Sáng sớm, Mặc Gia Khắc vội vàng chạy tới ốc trúc của Panda. Mấy ngày nay, tiều hùng ‘rời giường’ ngày càng trễ, nếu không thúc giục ba bốn lần, vừa đấm vừa xoa thì không thể nào tha con gấu lợn này ra ngoài săn thú.
“Hôm nay ngươi lại làm sao vậy?” Mặc Gia Khắc hơi nhíu mi, nhìn tiểu hùng đang cuộn thành một đoàn trên giường, hắn cảm thấy nhẫn nại của mình đang nhanh chóng tiêu thất.
Panda chậm rãi vươn đầu ra khỏi thảm, ló mặt ra, dùng ánh mắt cầu xin chăm chú nhìn hùng nhân cao lớn trước mắt, trên mặt tràn ngập dòng chữ ‘buông tha ta đi, ta không muốn ra ngoài’.
“Chấm dứt việc đó đi.” Mặc Gia Khắc không chút lưu tình chụp một chưởng lên đầu cậu: “Đừng tìm cớ, hôm nay ngươi không trốn được đâu!”
Tiểu hùng không có biện pháp, chỉ đành ủy ủy khuất khuất bò khỏi giường trúc, ì ạch cọ cọ, nghĩ biện pháp kéo dài thời gian. Ngay lúc Mặc Gia Khắc nhịn không nổi muốn ra tay cho cậu một trận giáo huấn thì một tộc nhân nghiêng ngả, lảo đảo chạy vào bộ lạc–
“Ưng, có ưng nhân! Ưng nhân xông vào lãnh địa chúng ta!”
“Cái gì!” Tộc trưởng đại nhân dựng râu trừng mắt nhảy dựng lên: “Đám cường đạo kia cư nhiên đám chạy tới địa bàn hùng tộc!”
“Đối phương có bao nhiêu người?”
“Một, một người.”
“Chỉ một sao?” Tộc trưởng kinh ngạc nói: “Một người cũng dám xông vào?”
“Bên người hắn còn có một giống cái.” Tộc nhân báo tin thở hổn hển, nói tiếp: “Ta tra qua, trừ bỏ họ không còn ai khác.”
“Kì quái, nghe nói ưng nhân luôn hành động tập thể.” Tộc trưởng lẩm bẩm nói.
“Giống cái kia có thể nào là bị cướp từ tộc khác không?”
“Đúng vậy.” Tộc trưởng trầm ngâm, cảm thấy rất có thể. Ưng tộc chính là một lũ cường đạo trong giới thú nhân, giống cái của họ hơn phân nửa là cướp từ bộ lạc khác. Hắn suy nghĩ một hồi mới hạ lệnh với thú nhân: “Mọi người theo ta, phải đuổi ưng nhân đi!”
“Đuổi đi! Đuổi đi!”
Hùng nhân phát ra tiếng rống giận, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang theo sau tộc trưởng đại nhân. Panda vốn định thừa dịp rối loạn trốn đi, bất đắc dĩ bị Mặc Gia Khắc túm chặt không thể thoát thân, chỉ có thể rưng rưng nước mắt đi theo tộc nhân.
Ông trời phù hộ cậu đừng đụng mặt tên Arthur biến thái kia! Tiểu hùng thầm cầu nguyện trong lòng–ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng để cậu gặp Arthur!
…………
“Đó là ưng nhân?”
Tiểu hùng đứng sau lưng tộc trưởng, tầm mắt đảo quanh người ưng nhân tóc đỏ cánh đỏ kia– thật sự là đẹp quá a, thân hình cao gầy; gương mặt xinh đẹp không thua gì giống cái; còn có hàng mi hơi nhăn lại…. ngay cả tức giận cũng đẹp như vậy!
“Thật đẹp a……”
Panda bất tri bất giác nói ra lời trong lòng. Tộc trưởng bật người, lỗ tai dựng đứng, tầm mắt đảo về phía Panda cùng giống cái cao ngạo kia.
“Không!” Thiếu niên tóc nâu xinh đẹp chống nạnh hai tay, tiến lên trước, không chút chịu thua trừng đám hùng nhân: “Chúng ta không đi, các ngươi dựa vào cái gì mà đuổi chúng ta, chúng ta cũng đâu làm chuyện xấu gì!”
“Keruier, đừng gây chuyện.” Ưng nhân đứng cạnh đỡ trán thở dài, ra mòi hắn cũng bó tay với thiếu niên xinh đẹp này.
“Tộc trưởng, bọn họ nhìn không giống người xấu, để bọn họ đi đi.” Panda thiên tính thiện lương, áp sát bên tai tộc trưởng thì thầm cầu tình cho hai người kia, không ngờ lại bị tộc trưởng trừng mắt.
“Ngươi biết cái gì, ta còn không phải vì ngươi sao.”
“A?”
“Ngươi muốn có tiểu hùng không?”
Panda thành thành thật thật gật đầu. Tộc trưởng cười tủm tỉm liếc mắt nhìn tiểu hùng, trong lòng lập tức nảy lên chủ ý.
Đối diện ưng nhân vẫn còn đang cố thuyết phục thiếu niên quật cường: “Keruier, chúng ta còn phải tìm chỗ trú chân trước khi trời tối. Ngươi–” Nói được một nửa, sắc mặt hắn đột nhiên đại biến, quỳ rạp xuống cỏ, hai tay đè chặt bụng, biểu tình trên gương mặt vô cùng thống khổ.
Hùng nhân quay đầu nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Panda, có cơ hội.” Mặc Gia Khắc đẩy cậu: “Muốn giống cái thuộc về ngươi không, mau đoạt lấy cậu ta!”
“Cái gì? Nhưng, chính là…….”
“Không phải ngươi luôn muốn có tiểu hùng sao. Dù sao giống cái ưng tộc đều bị cướp từ tộc khác, chúng ta làm vậy cũng không tính là quá đáng.”
Panda do dự, gia đình ấm áp thuộc về mình luôn là giấc mơ của cậu, cậu rất muốn có bầu bạn, nhưng mà không thể miễn cưỡng người khác a. Hay là…. đừng làm vậy. Nhưng nghĩ tới Arthur, ý định muốn buông tha trong đầu Panda lập tức bị dao động. Cậu là giống đực, cậu không muốn bị đối xử thành giống cái! Cậu phải có tiểu hùng của mình! Nhất định phải nắm chắc cơ hội này!
Panda siết chặt nắm tay, khẽ cắn môi, rốt cuộc hạ quyết tâm.
“Tộc trưởng, ta có thể, có thể mang giống cái kia về không?”
Tộc trưởng sớm đã chờ những lời này của cậu, không nói hai lời lập tức gật đầu đồng ý. Panda hít sâu một hơi, đi về hướng thiếu niên xinh đẹp đang kinh hoảng, dùng một tay vác cậu lên vai.
Nhẹ quá……tựa như lông chim vậy, đây là giống cái sao?! Panda khiêng ‘bầu bạn tương lai’ của mình lên vai, trong lòng tràn ngập kích động không nói nên lời, ngay cả cước bộ cũng có chút bay bổng. ‘Đau quá!’ trên lưng truyền tới từng trận đau đớn làm cậu không khỏi nhíu mi. Không ngờ móng tay giống cái lại sắc bén như vậy, sắp cào nát lưng cậu rồi.
Thật vất vả mang thiếu niên về ốc trúc của mình, Panda mệt tới thở hồng hộc. Trời ạ, giống cái hung hãn quá, rõ ràng gương mặt xinh đẹp như vậy nhưng sao không dịu dàng săn sóc như Lợi Lan a?
“Cứu mạng a–thối hùng! Mau thả ta xuống, a a a — hỗn đản!” Thiếu niên duỗi chân đạp loạn, mười ngón tay bấu lấy tóc cậu. Panda hít một ngụm khí, vội vàng thả thiếu niên xuống, nước mắt lưng tròng xoa xoa da đầu phát đau của mình–dữ quá a! Tóc sắp bị bấu đứt hết!
Thiếu niên nhanh chóng lui vào một góc, đôi mắt trừng thật to, bộ dáng ‘nếu ngươi dám lại đây ta cắn chết ngươi’.
Panda thật cẩn thận ngồi xổm trước mặt thiếu niên, dùng ánh mắt ôn hòa nhất nhìn đối phương: “Ta, ta gọi là Panda, ngươi có thể gọi ta là Pan.” Nói một chút tiểu hùng đã thấy tim mình đập thật nhanh, mặt nóng như thiêu đốt. Lớn như vậy cậu chưa bao giờ ở một mình với giống cái a, hảo, hảo khẩn trương.
“Ngươi, ta….. chúng ta…… cái kia……” Panda siết nắm tay, khẩn trương quá mà nói cũng không rõ: “Chúng ta….. tiểu hùng….. cái kia……”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Thiếu nhiên càu nhàu, tạm thời thu hồi móng tay sắc nhọn.
“Ta….. ta biết mình vừa xấu lại vô dụng, trong tộc không có ai để ý. Nhưng ta sẽ cố gắng! Ta, ta sẽ cho ngươi một cuộc sống thật tốt…. sinh, sinh tiểu hùng cho ta đi!”
Câu cuối cùng cơ hồ là Panda rống lên, nói xong, cậu cẩn thận ngẩng đầu quan sát sắc mặt thiếu niên, may mắn đối phương không có biểu tình chán ghét, ngược lại há to miệng, có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Qua một lúc lâu, thiếu niên mới lắc đầu: “Ta đã có người mình thích rồi.”
Cậu biết kết quả sẽ như vậy! Panda nhất thời nhụt chí, ánh mắt đen láy ảm đạm. Cậu đưa lưng về phía thiếu niên, chui vào một góc tự kỉ.
Thiếu niên có chút sốt ruột, vội vàng nói thiệt nhiều lời dễ nghe. Nhưng Panda biết, đối phương chỉ muốn an ủi mình mà thôi, kết quả vẫn không có giống cái nào nguyện ý sống cùng cậu.
“Ngươi không cần an ủi ta, ta biết không có giống cái nào thích mình…… ai bảo ta là con gấu hắc bạch xấu xí….” Panda thở dài, áp đầu lên tường, hai lỗ tai tròn xoe đen mượt cụp xuống.
“Hắc bạch, ta rất thích nga.”
Phía cửa đột nhiên vang lên một giọng nam châm chọc, Arthur dựa vào khung cửa, âm thanh trầm thấp nồng đậm ý cười