Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 37




Ưng nhân đảo mắt một vòng mớ hỗn loạn xung quanh, trong lòng không ngừng nói chính mình không cần chấp nhặt với Ngang, nhưng làm vậy không những không có hiệu quả, còn bị tính tình lỗ mãng của mãnh sư chọc tức chết đi được.

Còn nữa, lời nói của Arthur là sao? Nhiều năm không gặp, câu đầu tiên cư nhiên đã hỏi tội mình!

Arcelor thở dài, thu hồi cánh đáp xuống trước mặt Arthur.

“Ta cùng hắn không quan hệ.”

“Cái gì?” Ngang bất mãn kêu to. Y vừa định theo thói quen nhào tới ôm chặt ưng nhân, nhưng khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt sắc bén của đối phương chỉ đành ngượng ngùng thu hồi móng vuốt.

Arthur hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm ngực, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Arcelor.

“Arcelor, đừng như vậy, nghe ta nói đi.” Ngang sờ sờ mũi, ngữ khí vô cùng ủy khuất: “Ta đã nhẹ tay rồi, không có giết đám hùng nhân này là đã quá khách khí với bọn họ!”

“Khách khí? Chính ngươi đã từng đáp ứng cái gì?”

“…….” Ngang bĩu môi, không tình nguyện nói: “Không được dùng loạn vũ lực, không được tùy tiện bắt nạt kẻ yếu……. nhưng mà Arcelor, đám hùng nhân này không phải kẻ yếu, bọn họ suýt chút nữa đã giết ngươi a──”

“Đó cũng là chuyện của ta, không quan hệ tới ngươi.” Arcelor lạnh lùng nói.

Nhìn thấy bi thương chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất trên mặt Ngang, lồng ngực như toát ra một ngụm ác khí, thoải mái rất nhiều; nhưng gần như trong nháy mắt lồng ngực cậu lại ẩn ẩn đau đớn.

“Ngươi đã thề rồi, nếu làm trái thì sao.”

Gương mặt Ngang thoáng chốc trắng bệt, trong vài giây ngắn ngủi trên trán đã che kín mồ hôi lạnh.

“Arcelor…….lần này không tính là trái với ước định đi…….” Ngang nuốt nước miếng, cẩn thận quan sát sắc mặt ưng nhân.

Arcelor hừ một tiếng, quay đầu không nói thêm gì nữa. Cơ thể căng cứng của thú nhân lúc này mới trầm tĩnh lại, thở hắt ra.

Arthur đứng một bên sớm đã không còn kiên nhẫn, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy tiểu hùng nhào tới chỗ Arcelor, tức giận nói: “Ngươi thích đối phó đám hùng ngốc này thế nào ta không ý kiến, nhưng người này là người của ta, làm tổn thương hắn ta sẽ không bỏ qua!”

“Người của ngươi……..?” Arcelor hơi sửng sốt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, điều mấu chốt bây giờ là nên làm Arthur bớt giận.

“À…….hắn cũng không bị thương nhiều. Arthur, nể mặt mũi ta, bỏ qua đi.”

“Bỏ qua? Hỏi thử tên bên cạnh ngươi, nếu ta làm ngươi bị thương, y sẽ bỏ qua sao?”

Lồng ngực Arcelor đột nhiên cứng lại, không ngờ ánh mắt Arthur sắc bén như vậy, mới đó đã nhìn ra quan hệ của mình với Ngang. Cậu quá khẩn trương cũng không biết nên giải thích thế nào, thú nhân bên cạnh như có khuôn mẫu lập tức bắn về một câu.

“Sẽ không, có ta ở đây ai cũng đừng hòng thương tổn Arcelor.”

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Arcelor oán hận cắn răng, trong lòng ngực sinh ra cảm giác ngột ngạt. Cậu cảm thấy mình thật đáng thương, đầu tiên là mang thai đã gây cho cậu một cú sốc lớn, lúc ấy cậu khổ sở đến mức muốn tìm tới cái chết….. hiện tại lại dính phải cái tên vô liêm sỉ này, muốn vứt cũng không vứt được…… thật không biết đời trước cậu đã làm chuyện tày đình gì, ông trời mới tra tấn cậu đủ điều như vậy……

Lúc này, tiểu hùng cuối cùng cũng ý thức được tình cảnh của mình: “Buông ra──” Hắn kêu to một tiếng, vung tay muốn giãy khỏi gông xiềng của Arthur.

Hắn gấp tới độ mặt mày đỏ bừng, vừa giãy dụa vừa nói: “Ta mới không cần ngươi giúp, ta, ta, là ta tự mình ngã sấp xuống rồi ngất xỉu──”

Lời này vừa nói ra làm tầm mắt ba người lập tức đảo tới người hắn, ngay cả không khí lưu động xung quanh cũng trở nên kì lạ.

Đám tộc nhân nằm giả chết trên mặt đất đồng loạt nâng hùng chưởng béo ú che mặt: bọn họ không thừa nhận cái tên mất mặt này là một thành viên của hùng tộc, thật sự là rất rất rất mất mặt!

Arthur vội ho một tiếng, sờ sờ đầu tiểu hùng: “Ngã hả? Còn đau không?” Sờ soạng một hồi quả nhiên trên đầu tìm được một cái bánh bao.

“Không đau, ai──ngươi đừng đụng vào!”

“Xoa xoa là tốt rồi.”

Thấy tiểu hùng khôi phục tinh lực, bắt đầu sinh long hoạt hổ giãy dụa mình, sắc mặt Arthur mới tốt hơn một chút, quay đầu, nhìn ưng nhân cười tủm tỉm.

“Lần này không truy cứu với ngươi.”

Nếu không phải vì trong tay không có vật nặng, Arcelor thật sự muốn quăng vào mặt Arthur.

“Miễn.” Cậu tức giận nói, bị hai người này nháo loạn một hồi suýt chút nữa hại cậu quên cả chính sự.

Arcelor đi tới trước, nâng chân đá một con gấu ngựa đang nằm trên đất: “Giống cái bị các ngươi bắt về đang ở đâu?”

Hùng chưởng béo ú run rẩy chỉ về hướng hùng nhân trong lòng Arthur, tiểu hùng cuống quít chỉ về phía đầu sỏ── “Là y, bị y mang đi rồi!”

Arthur nhướng mi, nhún vai vô tội: “Không liên quan tới ta, Kruier bị Aggreko mang đi rồi.”

Lúc này, cự thú sặc sỡ đang tận lực tìm kiếm ở lòng chảo tự nhiên hắt xì một cái……

“Aggreko cũng tới?”

“Có người muốn chúng ta lưu ý hành tung của các ngươi.” Arthur cười tủm tỉm ôm lấy tiểu hùng đang giãy dụa không ngừng, bắt đầu nhàn nhã nói việc nhà với Arcelor.

“Ngươi không phải người vô duyên vô cớ chạy đi, đã xảy ra chuyện gì?” Bộ lạc ưng tộc cứ như gặp đại địch, Lôi đã liên tục truyền tin tức tới.

“Không có gì……..”

Arcelor cúi đầu, ánh mắt xám tro hiện lên một tia đau xót.

“Keruier muốn đi du lịch nên ta dẫn cậu ta đi.”

“Chỉ hai người các ngươi?” Arthur nhíu mi, hiển nhiên không tin: “Kế tiếp thì sao, có tính toán gì không?”

“Không biết…… tạm thời ta không muốn quay về bộ lạc……. chuyện phát sinh ở đây giữ bí mật giúp ta.”

“Không thành vấn đề, bất quá nhớ rõ ngươi nợ ra một lần.” Thú nhân nhếch môi, lộ ra chiếc răng nanh sáng bóng: “Bất quá muốn gặp Keruier thì chờ một chút đi.” Aggreko phỏng chừng còn tìm kiếm khá lâu, nga, đứa em đáng thương của y.

“Không được, lộ trình kế tiếp không hợp với cậu ta. Thúc thúc nhất định rất lo lắng, giúp ta đưa Keruier về bộ lạc ưng nhân đi.”

“Hai lần~” Arthur lắc lắc ngón tay, cười vô cùng giảo hoạt: “Nợ ta hai lần.”

“Biết rồi.” Arcelor tức giận quay mặt khinh thường. Thật sự là không thay đổi gì cả, tên này không bao giờ chịu lỗ!

“Arcelor……….”

Thấy cậu đứng dậy chuẩn bị đi, Ngang vội vàng giương cánh bay theo. Thân hình cao lớn theo đuôi ưng nhân, không dám tiếp cận cũng không dám ly quá xa, ánh mắt hoàng kim chăm chú đuổi theo thân ảnh đỏ rực.

Ưng nhân đang bay lượn trên không trung, nhẹ nhàng bỏ lại một câu.

“Không có lần sau.”

Ánh mắt Ngang sáng lên, bay tới sát bên người Arcelor, vui vẻ nói: “Tuyệt đối không có lần sau!” Y đảm bảo, cùng ưng nhân song hành, cái đuôi vô liêm sỉ bắt đầu quấn lấy thắt lưng đối phương.

Arcelor hơi nghiêng người, đôi cánh dùng sức đập vào cái, nháy mắt lại kéo giãn khoảng cách với Ngang. Biểu tình mãnh sư nhất thời cứng đờ, sau đó lại vội vàng đuổi theo, chưa từ bỏ ý định tiếp tục dây dưa với ưng nhân trên không trung.

Một vàng một đỏ, hai thân ảnh dần dần biến mất trên không trung, càng lúc càng xa…..chậm rãi, hai thân ảnh từ từ hòa hợp, chồng chéo vào nhau, không bao giờ….. tách rời nữa…….

“Tấm tắc~~” Arthur lắc đầu, trong mắt có chút tiếc nuối: “Arcelor đáng thương, cư nhiên tìm được một đại gia hỏa như vậy.”

“Cái gì?” Tiểu hùng ngây ngốc đáp, hiển nhiên vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần khỏi thân ảnh đỏ rực động lòng người kia.

Arcelor, chính là ưng nhân vừa mới bay đi sao…..nói thế nào nhỉ, cậu ta lớn lên thật khá, xinh đẹp không giống giống đực chút nào. Ngay cả chính mình cũng có chút động tâm.

“Yên tâm.” Thú nhân cười tủm tỉm nhìn tiểu hùng, thừa dịp đối phương không để ý, véo mạnh hai cái lỗ tai tròn xoe đen mềm trên đỉnh đầu.

“So với con mãnh sư kia, ta ôn nhu hơn.”

“Hỗn đản! Buông ra──”

Tiểu hùng phẫn nộ rống lên, xen lẫn với tiếng cười sang sảng của thú nhân vang vọng thật xa…