầng hơi nước.
Sau một lúc lâu, hắn hung hăng trừng mắt lườm Aggreko một cái, tiếp đó uốn éo đầu, hạ quyết tâm, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng Panda.
“Ngươi đi đâu, ta cũng muốn đi cùng!”