Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 8




Khe sâu sâu không thấy đáy, Arcelor quá đau đớn biến trở về hình người. Mãnh sư thấy cậu hôn mê liền vác cậu lên lưng, chi trước mạnh mẽ bám vào một tảng nham thạch nhô ra, móng vuốt thuận lợi bấu sâu cào trong trong nham thạch, cản lại tốc độ đang rơi xuống. Đôi cánh vàng rực của nó đã sớm rách nát, loang lổ vết máu, mở ra thôi cũng rất khó khăn, đừng nói nó còn đang mang thêm sức nặng của một người khác.

Mãnh sư tê rống một tiếng, cơ thể quá nặng không thể bám vào nham thách nhô ra, mỗi lần bấu vào chi trước của nó lại phải chịu đựng nỗi đau xé rách da thịt. Mặc dù vậy nó cũng không buông Arcelor. Mãnh sư dùng hết toàn lực bám chặt vào vách đá, dần dần giảm tốc độ mang theo Arcelor bình an tới đáy cốc.

Thú nhân ngồi bệt dưới đất nghỉ ngơi, toàn thân chi chít vết thương, đôi tay lại trầy trụa, không ngừng chảy ra máu tươi. Y không thèm để ý tới, chỉ khi vỗ cánh mới khẽ nhíu mày──cánh không thể bay được nữa, làm sao rời khỏi khe sâu này.

Thú nhân quay đầu, tầm mắt dừng lại trên người ưng nhân đang hôn mê. Vì cái gì y lại cứu người này, ưng nhân này rõ ràng muốn dồn mình vào chỗ chết, vì sao mình lại còn muốn cứu cậu ta?

Thú nhân rầu rĩ cào tóc. Đến tột cùng là vì cái gì, ngay cả y cũng không biết………

“Ngô……….” Người đang nằm trên mặt đất rên nhẹ một tiếng, hơi nhúc nhích.

Arcelor chậm rãi mở mặt, ngây ngốc nhìn thú nhân trước mắt, đầu óc nhất thời xoay vòng──y, y không chết?!

Arcelor lập tức đề phòng thối lui qua một bên, muốn kéo dãn khoảng cách với thú nhân. Nhưng thú nhân giống như không thấy cậu, khoanh chân ngồi, chậm rãi hồi phục thể lực. Arcelor bám vào vách đá muốn chống người ngồi dậy, nhưng ngay lập tức bị một cơn gió mạnh quất tới. Cậu chật vật quỳ rạp trên mặt đất, tương phản thú nhân vẫn ngồi yên bất động, chỉ là sợi tóc vốn cuồng loạn lại bị cơn gió làm hỗn độn thêm.

Căm giận trừng thú nhân, đáy mắt Arcelor dâng lên một tia không cam lòng. Đây chính là chênh lệch sao? Cho dù cậu cố gắng thế nào vẫn thua kém thú nhân trước mặt sao? Thậm chí, ngay cả sinh mệnh của mình cũng do y cứu……

“Ngươi đi đâu.” Nhìn thấy Arcelor khập khiễng bước đi, thú nhân lên tiếng, giọng nói có chút bực bội.

Arcelor lại như không nghe thấy, chống đỡ vách đá đi xa hơn.

“Chết tiệt! Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?” Thú nhân tức giận gầm lên một tiếng, tiến tới kéo Arcelor lại.

“Không liên quan tới ngươi!” Arcelor lạnh lùng trừng thú nhân: “Lần này không thể giết ngươi, không có nghĩa là lần sau ta cũng thất bại.”

“Ngươi!” Thú nhân chán nản, đôi tay như gọng kiềm bấu chặt cánh tay Arcelor: “Ngươi muốn giết ta tới vậy sao?”

“Ta sẽ không cho ngươi toại nguyện!” Y giận dữ gầm lên một tiếng, hơi thở nóng rực tập kích Arcelor, giống như đang phát tiết cơn tức giận trong lòng mà hung hăng xâm lấn, cắn xé làm cánh môi Arcelor sưng đỏ không chịu nỗi.

“Ngô!” Arcelor phẫn nộ đấm đá lung tung với thú nhân, khớp hàm hé mở định cắn mạnh xuống đầu lưỡi đang tàn sát bừa bãi trong miệng mình.

“Muốn cắn ta? Không dễ như vậy.” Thú nhân túm chặt tóc Arcelor kéo mạnh về phía sau, bày ra một nụ cười tàn khốc. Giây tiếp theo y nhanh chóng chế trụ hai tay Arcelor áp lên đỉnh đầu, há mồm hung hăng cắn lên phần cổ trắng nõn trước mắt, răng nanh sắc nhọn đâm sâu vào làn da.

“!” Arcelor hoảng sợ trừng mắt, lồng ngực không thể khống chế phập phồng kịch liệt. Thú nhân này muốn giết cậu……… không! Cậu không muốn chết!

“Ngô……….” Nhưng ngược lại thú nhân lại rít gào một tiếng, dường như đang chịu đựng thống khổ cùng cực, toàn thân căng cứng.

Arcelor cứng đờ, nhìn qua bờ vai thú nhân, chỉ thấy sau lưng y một trận bão cát đang ập tới. Cát đá to nhỏ đánh mạnh vào lưng thú nhân, đá tuy không lớn nhưng sức gió cũng không thể xem thường.

“Ngươi………” Arcelor nhất thời nghẹn lời, nhìn thú nhân không nói nên lời: “Vì cái gì…… ngươi vì cái gì phải……….”

“Lại đây!” Thú nhân cẩn thận lắng nghe tiếng gió, không trả lời cậu. Canh ngay lúc luồng gió ngừng lại, y kéo Arcelor chạy dọc theo khe sâu.

Arcelor lảo đảo, chịu đựng cảm giác đau đớn của đôi chân loạng choạng bị thú nhân kéo về trước. Cuồng phong một lần nữa ập tới, cả khe núi vang lên tiếng kêu rên thê lương.

“Mau! Leo lên!” Thú nhân nghiêng người che chở cho Arcelor, nâng cậu lên vách nham thạch. Arcelor ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là một hang động đen tuyền.

“Mau lên!” Thú nhân thô lỗ đẩy Arcelor, nhưng chân Arcelor bị thương không thể leo lên vách đá, vài lần đều bị trượt xuống.

“Đáng chết!” Mắt thấy đợt gió lại kéo tới lần nữa, thú nhân thầm mắng một tiếng, ôm lấy Arcelor vác lên vai. Y gầm lên, lần thứ hai giương đôi cánh bị thương, cố sức nhảy vào hang động.

“A!” Arcelor bị thú nhân ép dưới thân, không khỏi kêu lên thảm thiết. Trời ạ, lục phủ ngũ tạng của cậu sắp bị ép nát rồi.

Cậu cố sức đẩy thú nhân ra lại phát hiện tình huống đối phương có chút không thích hợp, không hề nhúc nhích nằm bệt trên mặt đất há mồm thở dốc. Đôi cánh khổng lồ của thú nhân không ngừng run rẩy, hiển nhiên đã bị thương rất nặng; gương mặt thú nhân bày ra biểu tình mệt mỏi, hai hàng chân mày nhíu chặt, mồ hôi không ngừng nhiễu xuống mặt đất.

Cơ hội tốt! Arcelor xoay người bò dậy, chậm rãi tiếp cận thú nhân.

Thú nhân ngẩng đầu, đôi mắt hổ phách nhìn biểu tình căm hận của ưng nhân. Y nhìn Arcelor không nói gì, cũng không phản kháng, trong mắt dường như có gì đó hiện lên sau đó lại bình ổn.

Cánh tay Arcelor giơ lên giữa không trung, cương cứng một hồi cuối cùng cũng suy sụp rũ xuống. Cậu đỡ vào vách hang chậm rãi ngồi xuống, hai người cứ như vậy một ngồi, một nằm, không ai lên tiếng.

Thú nhân yên lặng nằm một lát, rất nhanh liền khôi phục thể lực. Y đi tới bên người Arcelor, nâng chân bị thương của cậu lên.

“Ngươi làm gì? Buông! A──” Arcelor căm giận muốn rút chân về lại bị thú nhân túm lấy chỗ bị thương, đau đớn làm cậu kêu lên thảm thiết.

“Chỉ bị bong gân thôi.” Thú nhân đè lại chân Arcelor, bàn tay to nhẹ nhàng xoa mắt cá chân bị xưng của cậu. Đôi chân thon dài được bao trùm bởi làn da khỏe khoắn, không yếu ớt như giống cái, cũng không cường tráng như giống đực. Giống như một kiệt tác được tạc khắc tỉ mỉ, từng tấc cơ thể của ưng nhân này đều bày ra tỉ lệ hoàn mỹ nhất.

“Cút ngay!” Arcelor tức giận trừng thú nhân, thừa dịp thú nhân thất thần mà rút chân về. Sau khi biến trở về hình người, quấn áo cậu sớm đã không còn tung tích, chỉ còn sót lại một mảnh vải dệt rách bươm bên hông, căn bản không che được phần giữa hai chân, toàn thân đều bại lộ trước mắt thú nhân. Ánh sáng u ám không ngăn chặn được tầm mắt đối phương, đôi mắt dã thú chăm chú nhìn cơ thể cân xứng của Arcelor, thậm chí còn có thể cảm nhận được cảm xúc non mềm của làn da. Đối phương hiển nhiên là phái hành động, cho dù đang nằm trong tình huống nguy hiểm vẫn không chịu kiềm nén dục vọng.

“A!” Arcelor kinh hô một tiếng, mắt cá chân bị thú nhân túm lấy tha lại gần: “Ta thực muốn giết ngươi!”

Cơ thể bị kẹp giữa vách đá và thú nhân, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Arcelor cắn răng gầm nhẹ, hung khí của đối phương dần dần cứng cáp đâm trên đùi cậu.

Thú nhân nghiêng người tới trước, cắn phần gáy cổ cậu mà liếm mút. Bàn tay to trượt xuống nâng chân Arcelor lên vòng ngang qua thắt lưng mình, tính khí không ngừng ma sát trên bụng cậu.

“Ngô! Không, a──” Arcelor thở hổn hển vội vàng bụm lấy miệng mình, tay thú nhân chiếm giữ cậu, còn đặt cùng với thứ đó của y mà ma xát!

Thật………ghê tởm!

Cậu quẫy đầu, dùng sức vặn vẹo cơ thể muốn né tránh gông xiềng của thú nhân, nhưng trận khoái cảm từ bụng dưới truyền tới làm cậu muốn ngừng mà không ngừng được, ngược lại cơ thể còn đong đưa theo động tác của thú nhân.

“Ân a…….không, buông ra……….” Tính khí nón rực vội vàng ma xát nhau, sinh ra nhiệt độ nóng bỏng như muốn hòa tan cả hai người. Tiếng kêu kiềm nén không được bật ra khỏi miệng Arcelor, chân cậu bị thú nhân đặt trên cánh tay, tính khí bị nắm chặt ra sức ma xát. Cậu thở phì phò, ánh mắt mê mang, mồ hôi thấm ướt cơ thể, không ngừng vặn vẹo, bày ra bộ dáng làm người ta muốn sôi trào máu huyết.