Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 3




Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, tản ra nhiệt độ nóng cháy.

Arcelor nheo mắt lại, từ từ thanh tỉnh lại, cơ thể chậm rãi khôi phục cảm giác, có chút không thích ứng với ánh nắng chói lọi trước mắt. Cậu hơi giật giật cơ thể, một cơn đau nhức tận xương cốt truyền từ lưng lan khắp cơ thể.

Đau quá, cánh bị gãy mất rồi……

Arcelor cắn răng, khó khăn chống cơ thể ngồi dậy, hai tay bị cái gì đó vướng víu không thể tự do hành động. Cậu hoang mang chớp mắt vài cái, phát hiện cổ tay không biết từ khi bị trói bởi một sợi dây leo thô to, quấn quanh cổ tay vài vòng siết chặt hai tay vào nhau. Cậu nhìn theo ‘gông xiềng’ phát hiện hai chân cũng đồng dạng bị trói.

Arcelor trừng mắt nhìn sợi dây, nháy mắt liền hiểu ra là thú nhân kia làm, trong mắt lập tức sắp phun ra hỏa giận.

Chỉ bằng thứ này mà đòi làm khó cậu!? Arcelor nghiến răng, nâng tay lên, tưởng tượng sợi dây leo là mạch máu của thú nhân mà hung hăng cắn xuống──

“A, phi phi phi!” Cậu nhăn nhó, vội vàng phun mớ chất lỏng cay xè đắng nghét trong miệng ra. Trời ạ, đây là loại thực vật khủng bố gì a, cay tới mức nước mắt cậu cũng sắp trào ra ngoài!

Hỗn đản chết tiệt!

Arcelor căm giận bò dậy, tay chân bị trói làm cậu bị ngã vài lần. Cậu vừa mắng thú nhân vừa vung vẫy sợi dây trong tay, lúc này mới nhìn rõ nơi mình bị nhốt.

Trên đầu là vài miếng lá chuối lớn, được chống đỡ loa qua bằng vài nhánh cây, xem như là ‘trần nhà’. Trừ thứ đó ra──cư nhiên cái gì cũng không có!

Cái này mà coi là phòng ở được sao? Arcelor chê bai chuyển tầm mắt về phía mấy bộ xương động vật ở xa xa. Cậu còn tưởng đây là nơi thú nhân ở, xem ra cậu lầm rồi, nơi này càng giống chỗ y dự trữ lương thực hơn. Muốn xem cậu là thức ăn sao? Nằm mơ đi!

Arcelor căm giận một cước đá văng mớ xương chướng mắt, cào cào tìm được một cái răng nanh sắ bén, dùng nó làm ‘đao’ cắt đứt gông xiềng trên tay.

Cậu thở một hơi, chán ghét vứt mớ dây leo trên tay. Rất ghê tởm! Nơi này căn bản là một ổ rác!

Xoa xoa cổ tay tê rần, Arcelor giương mắt đánh giá xung quanh. Nhìn ra ngoài chỉ thấy một màu xanh thẳm cùng những đám mây trắng bồng bềnh. Nơi này rốt cuộc là đâu a!

Arcelor kéo cơ thể bị thương, chậm rãi đi tới bên ngoài cửa hang, vừa mới khom người lập tức bị một dòng khí lưu đẩy mạnh về hang động.

Arcelor sợ hãi vỗ ngực, cậu không thể tưởng tượng được cư nhiên có người lại ở một nơi cao tới vậy! Cho dù là ưng nhân cũng không xây tổ trên một vách núi cao ngất thế này. Lại còn là một nơi có dòng khí lưu này như vậy, bất luận là ra hay vào đều phải tốn rất nhiều công sức!

Arcelor trừng mắt nhìn bầu trời trên đầu, bắt đầu hoài nghi thú nhân này không bình thường.

Đang lúc cậu đang bực bội tìm cách rời đi thì một luồng gió xoáy khác xé nát luồng khí lưu trong sơn cốc. Chỉ thấy một con cự thú hoàng kim uy phong lẫm lẫm, từ từ đáp xuống trước mặt Arcelor!

Cự thú rất kì lạ, lông bờm có màu sắc rực rỡ như tia nắng mặt trời. Chân sau cùng bộ lông nó có màu rá nắng, phần đầu cùng chi trước phủ đầy lông vũ như chim ưng, mà trước ngực nó là một nhúm lông chim đỏ rực, giống như một ngọn lửa đang bập bùng. Cái mỏ sắc bén có màu vàng nhạt, móng vuốt ở chi trước hệt như một lưỡi dao sắc bén, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Arcelor há mồm không nói nên lời, ngây ngốc nhìn đôi cánh dài hơn 10 met của cự thú, đôi mắt thú hoàng kim như đang chập chờn hỏa diễm không hề chớp mắt nhìn mình, còn lóe tinh quang sắc bén.

“Ngươi, ngươi──”

Arcelor nghẹn họng trân trối không nói được một câu đầy đủ. Cho dù đang đối mặt với địch nhân cường đại, cậu cũng chưa từng như bây giờ, cảm nhận áp bách khủng khiếp.

“Mãnh sư……..”

Lồng ngực Arcelor kịch liệt phập phồng, cậu từng nghe tộc nhân nói qua, ở sâu trong rừng rậm có một loại sinh vật cường đại hệt như thần thú──mãnh sư! Nó kết hợp sức mạnh của chim ưng và sư tử, có thể tôn là bá chủ của bầu trời. Nhưng chưa từng có ai gặp qua loại sinh vật này. Cậu vốn cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết, không ngờ loại cự thú này thực sự tồn tại!

Mãnh sư lướt nhìn qua mớ dây leo bên cạnh Arcelor, phun ra một hơi thở nặng nề làm cậu sợ tới mức căng cứng. Cự thú lắc đầu quăng xuống đất một con mồi.

“Này, mau xử lý nó.”

Thú nhân hóa về hình người đá đá Arcelor, không quản ưng nhân có kịp lấy lại tinh thần hay không thản nhiên đi vào hang động.

Arcelor trợn tròn mắt nhìn con trâu rừng đã chết trước mặt mình, trong lòng lầm bẩm lại lời của thú nhân vài lần mới tỉnh táo lại──

Tên khó ưa này! Dám sai khiến cậu như nô lệ! Mãnh sư thì sao chứ, cậu phải làm thịt y!

Zrcelor tức tới đỏ mắt, hai tay hóa thành móng vuốt tấn công về phía thú nhân. Thú nhân nằm trên chiếc ‘giường’ được làm bằng cỏ khô, không thèm nâng mắt, chỉ đưa tay lên, cánh tay dài tựa như có mắt chuẩn xác bò lên túm lấy chân Arcelor làm cậu té ngã xuống đất.

“Ngô──” Arcelor kêu lên một tiếng đau đớn, thống khổ nhắm hai mắt lại. Đè phải miệng vết thương, đau chết cậu!

Đáng giận, chưa có ai dám để cậu chịu loại khuất nhục này!

“Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời.” Thú nhân nửa mở nửa híp mắt, ánh mắt sắc bén quét về phía Arcelor, nhất thời làm cậu ngừng cả hô hấp.

“Ta lúc nào cũng có thể thay đổi chủ ý, giết ngươi đối với ta cứ như giết một con kiến, không cần khiêu chiến kiên nhẫn của ta.” Lời nói của thú nhân có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại như một cái búa tạ đánh mạnh vào lồng ngực Arcelor. Chỉ một câu nói lại có thể lộ ra khí thế cường đại làm toàn thân cậu không thể động đậy.

Cậu không cam tâm! Arcelor siết chặt nắm tay, lần đầu tiên ý thức được sức mạnh của mình cùng thú nhân này cách biệt như trời và đất.

Cho dù như vậy thì sao? Cậu sẽ không chịu thua! Cậu là chiến sĩ dũng mãnh của ưng tộc, tuyệt đối sẽ không vì sinh mệnh mà chịu khuất phục trước mặt thú nhân này!

Hít sâu một hơi, Arcelor tạm thời nhẫn nại tình tự đang cuồn cuộn của mình. Cậu chưa thể chết được, sớm muộn gì cậu cũng tìm được cơ hội trả lại mớ khuất nhục này gấp mấy lần cho thú nhân khó ưa này! Cậu xách con trâu rừng chết không nhắm mắt lên, nhìn thấy vết thương trí mệnh trên người con mồi, nhịn không được hít một ngụm─xương cốt bị bẻ gãy một cách gọn gàng. Arcelor có thể hình dung thú nhân đã làm thế nào……. dùng móng vuốt mạnh mẽ chế trụ đầu và cơ thể con mồi, sau đó nhẹ nhàng vặn một phát……

Arcelor rùng mình, vô thức sờ sờ cái cổ mình. Một tiếng hừ nhẹ như trêu chọc từ trong miệng thú nhân truyền tới, làm cậu tức run cả người, hai nắm tay siết thật chặt mới khắc chế được ý định muốn quay đầu lại mắng.

Không thể được, bây giờ cậu không thể chọc giận thú nhân này…….cậu phải nhẫn nại, sớm muộn gì cũng tìm được cơ hội!