Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 20




“Arthur!” Panda kêu to, sợ tới mức lạnh ngắt, lật đật lui tới góc phòng. Cậu nuốt nước miếng, tầm mắt đảo quanh gương mặt tràn ngập ý cười của thú nhân và ngây thơ của thiếu niên, trong lòng thầm hận ông trời không có mắt, cố tình ngay thời khắc mấu chốt này lại gặp phải ma đầu Arthur!

Arthur ngược lại không nói thêm gì, tiến vào ốc, ôm tiểu hùng vào lòng mà giở trò, thỏa mãn tư dục của mình.

Thiếu niên trừng to mắt không nói nên lời. Lần đầu tiên cậu thấy hai giống đực làm ra hành động thân mật như vậy. Tuy nhân ngư cũng có thể xem là nửa thú nhân, cậu cũng từng thổ lộ với Arcelor, nhưng Panda thì hoàn toàn là giống đực a!

“Ngươi chính là Keruier?”

Một thú nhân cao lớn cũng bước theo vào ốc trúc, gương mặt giống người khi nãy như đúc, chỉ có biểu tình vô cùng lạnh nhạt nghiêm khắc. Tầm mắt anh đảo một vòng căn phòng, đôi lam mâu lộ ra hàn ý nhàn nhạt làm người ta lạnh thấu xương, dường như có thể ngưng kết thành một tầng băng mỏng.

“Ngươi biết Andy?”

Âm thanh không mang theo chút độ ấm nào làm thiếu niên vô thức rùng mình. Cậu nhìn được, biểu tình thú nhân không có chút kiên nhẫn nào liền vội vàng gật đầu, cho dù trong tận đáy lòng chán ghét con thối lang Andy kia cỡ nào, giờ phút này cũng đành ngoan ngoãn nghe lời đối phương. So với Andy, cậu càng không muốn làm ổ với gấu để sinh tiểu hùng cho người ta.

Có được câu trả lời vừa lòng, Aggreko đưa tay kéo thiếu niên. Anh quay đầu trừng anh trai vẫn còn đang ve vãn tiểu hùng, có xúc động muốn nhào qua đá một cước.

Trúc Tử rời bộ lạc thú nhân đã vài ngày, nghĩ tới cảnh hắn một mình trong rừng rậm nguy cơ bốn bề, có thể bị mãnh thú rượt đuổi, bị người ta khi dễ, Aggreko không thể chịu đựng được, chỉ hận không thể lập tức lao đi tìm tiểu thanh xà.

Tất cả cũng vì Arthur chết tiệt, cứ nghĩ đủ biện pháp bám lấy anh, thậm chí ngay cả An cũng đồng lõa ỡm ờ chuyện Trúc Tử. Nếu sớm biết đây là cái mà Arthur gọi là ‘báo đáp ơn cứu mạng’, Aggreko tình nguyện lúc trước bị độc chết!

“Biết rồi, biết rồi, ta đi đây.” Arthur bất đắc dĩ phất tay với đứa em, trong lòng thầm oán trách Aggreko. Thật là, ngày nào cũng hé cái bản mặt đen thui đó cho ai xem, hắn còn chưa vuốt ve tiểu hùng đủ a. Không để nó đi gặp Trúc Tử đương nhiên có nguyên nhân. Tiểu thanh xà kia rất hoang dã, thỉnh thoảng còn bị dị biến mà phát điên. Thân là anh trai, Arthur đương nhiên biết rõ tính tình Aggreko– đứa em này hết như hắn, một khi đã nhận định tuyệt đối sẽ không buông tay.

Như vậy bảo hắn làm sao yên tâm, vẫn sớm tách Aggreko với Trúc Tử ra thì tốt hơn.

Thú nhân vừa đấm vừa xoa, hung tợn uy hiếp tiểu hùng ‘không cho phép tái phạm’, lúc này mới vừa đi vài bước vừa quay đầu lại, vô cùng lưu luyến li khai ốc trúc.

Chật vật nhìn theo lão hổ hung ác rời đi, Panda sờ sờ đầu, nhất thời vẫn chưa hồi phục tinh thần, kì quái, hôm nay hình như Arthur tới không phải tìm cậu gây phiền toái. Chẳng lẽ, chẳng lẽ vì thiếu niên xinh đẹp kia……

Tiểu hùng càng nghĩ càng không thích hợp, đi tới đi lui trong phòng, trong lòng không rõ là cao hứng hay mất mát……. Arthur coi trọng người khác đối với cậu mà nói chính là chuyện tốt đi, sau này không còn lo lắng lão hổ này lại tới quấy rầy. Chính là, vì cái gì cậu lại không vui sướng chút nào. Tương phản, còn rầu rĩ, cảm giác bi thương khó hiểu cứ lan tràn trong lòng…. giống như lúc trước cha mẹ rời bỏ cậu, loại thương tâm, sợ hãi bị bỏ lại một mình–cậu không phải….. lại bị bỏ một lần nữa đi…..

Panda lẳng lặng đứng trong phòng mình, có ảo tưởng như mình rời bỏ tất cả, im lặng lắng nghe nhịp tim cùng tiếng hít thở của mình…..Xúc động muốn khóc đột nhiên nảy lên trong lòng, cậu dụi mắt, quyết định không suy nghĩ tiếp nữa.

Đối với tình cảm sâu sắc lại phức tạp của Arthur, cậu tiếp nhận không nổi. Đúng vậy, cậu đang trốn tránh, dù sao từ đầu tới cuối cậu vốn là một con gấu vô dụng–chỉ cần không nghĩ tới, không ôm hi vọng thì không bị thương tổn nữa……

Panda ngẩng đầu ưỡn ngực tự lên tinh thần cho mình, chỉ cần con đại hổ kia không tới dây dưa, cậu tin rằng một ngày nào đó mình sẽ tìm được một giống cái thuộc về mình, xây dựng một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, sinh một đám tiểu hùng, sau đó trải qua cuộc sống thực vui vẻ.

Lúc tiểu hùng đang mơ tưởng về tương lai hoàn hảo, một tiếng huýt gió không thuộc về hùng tộc đột nhiên vang vọng trên không trung bộ lạc.

Bộ lạc hùng tộc nhất thời bùng nổ……. tiếng thét chói tai, tiếng đứa nhỏ òa khóc, tiếng rống của dũng sĩ hùng tộc cùng tiếng huýt sáo sắc bén, tất cả vọng vào tai Panda.

“Mãnh sư–là mãnh sư–” Không biết là ai rống lên, lập tức làm tộc nhân càng rối loạn hơn.

Mí mắt Panda giật mạnh, vừa muốn bước ra phòng lại lập tức rụt về.

Mãnh sư! Sinh vật vô địch trong truyền thuyết, vương giả dũng mãnh nhất — vì cái gì tự nhiên lại tập kích bộ lạc hùng tộc? Tiểu hùng không thể nghĩ được gì, gấp tới độ xoay mòng mòng. Cậu có cần tìm chỗ trốn không, nghe nói mãnh sư rất hung tàn. Chờ đã — không được! Không thể trốn, cậu mới thề rằng mình phải phần chấn hơn không phải sao!

Panda cắn răng, tiếng rống giận bên ngoài cứ làm tim cậu nảy lên thình thịch. Mặc dù vậy cậu không còn như xưa hai chân mềm nhũn mà quỳ rạp trên mặt đất nữa.

Hít sâu vài hơi, Panda dứt khoát lao ra khỏi ốc trúc —  cậu cũng là một phần tử của bộ lạc, cậu là dũng sĩ hùng tộc, cậu cũng muốn bảo vệ bộ tộc mình!

“Ầm!” Một màn hài hước xuất hiện. Tiểu hùng bởi vì chạy quá mau, không nhìn thấy đồng bạn đang nằm xoài dưới chân. Cậu giậm mạnh lên cơ thể tộc nhân, lảo đảo ngã ụp về phía trước, cái đầu ‘bộp’ một phát đập xuống đất, lộn vài vòng xong lăng quay bất tỉnh…..

…….

Trong lúc ý thức hoảng hốt, Panda dường như thấy hai cự thú đang bấu lấy nhau mà cắn xé, trong đó tựa hồ chính là con hổ Arthur…. tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Cậu mơ mơ màng màng ngẩng đầu, đôi mắt tròn vo, ngây ngốc nhìn hai cự thú lăn từ trái qua phải, rồi lại từ phải qua trái…..

“A a!” Panda chỉ cự thú sặc sỡ kêu lên. Quả nhiên cậu không nhìn lầm, kia đúng là Arthur!

“Rống!” Ánh mắt cự thú hiện lên quang mang vui sướng, trong lúc thất thần bị trúng một móng vuốt mãnh sư, tức giận gào rống.

Hai cự thú lại càng quấn lấy nhau kịch liệt hơn, không khí tràn ngập mùi máu tươi, càng kích thích thú tính song phương. Đột nhiên, trên không trung xuất hiện một thân ảnh đỏ rực, gầm lên giận dữ ra lệnh mãnh sư ngoan ngoãn lui về.

“Ngang! Ta đã bảo ngươi không được ra tay!” Sắc mặt ưng nhân trắng bệt, bả vai run nhè nhẹ.

Mãnh sư uy mãnh trong nháy mắt biến về hình người, hung tàn nhất thời biến mất không còn bóng dáng, như con miêu mặt dày đi tới cọ cọ người ưng nhân: “Ai bảo bọn họ tổn thương ngươi, ta chỉ giáo huấn đám gấu này một chút.”

Panda lúc này mới nhận ra ưng nhân xinh đẹp có đôi cánh đỏ trên không trung, còn không kịp nói gì đã bị móng vuốt Arthur gục xuống đất, bị ép phải tiếp nhận tắm ‘nước miếng’ đầy nhiệt tình của đối phương.

“Arthur……..?” Biểu tình ưng nhân thoạt mình vô cùng kinh ngạc.

Panda không ngờ đối phương lại có quen biết với Arthur, hơn nữa quan hệ còn không tồi.

Arthur ôm Panda, giương cung bạt kiếm với mãnh sư, ưng nhân bất đắc dĩ đứng giữa bọn họ. Tiểu hùng có chút khó hỉu, từ khi nào đề tài lại chuyển lên đầu mình?

“Ngươi yêu ngươi đối phó đám gấu ngốc này thế nào ta không ý kiến. Nhưng đây là người của ta, làm tổn thương cậu ta ta sẽ không bỏ qua!” Arthur ôm chặt Panda, trắng trợn tuyên bố chủ quyền.

“………..không, không phải……..” Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của ưng nhân, Panda xấu hổ đến đỏ bừng mặt, luống cuống tay chân cố né khỏi vòng tay Arthur, vội vàng nói: “Ta không có quan hệ gì với ngươi — là, là ta tự mình vấp ngã ngất xỉu!”

Trong nhất thời tất cả mọi người im lặng, đồng loạt quay đầu nhìn thẳng Panda, trong đó ánh mắt Arthur quái dị nhất.

Vốn Arthur đang đi thì nghe thấy tiếng hùng nhân kêu rên, hắn lập tức bất chấp mà lao về, không ngờ liếc mắt liền thấy tiểu hùng nằm chết ngất trên mặt đất. Có thể đoán được tâm tình hắn lập tức mất khống chế, phẫn nộ cùng hoảng sợ lan khắp toàn thân! Thú tính nguyên thủy bùng nổ trong nháy mắt, lửa giận chi phối làm hắn vung móng vuốt lao về phía mãnh sư, trong đầu chỉ có một ý niệm là phải báo thù.

Kì thực nếu không phải vì Panda, Arthur mới lười đánh đấm, huống chi đối thủ còn là mãnh sư hung tàn.

Phất tay đuổi ưng nhân, Arthur mặt dày tiếp tục bám dính lấy tiểu hùng. Tuy trên mặt đang cười toe toét không đứng đắn, nhưng hàn ý trong lòng hắn vẫn chưa tiêu tan.

Lúc nãy Arthur thực sự sợ hãi, hắn sợ tiểu hùng cứ như vậy mà rời xa hắn. Khoảnh khắc nhìn Panda hôn mê bất tỉnh, hắn lo lắng tới mức không thể thở nổi.

Arthur hiểu được, trái tim mình thực sự đã lún sâu — đối với con gấu hắc bạch thanh khiết thật thà độc nhất vô nhị này, rốt cuộc không thể trốn thoát….