Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 10




Khu rừng vào sáng sớm, đám sương dần dần tản đi.

Thú nhân cao lớn đi trước dẫn đường, xung quanh một mảnh xanh ngắt, tiếng nước róc rách ẩn ẩn từ phương xa truyền tới.

“Arthur, ngươi có thể tìm ra Trúc Tử không?”

Thú nhân gật gật đầu, thấy vẻ mặt hoang mang của Panda, liền mỉm cười lấy mảnh thủy tinh trước ngực: “Cái này và viên thủy tinh của Aggreko là một đôi, nó sẽ mang ta tới chỗ Trúc Tử.”

Hắn nói vậy Panda lúc này mới nhớ Aggreko từng đưa viên thủy tinh của mình cho Trúc Tử: “Đây là thứ gì? Thần kì như vậy sao?”

“Nói tới thì dài lắm, bất quá ta có thể nói một chút để ngươi hiểu, viên thủy tinh này có sức mạnh thần kì, là báu vật vô cùng trân quý tổ tiên lưu lại cho bộ lạc của chúng ta.” Arthur nháy mắt, nhét thủy tinh vào tay tiểu hùng, phóng khoáng nói: “Tặng cho ngươi.”

Panda thật cẩn thận cầm lấy viên thủy tinh tinh xảo, tinh thể trong suốt còn mang theo nhiệt độ cơ thể của thú nhân, dưới ánh mặt trời lấp lánh phản xạ đủ màu.

“Ta không thể lấy.” Cậu thưởng thức viên thủy tinh xinh đẹp một hồi, cuối trùng trả lại cho Arthur: “Rất quý.”

“Không sao, trong bộ lạc còn.” Biểu tình Arthur mặc dù ôn hòa, nhưng khẩu khí cường ngạnh không cho phép tiểu hùng nói không. Hắn cười tủm tỉm cầm viên thủy tinh, đeo lên cổ tiểu hùng. Dù sao thứ này trong thánh địa còn rất nhiều, một bó to, có thứ này hắn tiện tìm Panda của mình hơn.

“Đi thôi, sắp tới rồi.”

“A?”

“Chính là nơi này.” Trút bỏ nụ cười nhạt trên mặt, Arthur ngẩng đầu, quang mang lóe sáng sâu trong đôi lam mâu, dần dần làm người ta sợ hãi.

Sơn động trước mặt u ám tối đen, tựa như mồm dã thú, trong đó mơ hồ truyền ra hương mụ máu tươi và xà……

“Tối quá, Trúc Tử ngươi ở đâu?”

Panda nhìn xung quanh động khẩu một hồi, nhấc chân định đi vào lại bị Arthur đè bả vai lại.

“Ta vào, ngươi ở lại đây.” Vẻ mặt thú nhân nghiêm túc, không hề có bộ dáng tươi cười lười nhác vốn có. Có lẽ bị thái độ dè dặt trước nay chưa từng thấy của hắn cuốn hút, tiểu hùng ngoan ngoãn gật đầu, không hề ồn ào tranh vào.

Arthur châm đuốc, ngọn lửa rừng rực chiếu sáng một góc sơn động, chỉ thấy trên bùn đất màu đen là vết ngấn tán loạn. Ánh mắt tối sầm, Arthur không nói gì, thân ảnh cao lớn dần dần biến mất trong bóng tối.

Panda nhích một tảng đá lớn, ngồi ở cửa hang. Sơn động đen tuyền cứ như có thể chiếm cứ hết ánh sáng, hương vị ẩm ướt, thối rửa từ bên trong truyền ra. Cậu nhìn xung quanh một hồi, cảm thấy trong lòng nhồn nhột, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể có một con quái vật hung mãnh lao ra, không khỏi khiếp đảm dời ánh mắt.

Thời giây từng chút trôi qua, Panda canh giữ bên ngoài gần một giờ, vẫn không thấy Arthur ra. Cậu ẩn ẩn cảm thấy có chút không thích hợp, đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, xoay mòng mòng ngoài cửa hang.

………

“Tê tê………tê tê……….”

Gió nhẹ xẹt qua, đuôi rắn màu xanh nhanh như chớp lóe lên trước mắt tiểu hùng rồi biến mất.

“Trúc Tử! Có phải ngươi không–”

Panda vội vàng quay đầu, nhưng phía sau trừ bỏ bụi cỏ bị gió cuốn sàn sạt rung động, cũng không có gì khác thường. Cậu cười khổ lắc đầu, nghĩ mình đã nhìn lầm–không ngờ giây tiếp theo, một cái đuôi nhỏ nhắn không coi cậu vào mắt lướt qua!

Panda trừng to mắt, lúc này cậu thực sự thấy được, không phải là ảo giác!

“Trúc Tử, Trúc Tử! Ngươi ra đi, ta là Panda, ta là–”

Tiếng gọi đột nhiên ngừng lại, nghẹn trong cổ họng.

Thiếu niên yêu dị xuất hiện trước mắt, ngũ quan xinh đẹp tựa hồ càng diễm lệ hơn quá khứ; nhưng da thịt trắng như tuyết lại che kín một đám vẩy rắn xanh ngọc, trên mặt, trên người xuất hiện một đồ án rất quỷ dị; bên dưới hàng mi dày cong vút nguyên bản là đôi mắt ngọc bích long lanh xinh đẹp, lúc này lại đỏ rực như ngọn lửa, tiên diễm như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất huyết.

Càng làm Panda kinh hãi hơn chính là ánh mắt Trúc Tử, tà tà nhìn cậu, không có một chút lí trí, hệt như đang đánh giá con mồi vậy.

“Trúc Tử……..ngươi làm sao vậy.”

Tiểu hùng không khỏi lui về sau vài bước, cậu không biết Trúc Tử này–Hắn là ai vậy!

“Xem ra chúng ta tới chậm rồi.”

Âm thanh thú nhân từ phía sau vang lên, Panda cả kinh, quay đầu lại đập mạnh lên người đối phương. Arthur kêu lên một tiếng đau đớn, đưa tay che lại nơi đang chảy máu tươi.

“Arthur, ngươi làm sao vậy? Trúc Tử, Trúc Tử hắn–‘

Tiểu hùng gấp tới độ nói năng lộn xộn, tầm mắt đảo tới đảo lui lên người thú nhân cùng Trúc tử. Khi cậu thấy Trúc Tử khom người phun lưỡi phát động công kích về phía bọn họ, cậu sợ tới mức cương cứng tại chỗ.

Lam mâu Arthur tối sầm, cuồng liệt rống giận chấn động bốn phía. Thừa dịp nháy mắt Trúc Tử nao núng lui về phía sau, thú nhân lập tức biến về hình thú, không nói tiếng nào một ngụm ngậm lấy Panda đang choáng váng lao thẳng lên núi.

Một tiếng huýt sáo kì quái vang lên, trong rừng trúc đột nhiên nhảy ra vô số độc xà màu sắc rực rỡ. Cảnh sắc hai bên vun vút lao qua, độc xà trước mắt tụ ngày càng nhiều. Cự thú một khắc cũng không ngừng lại, vừa chạy vừa vẫy văng đám độc xà lủi tới.

Panda hoàn toàn choáng váng, xuất phát từ bản năng túm chặt da lông cự thú, một khắc cũng không dám buông ra. Cảnh tượng quá mức sợ hãi làm cậu quên cả nhắm mắt, con ngươi đen trừng to nhìn đám xà chi chít trước mặt, sau đó kinh hách xông thẳng lên não, không thể tự hỏi, chỉ còn trống rỗng!

Cự thú gầm lên giận dữ, vung móng vuốt hung hăng xé toạt đám độc xà đám đánh úp về phía tiểu hùng, chân sau bị thương chảy máu của nó nhún lên phóng người thật cao lướt qua đàn xà đang điên cuồng. Nhưng nguy hiểm vẫn còn chưa giải trừ, chỉ cần chưa rời khỏi phạm vi rừng trúc thì vẫn không ngừng có độc xà công kích bọn họ.

Một đường chạy như điên, hô hấp cự thú trở nên dồn dập, nặng nề. Panda cảm giác lòng bàn tay mình ướt sũng. Cậu cúi đầu, hoảng sợ phát hiện toàn thân cự thú ướt đẫm máu và mồ hôi!

“Arthur……..” Cậu ôm chặt cự thú, âm thanh gần như là cầu xin: “Đừng chạy nữa….. chúng ta đã ra khỏi rừng trúc rồi, van cầu ngươi dừng lại đi! Ngươi sẽ chết mất……..”

Cự thú hơi bật nhẹ một tiếng hừ ôn nhu từ cổ họng, như đang an ủi đối phương. Đợi đến lúc thấy được bộ lạc hùng tộc quen thuộc, cổ họng Panda như bị cái gì đó chặn lại, nghẹn ngào không nói nên lời–

Hóa ra, Arthur làm hết thảy, chỉ vì muốn đưa cậu về an toàn………

“Chờ ta, ta sẽ trở lại tìm ngươi.”

Dùng hết khí lực biến về hình người, Arthur mỉm cười có chút miễn cưỡng. Hắn sờ đầu tiểu hùng, để lại một câu hứa hẹn, sau đó lại lao về phía rừng rậm nguy cơ tứ phía.

Tìm được mảnh thủy tinh của Aggreko, Arthur cũng sớm hiểu, hóa ra đứa em ngốc của hắn đã sớm…… hắn phải mau ngăn cản tiểu thanh xà, nếu chậm trễ sẽ không kịp!

Một trận mê muội ập tới, thú nhân dựa vào thân cẩn thở hổn hển. Không còn thời gian chạy về bộ lạc thú nhân, hắn chỉ có thể đưa tiểu hùng về gần lãnh địa hùng tộc. Ở đó, cậu sẽ an toàn.

Cơ thể dâng lên một trận lạnh một trận nóng, đại khái cũng không dưới mười loại xà độc. Đại chưởng sờ soạng bên hông, lúc này Arthur mới nhớ ra dược vật cứu mạng đã cho Aggreko dùng hết rồi, hắn không khỏi cười khổ. Mùi vị khác thường trong không khí ngày càng gần, Arthur biết là xà đuổi tới, chính là ngay cả khí lực ngồi dậy hắn cũng không có.

…………phải nuốt lời, đây là ý niệm duy nhất trong đầu Arthur trước khi hôn mê. Không xong a, hắn đã đáp ứng sẽ quay lại tìm tiểu hùng…….

Hương vị kì quái trong không khí ngày càng nồng đậm, Arthur nhếch khóe môi, đơn giản nhắm mắt lại chờ chết….. Nhưng lúc này một âm thanh ôn hòa đột nhiên vang lên bên tai hắn, tràn ngập ý tứ trêu chọc.

“Này không phải cháu trai đáng yêu của ta sao? Sao lại thế này, bị rắn cắn một ngụm đã không đứng lên nổi?”

Ánh mắt xanh thẳm đột nhiên mở ra, đối mặt với một đôi lam mâu giống y hệt!

Nam tử nhìn không ra tuổi tác chăm chú nhìn Arthur, quần áo trắng tinh, hình thức có chút kì quái’ bên hông là một sợi đai lưng màu xanh, mái tóc vàng óng ả tùy ý cột lại, xỏa trên vai.