Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 37: Tấn mãnh long 2




Không biết chạy bao lâu, Panda dần dần có cảm giác lực bất tòng tâm. Tiếng kêu sắc bén phía sau báo hiệu nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ. Tấn mãnh long rất thích thú, chúng nó tựa hồ cũng không nôn nóng giết Panda, ngược lại như đang đùa giỡn con mồi bất lực, không ngừng truy đuổi, để con mồi kiệt sức, cuối cùng… sẽ vồ một cú trí mạng!

Lúc này lại là một tiếng rống to, tấn mãnh long từ phía sau nhảy dựng lên, vồ về phía Panda. Cái đuôi của nó quật mạnh về phía thú nhân đang chạy trốn. Panda phát ra tiếng rên thống khổ, cơ thể mất thăng bằng lảo đảo ngã về trước. Trong tình thế cấp bách, cậu theo bản năng biến về hình thú, lăn vài vòng sau đó sử dụng cả tứ chi ra sức chạy. Tiểu thú nhân cục cưng bị cậu ngậm trong miệng, nhắm chặt đôi mắt khóc nức nở, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.

Tấn mãnh long không ngờ con mồi sẽ tung chiêu thức này, nó sửng sốt vài giây, bộc phát tiếng gầm giận dữ. Đôi thú mâu lạnh lẽo toát ra quang mang tàn nhẫn, nó nhe răng trợn mắt, bày ra tư thái công kích. Lần này, không còn là trò chơi nữa mà chân chính phải giết con mồi!

Ngay khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, trong rừng rậm vang lên một trận gầm gừ cao thấp. Hai con tấn mãnh long quay đầu nhìn nhau, đồng thời dừng động tác lại. Là tín hiệu trao đổi đồng bạn gửi tới, gọi chúng nó trở về. Thợ săn căm giận nhìn về hướng Panda đang chạy trốn, có chút không cam lòng, khi không lại để con mồi chạy thoát. Mãi tới khi tiếng thúc dục của đồng bạn không ngừng vang lên, tấn mãnh long mới chịu quay trở về.

Tiểu hùng hắc bạch dùng hết toàn lực chạy trốn, nó thở hổn ha hổn hển, miệng ngậm chặt thú cưng cục cưng mới sinh chưa được bao lâu. Phía sau không còn nghe thấy âm thanh đuổi theo của tấn mãnh long nhưng Panda vẫn không dám thả lỏng. Cậu nhớ rõ Arthur nói tấn mãnh long là thợ săn hung tàn giảo hoạt nhất, nó sẽ canh lúc con mồi không chú ý mà ụp một kích trí mệnh!

Trái tim nảy lên không ngừng…… tứ chi cũng tê dại, mệt quá…… cơ thể cũng sắp tới cực hạn…. nức nở một tiếng, tiểu hung loạn choạng, chật vật ngã lăn xuống sườn dốc– cậu vội vàng biến về hình người, cơ thể co thành một đoàn, bảo vệ thú nhân cục cưng trong lòng. ‘Bùm’ một tiếng cả hai rơi xuống sông, nước sông không sâu, chỉ tới thắt lưng Panda nhưng lại lạnh tới tận xương. Panda thở dồn dập, lồng ngực theo nhịp thở mà phập phồng.

Qua một hồi lâu, màn sương mờ trước mắt chậm rãi tản đi. Panda cảnh giác nhìn xung quanh, thấy bốn phía không có thân ảnh tấn mãnh long đuổi theo, lúc này mới trút được gánh nặng mà thở phào. Sau khi vận động kịch liệt, cảm giác mệt mỏi đánh úp tới, đôi chân Panda dường như  sắp nhũn ra, cơ hồ không thể đứng vững. Cậu loạng choạng, lại ngã vào mặt nước lạnh băng.

Tiểu thú nhân cục cưng hắt xì vài cái, cơ thể ướt sũng run rẩy trong gió lạnh. Bé vươn tay, bàn tay bé xíu kéo kéo sợi tóc bạch kim của Panda, lỗ tai cùng đuôi vì chủ nhân sợ hãi mà không ngừng run rẩy.

Panda ôm lấy bé con bò lên bờ, nhất thời không nói nên lời. Cậu không thể tin nỗi–mình cư nhiên trốn thoát khỏi miệng của đám tấn mãnh long hung tàn! Kèm theo vui sướng vì sống sót sau tai nạn, còn có sợ hãi cùng bất an. Panda biết, tộc nhân của bé con này có lẽ dữ nhiều lành ít. Cậu phức tạp nhìn bé con đang bám chặt trong lòng mình, tựa hồ đang thấy thời thơ ấu của mình. Bé con đáng thương, không có cha mẹ cùng bộ lạc, nó làm thế nào sinh tồn trong rừng rậm tàn khốc này? Tâm tình Panda thực mâu thuẫn, cậu ngay cả mình cũng nuôi không xong, làm thế nào chăm sóc được một đứa bé!

“Thực xin lỗi…….. ta không có biện pháp…… ta……” Panda cắn răng, nhẫn tâm đặt thú nhân cục cưng vào bụi cỏ, quay người vội vàng rời đi. Thực xin lỗi, cậu thực sự không có cách nào!

Bé con này còn chưa biết nói chuyện, thậm chí còn chưa biết đi. Bé dùng tay chân non nớt vội vàng bò ra khỏi bụi cỏ, ‘y nha’ gọi Panda. Tiểu hùng không đủ nhẫn tâm, nhịn không được quay đầu lại.

Gió lạnh thổi qua, thân hình nhỏ xinh run rẩy, cái đầu tròn tròn, còn đôi tai nhỏ vô lực cụp xuống. Thú nhân cục cưng trợn to đôi mắt đen láy đầy bất lực, cuống quít đuổi theo bóng dáng Panda. Bé phát ra tiếng kêu yếu ớt, hệt như bị người ta vứt bỏ, vừa run rẩy vừa cố bò về phía Panda.

“Ngươi đi theo ta cũng vô dụng, ta…….” Không thể nào nói nên lời. Panda hận mình quá yếu đuối vô dụng! Nếu cậu có một nửa sức mạnh của hùng tộc, thì đâu tới mức ngày cả mình cùng bé con này cũng không thể chiếu cố nỗi. Chính là, thật sự phải bỏ lại bé con này sao? Đối với cậu mà nói thật sự là gắng nặng, Panda thậm chí không thể khẳng định mình có tìm được thức ăn cho bé con không, nhưng tấn mãnh long bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới đây, cậu thật sự không có biện pháp.

“Ngươi thật sự muốn đi theo ta sao? Sẽ chịu lạnh, chịu đói, hơn nữa ta chỉ có thể chăm sóc ngươi tới khi tìm được một bộ lạc…….” Bé con còn quá nhỏ không hiểu được lời Panda, bé kêu ‘y nha y nha’, thật vất vả mới bò tới bên người Panda. Gương mặt nhỏ nhắn trắng noản lộ ra nụ cười sáng lạn, cục cưng vươn bàn tay bé xíu bấu lấy chân Panda, cái đuôi trắng mềm mại khoái trá lắc lư qua lại. Panda thở dài, ôm thấy thú nhân cục cưng……

Một đầu khác của khu rừng, nối tiếp là đại thảo nguyên mênh mông —

Một cự thú da lông kim sắc, hoa văn màu nâu sậm đang phóng trên thảo nguyên. Bốn vó tung bay, lông mao phấp phới, tư thế tráng lệ như một tia chớp vàng, vững vàng xuyên qua thảm cỏ, nhẹ nhàng như lướt trên tầng mây.

Dừng lại trên đất bằng, cự thú ngửa mặt lên trời rống giận, tiếng gào ngân vang tới tận không trung. Rất nhanh, như đáp lại, từ bốn phương tám hướng xuất hiện hơn mười con dã thú cực lớn hình thái bất đồng. Chúng nó có dáng người vô cùng kiện mỹ, hành động nhanh chóng, chạy như gió, như điện;  kiêu ngạo khẽ run, tôn lên vẻ ưu mĩ của lớp tông mao.

Cự thú tụ ngày càng nhiều, như thủy triều không thể ngăn cản dâng trào trên mặt cỏ, mấy trăm con hội tụ cùng một chỗ trông vô cùng húng tráng. Chúng nó gào thét lao tới, giống như  cơn gió thét gào cuốn qua, xông về phía trước, đó là một hình ảnh kì dị đan xen giữa mĩ lệ và cường đại.

Cự thú cầm đầu đúng là Arthur. Bộ lạc thú nhân nhận được cầu viện từ bộ tộc khác, đây là chuyện vài ngày trước. Thú nhân báo tin lâm vào hấp hối, nói xong một câu đã chết vì kiệt sức.

–Tấn mãnh long, lại là đám tấn mãnh long chết tiệt! Liên tiếp có bộ lạc bị chúng nó đánh lén. Mấy tháng này, tình tự Arthur rất bạo liệt. Tiểu hùng của hắn không thấy, sau khi rời khỏi thánh địa quay về bộ lạc, hắn tìm thế nào cũng không thấy Panda. Arthur hết mọi nơi mà tiểu hùng có thể đi: bộ lạc hùng tộc, rừng trúc, thậm chí ngay cả nơi bọn họ gặp nhau lần đầu, nhưng không hề phát hiện bóng dáng Panda!

Cơn mưa to kia cuốn đi tất cả hơi thở của Panda, Arthur gấp tới độ cứ như một con ruồi không ngừng vo ve, lúc thì tức giận vì tiểu hùng đi mà không nói tạm biệt, lúc lại nóng như lửa đốt vì lo sợ cậu gặp phải chuyện nguy hiểm. Cố tình ngay lúc này đám tấn mãnh long lại rục rịch, liên tiếp công kích các bộ lạc thú nhân.

Lần này vừa lúc để Arthur có cớ phát tiết. Lo âu, lo lắng, thống khổ….. đủ loại tình tự làm hắn sắp trở thành một con dã thú thật thụ. Hắn khao khát máu tươi cùng cấu xé để giảm bớt áp lực này! Thú tính nguyên thủy trong cơ thể không ngừng sôi trào, gầm rú, sắp phá vỡ phòng tuyến cuối cùng–