Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 4




Arcelor trong lòng thầm mắng thú nhân từ đầu đến chân không dưới n lần, không cam lòng xách con mồi lên, nhưng sau đó cậu phát hiện một vấn đề. Nơi này cái gì cũng không có, cậu làm sao xử lý con trâu rừng này?

“Phía dưới có một sơn động.”

Giống như biết được cậu đang nghĩ gì, thú nhân nhàn nhạt mở miệng. Trong khi Arcelor còn chưa kịp phản ứng, một sợi dây leo đã vung tơi đánh ngã cậu vào lỗ hổng thông với sơn động ngầm bên dưới──

“A a a a!”

Arcelor bất ngờ không kịp phòng bị, ngay cả con trâu rừng cũng bị rớt xuống theo. Cậu ăn đau đẩy con mồi đang đè trên người mình ra, biểu tình vặn vẹo thực hận không thể lập tức xông tới xé nát lồng ngực thú nhân! Cậu xoa xoa cái mũi bị đè đau, suýt chút nữa bị cảnh tượng trong động làm hoảng sợ mà hét to. May mắn cậu kịp thời bụm miệng mình lại, bằng không thực mất mặt.

──trong động là một đống hỗn độn, khắp nơi là xương cốt động vật trắng hếu, chất cao như một tòa núi nhỏ!

Arcelor bịt mũi, cố nén cảm giác buồn nôn, một tay kéo con mồi, cuối cùng cũng tìm được củi và đá lửa trong góc trong cùng. Nếu không phát hiện hai thứ này, cậu thực sự nghi ngờ thú nhân này có phải ăn thịt sống không nữa!

Nôn, nghĩ tới lại ghê tởm!

Tìm tới tìm lui không phát hiện có gì sắc bén, Arcelor chỉ có thể tự động tay. Đáng giận a, móng vuốt của cậu không phải dùng để làm việc này! Thật sự muốn độc chết tên này!

Arcelor canh giữ bên đống lửa, trong đầu thầm tưởng tượng ra hơn mười loại tra tấn thú nhân, vui sướng làm cậu vô thức cười khẽ thành tiếng. Trong không khí dần dần tràn ngập bởi mùi thức ăn. Arcelor nuốt nước miếng, đã hơn một ngày cậu không ăn gì cả, bụng đói tới mức kêu thì thầm kháng nghị.

Vừa định xé một cái chân sau béo ú thì Arcelor lảo đảo một chút, cả người cùng thức ăn bị tha ra khỏi hang động. Toàn bộ thức ăn rơi vào trong tay thú nhân, y tùy tay xé một khối thịt nhỏ đưa cho Arcelor.

Arcelor trừng mắt nhìn miếng thịt còn nhỏ hơn bàn tay mình, hận không thể quăng nó vào mặt thú nhân!

Bất quá cho dù tức chết cũng không thể đói chết. Arcelor căm giận vừa gặm thịt vừa tức giận trừng thú nhân. Ăn nhiều như vậy, xem có nghẹn chết ngươi không!

Trừng mắt, trừng mắt, Arcelor không thể tin nỗi cái cằm cũng sắp rớt xuống đất──trời ơi! Tên này đã ăn hết toàn bộ hơn phân nửa con trâu rừng! Đây là là người sao! Không đúng, y vốn không phải người, là dã thú!

Sau khi thú nhân ăn no, tầm mắt lại chuyển tới trên người Arcelor. Arcelor lập tức đề phòng đứng dậy, lén lút lùi về sau. Thú nhân kéo cậu qua, không để ý ưng nhân cố sức giãy dụa xách cậu bay ra khỏi hang.

Gió mạnh thổi ập tới làm Arcelor không thể mở mắt nỗi, chỉ có thể mơ hồ nhìn phong cảnh lướt qua mắt với tốc độ cực nhanh. Cậu giống như……đang rơi thẳng xuống vách núi đen?!

Arcelor run rẩy, bản năng cầu sinh làm cậu không để ý tới đôi cánh đang đau đớn, ra sức đập cánh. Động tác này làm thú nhân mất cân bằng, suýt chút nữa đã bị dòng khí lưu cuốn vào vách đá cứng rắn.

“Ngươi muốn chết sao?”

Thú nhân tức giận gầm lên, túm lấy Arcelor ôm vào trong ngực, một lần nữa điều chỉnh tốt cơ thể, nghịch gió bay về hướng sườn núi. Lúc gần tới nơi, đôi cánh y duỗi dài thả chậm tốc độ.

Bên dưới vách núi đen là một u cốc yên tĩnh──?? Sương mù dày đặc lượn lờ trên mặt hồ, ánh sáng thưa thớt rơi rớt qua khe lá, để lại những chấm lốm đốm, khung cảnh xinh đẹp như ảo mộng.

“Nơi này là……..” Arcelor mở to mắt nhìn cảnh trí xung quanh. Nơi này so với hồ nước lần trước cậu tìm được còn đẹp hơn, không ngờ ngay dưới chân vách núi lại có một thiên đường như vậy.

“Tắm rửa sạch sẽ đi.”

Thú nhân vất Arcelor vào mặt hồ cách đó không xa, sau đó cũng bước vào nước, không chút lo lắng Arcelor sẽ nhân cơ hội này mà chạy trốn.

“Khụ, khụ ──”

Arcelor ngoi lên mặt hồ ói ra một ngụm nước, cả người ướt sũng nước. Cậu căm giận vuốt nước trên mặt, tên hỗn đãn này! Dám quăng cậu vào trong nước, chẳng lẽ y không biết ưng nhân rất chán ghét nước sao? Arcelor định tát nước lại trả thù, vừa ngẩng đầu lại phát hiện thú nhân ở cách mình khá xa.

Cơ hội tốt! Ánh mắt Arcelor sáng lên, xoay người bơi nhanh về phía bờ. Rừng rậm xung quanh vừa dày đặc lại âm u, với thân thủ linh hoạt cậu nhất định có thể trốn thoát được!

“Ngô a!”

Còn chưa kịp bơi xa, chỉ nghe thấy Arcelor hét thảm một tiếng, sức lực không thể chống chọi lại lực kéo của đối thủ, cơ thể từng chút bị kéo về phía thú nhân.

Một quyền đấm mạnh xuống mặt nước bên cạnh Arcelor, bọt nước văng tung tóe thấm ướt gò má cậu, bọt nước theo gương mặt từng giọt nhiễu xuống.

“Ta nói rồi, đừng khiêu chiến kiên nhẫn của ta.” Hơi thở cực nóng phun bên tai, thú nhân nhẹ nhàng vén mái tóc đỏ bồng bềnh trong nước. Thân hình rắn chắc khóa chặt cơ thể thon dài cân xứng của Arcelor.

Cơ thể thú nhân tản mát ra nhiệt độ nóng kinh người làm trái tim Arcelor rơi thẳng xuống vực sâu. Cơ thể cậu cứng đờ không dám cử động, vật cứng rắn bên hông cùng với dòng nước nhẹ nhàng chạm lên người cậu.

“Ta tự mình tắm, buông ra.” Arcelor dùng hết khí lực toàn thân mới có thể ép mình tỉnh táo lại, không nhớ tới đoạn kí ức khuất nhục kia.

“Ngươi là nhóc con không có chữ tín.”

Thú nhân nhếch khóe môi, tiếng cười nồng đậm quanh quẩn bên tai Arcelor, làm cậu cảm thấy lúng túng đến không chịu nỗi.

“Ta không phải giống cái!” Arcelor cắn răng, từ miệng hộc ra vài từ.

“Ta biết, ta nói rồi, đây là cái giá ngươi phải trả vì để giống cái kia chạy mất. Trước khi tìm được giống cái thích hợp ta sẽ giữ ngươi lại.” Thú nhân một tay vòng qua ôm cả người Arcelor áp vào lòng mình, không chút để ý tới giãy dụa của cậu, mạnh mẽ tách hai chân cậu lách người vào trong: “Bởi vì ta phát hiện, hương vị của ngươi không hề thua kém giống cái.”

Thú nhân trêu tức liếm vánh tai Arcelor, hài lòng thưởng thức ưng nhân vì cố khắc chế bản thân mà không ngừng run rẩy.

Một lúc nào đó, ta nhất định sẽ giết ngươi!

Arcelor cắn chặt môi, hình ảnh phản chiếu trên mặt nước lộ ra vẻ mặt cực độ phẫn hận cùng không cam lòng. Gương mặt xinh đẹp luôn mang theo ý cười như tranh vẽ, giờ phút này lại lộ ra biểu tình lạnh lẽo như băng tuyết; từng giọt máu tươi trên môi tí tách nhiễu xuống, hòa tan thành một đóa hoa diễm lệ trong nước, càng làm dung nhan thêm phần vặn vẹo.

Ngay lúc này, trên bờ truyền tới một trận tiếng vang sàn sạt. Thú nhân lập tức ôm chặt Arcelor, đôi mắt nheo lại, trong mắt lộ ra hung quang nhìn về phía bờ hồ.

Xuyên qua màn sương mù dày đặc, đám cây cối âm u đột nhiên xuất hiện rất nhiều chấm sáng. Trái tim Arcelor đột ngột nhảy lên, đó là ánh mắt của lang, là tộc sói!

Cùng với một vệt sáng xanh lá lóe lên trong đám cây cối um tùm, một tiếng sói tru cất lên, bóng người cao lớn chậm rãi bước ra khỏi bóng cây, tiến vào tầm mắt Arcelor.

Thân hình tráng kiện được phủ bởi một lớp da sói trắng như tuyết, bên dưới phần tóc xám bạc là đôi mắt xanh thẫm tuyệt đẹp. Ngũ quan anh tuấn, cằm dưới hơi nghiến chặt, biểu thị người này đang cố gắng ẩn nhẫn cơn tức mãnh liệt.

Tiểu Bạch!

Arcelor kích động không thôi, vừa định lên tiếng thì trên vai truyền tới một lực đạo thật lớn, giống như muốn bóp nát xương cốt, biểu tình cậu lập tức trở nên thống khổ.

“Buông cậu ta ra!” Andy bước từng bước tới trước, khắc chế xúc động muốn gầm lên. Bầy sói bên cạnh đều gầm gừ, lộ ra những chiếc răng nanh sắc bén về hướng thú nhân.

“Hừ, chỉ là một con bạch lang, cũng muốn giành con mồi của ta?”

Thú nhân khinh thường cười nhạo một tiếng, nhưng tiếng huýt chói tai của ưng nhân trên không truyền tới làm biểu tình kiêu căng trên gương mặt y rút đi một chút.

Là ba ba và tộc nhân! Nội tâm Arcelor không ngừng kích động. Các tộc nhân tới cứu cậu!

“Buông Arcelor ra!”

Sau tiếng rống giận, một chúng tia sáng kì dị bắn lên cánh tay thú nhân, sau đó là một khét nghẹt. Thú nhân cúi đầu nhìn cánh tay bị tổn thương, thản nhiên chuyển mắt nhìn người tới.

Liên Hoa nhảy xuống khỏi lưng điểu long, sợi tóc đỏ rực như một ngọn lửa đang bùng cháy trên không trung. Cậu căm tức nhìn thú nhân, vật thể màu trắng trong tay nhắm thẳng vào y.

“Ta nói──buông con ta ra!”