Panda một mình cô độc ngồi ở cửa, lỗ tai màu đen cụp xuống. Cậu không cùng mọi người chạy tới thánh địa, áy nãy cùng sợ hãi đang gặm cắn nội tâm cậu.
Panda không biết thế chất của nhân ngư bất đồng với thú nhân; cậu lại càng không biết lá Cam La đối với nhân ngư là độc dược!
Cậu thực sự không biết….. cậu không phải cố ý……
An nói tình huống của Keruier rất nguy hiểm phải lập tức đưa tới thánh địa. Panda không biết ‘thánh địa’ ở đâu, có gì ở đó. Cậu nhớ mang máng da thịt lạnh băng không còn chút sinh khí nào của Keruier….. Panda rất sợ, cậu lập tức thả tay Keruier! Tiếp đó, cậu thấy Arthur lướt qua mình, gắt gao, gắt gao nắm chặt cánh tay lạnh như băng kia……..
Suy nghĩ trống rỗng, Panda lui từng bước tới tận khung cửa, phía sau không còn đường lui nữa…… cậu trơ mắt nhìn Arthur chạy ra ngoài, trong lòng là tiểu nhân ngư sắc mặt tái ngợt, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn cậu, cứ như vậy lao thẳng ra ngoài.
Panda không rõ An nói gì với mình, trong mắt cậu chỉ có bóng dáng vội vã của Arthur, không còn dung nạp được gì nữa.
Đêm đã khuya, ánh trăng thê lương xuyên thấu qua tầng mây dày đặc, lạnh lùng chiếu sáng mặt đấy. Tia chớp xẹt ngang bầu trời, tiếng sấm đùng đùng tiếc tai, mưa như trút nước.
Ma xui quỷ khiến, Panda đứng lên chậm rãi tiến vào màn mưa. Cơn mưa lạnh lẻo rất nhanh thấm ướt mái tóc bạch kim của cậu, theo những sợi tóc rối, một giọt nước long lanh rơi xuống.
Hối hận cùng áy náy, ngay cả giọt mưa to cũng không thể rửa trôi, chặt chẽ bám lên từng tấc da thịt. Panda ngẩng đầu, trước mắt chỉ có rừng rậm tối đen cùng bộ lạc vắng vẻ, không có một thân ảnh. Hạt mưa không ngừng đánh lên mặt, cánh tay, ngực….. Panda cảm thấy cơ thể mình ngày càng lạnh, cậu không khỏi run rẩy. Nghe tiếng gió gào thét bên tai, cậu bước đi, từng chút một li khai nhà gỗ của Keruier.
“Trúc Tử………..” Panda dừng bước, từ xa xa nhìn nhà gỗ của Aggreko, không bước tới gần.
Cậu nghe thấy tiếng nói chuyện của Trúc Tử, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng không còn địch ý như lúc đầu mới tới. Tiếp đó cậu nghe thấy âm thanh của Aggreko, tràn ngập sủng nịch cùng ôn nhu…… giống như Arthur vậy, gương mặt tươi cười, vừa xoa đầu cậu, vừa gọi ‘tiểu hùng’.
Panda không biết mình làm thế nào trở về nhà gỗ của An. Cậu cúi đầu, giống như một đứa bé làm sai chuyện, đờ đẫn đứng ở cửa.
Đột nhiên một bóng trắng xẹt qua khóe mắt, cực nhanh, gần như chỉ có thể thấy được thân ảnh. Panda ngẩng đầu, đập vào mắt là một đôi ngọc bích tràn ngập lo lắng–
Andy ngay cả thở cũng không kịp, túm lấy bả vai Panda, khẩn cấp hỏi: “An đâu? Keruier đâu? Cậu ta thế nào rồi! Đang ở đâu?”
Đôi mắt có chút mơ màng, Panda nhận ra người tới– chính là lang tộc từng tới tìm Keruier.
“Ở……. thánh địa.” Lời vừa ra khỏi miệng, tiểu hùng mới phát hiện giọng nói mình khàn khàn khô khốc.
Andy không nói thêm gì, lập tức biến thành cự lang trắng tuyết, lao ra khỏi bộ tộc, tiến thẳng về thánh địa ở hướng đông bắc.
“Chờ…… từ từ–” Panda đột nhiên tỉnh ngộ, kêu to đuổi theo. Nhưng tốc độ bạch lang quá nhanh, mới ra khỏi bộ lạc không bao lâu, Panda đã bị bỏ một khoảng xa.
Trong trời đất tối đen, chỉ còn một bóng trắng mờ ảo, càng lúc càng xa, biến mất trong tầm nhìn……
Panda đột nhiên sinh ra ảo giác bị mọi người vứt bỏ. Cậu mờ mịt nhìn thảo nguyên bao la trước mắt, không biết mình đang ở đâu; cũng không biết nên đi đâu.
Mưa tầm tả gần như khóc thảm, đánh vỡ không gian yên tĩnh.
Có thứ gì đó cuồn cuồn trảo ra, đôi mắt mơ hồ, cảnh vật trước mắt cũng bị xóa nhòa…… lơ đãng, Panda cảm thấy dòng nước ấm áp bất đồng với nước mưa tràn ra từ khóe mắt, nhẹ nhàng lướt qua gò má lạnh băng……
“Thực xin lỗi…….. thực xin lỗi……. ta không phải cố ý….. ta thực sự không cố ý……” Âm thanh Panda nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn tiếng ô ô như tiểu động vật đang gào khóc: “Ta không biết làm vậy sẽ hại ngươi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”
Cậu ngồi bệt trên mặt đất, không ngừng lặp lại 3 chữ này…… tiếng nức nở khe khẽ bị gió xuy tán, bị mưa che khuất, từng chút, từng chút phá vỡ tầng phòng tuyết kiên cường cuối cùng….. đáy lòng nghe rõ tiếng vỡ vụn, Panda quỳ rạp xuống đất, hết lần này, tới lần khác, không ngừng xin lỗi….. mãi tới khi không còn phát ra âm thanh được nữa; cơ thể nhỏ bé khẽ run tẩy, cuối cùng hoàn toàn biến thành một con tiểu hùng hắc bạch……
…….
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Keruier lại biến thành như vậy!”
Andy phẫn nộ cùng lo lắng không có chỗ phát tiết. Hắn hung hăng đấm một quyền lên mặt Arthur, nhìn sắc mặt đối phương không hề biến đổi; lại giáng thêm một quyền, đánh mạnh tới mức làm Arthur nghiêng đầu.
“Keruier xảy ra chuyện trong bộ lạc, sai lầm do ta chịu trách nhiệm, nhận 3 quyền của ngươi.” Khóe mắt Arthur nheo lại, miệng bị rách chảy ra máu tươi. Bàn tay hắn nhấc lên, chậm rãi lau đi vệt máu, cơ thể cứng đờ. Hai nắm tay hắn siết chặt áp bên người, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
“Phải không, ta có cần nói cám ơn lòng hào phóng của ngươi không?” Andy cười mỉa, tức giận gầm lên, nhấc chân đá Arthur văng ra xa.
“Đáng giận! Ngươi đừng có quá đáng!” Arthur chật vật bò dậy, phẫn nộ rít lên, vọt về phía lang nhân. Hai thú nhân cường tráng tông mạnh vào nhau, nhất thời trở mặt thành thù, không ngừng đấm đá nhau.
“Đủ rồi!” An đẩy đám người, tức tới phát run. Cậu tiến tới muốn kéo hai người đã không còn chút lí tính nào ra, nhưng ngay cả góc áo còn chưa chạm tới đã bị kình phong thổi quét văng ra ngoài.
An đập mạnh vào vách thạch bích, tiếp đó ngã ầm xuống đất. Tộc nhân lập tức nâng cậu dậy, nhưng không ai có dũng khí tiến tới ngăn cản Arthur cùng Andy đang tức giận.
An cắn môi, khoang miệng thoang thoảng mùi máu tươi…… cậu nhớ tới lời Khải Ân nói trước kia– ‘An, ngươi có tài năng thống lĩnh toàn cục mà mọi người không có, có thể trở thành một người lãnh đạo xuất sắc. Chỉ tiếc, ngươi là giống cái. Muốn trở thành tộc trưởng bộ lạc thú nhân, chỉ như vậy vẫn chưa đủ, ngươi cần một người phụ tá cường đại để thuyết phục mọi người. Thực đáng tiếc a…. An, nếu ngươi là thú nhân thì thực tốt…….’
An không thể quên được lời Khải Ân nói ngày đó, không quên được biểu tình tiếc nuối của hắn. Từ đó, An cự tuyệt tất cả sự theo đuổi của tộc nhân– bởi vì cậu muốn chứng minh, cho dù không dựa vào sức mạnh của người khác cậu vẫn có thể trở thành tộc trưởng xuất sắc nhất!……. nhưng mà cậu sai rồi, đối mặt với thú nhân đang lao vào cấu xé nhau, ngay cả muốn nhúng tay vào cũng không được, làm sao có thể làm tộc nhân tin phục…….
“Rống–!”
Thú ảnh hoàng kim như tia chớp xẹt ngang không trung, lao vào hai người đang vật lộn.
Đôi mắt dị sắc lóe lên hàn quang giận dữ nhìn mọi người. Răng nanh sắc bén lóe sáng, dòng máu băng lãnh; từ cổ họng phát ra tiếng gầm gừ tràn ngập thú tính nguyên thủy, làm một số giống cái nhát gan sợ tới mức chân nhũn cả ra.