Hai tháng nhanh chóng trôi qua.
Selair lẳng lặng ngồi trên đỉnh thụ, tiểu điểu long ngoan ngoãn nằm trong tay cậu, khoảng thời gian này đã lớn hơn không ít. Nó há rộng cái mỏ dài ngáp một cái sau đó lại nằm úp sấp trên đầu gối chủ nhân.
Selair cúi đầu nhìn phần bụng đã hơi nhô lên của mình, ánh mắt chậm rãi hiện lên một tia ấm áp. Lúc trước nghe Arcelor nói mình phải lưu lại đứa nhỏ này thì cậu bình tĩnh ngoài dự kiến của mọi người, ngay cả chính bản thân cậu cũng có chút không thể hiểu được.
Có lẽ cơn đau đớn xé rách tâm can ngày đó làm cậu hiểu được đứa nhỏ này cùng sinh mệnh mình đã kết hợp chặt chẽ với nhau. Đứa nhỏ dùng phương thức này nói cho mình biết nó đang đau, nó bất mãn.
Thật sự là đứa nhỏ bá đạo hệt như ba ba nó.
Selair lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ về bụng. Mấy ngày nay cậu đã suy nghĩ rất nhiều, Liên Hoa nói đúng, cho dù cậu có hận tới mức nào thì Đề Khắc Tư cũng đã chết rồi, cậu cần gì phải đi hận một người đã chết……..
Hơn nữa cậu cũng không quên được ánh mắt cuối cùng của mãnh sư lúc đẩy cậu ra khỏi sơn động── cái mỏ vàng nhạt nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, giống như đang nói: “Đừng sợ, ngươi sẽ bình an, ngươi nhất định phải sống sót……”
Gió nhẹ thổi qua, Selair cảm thấy trên mặt mình có cảm giác mát lạnh.
Góc áo bị tiểu điểu long kéo nhẹ, lúc này cậu mới phát hiện mình cư nhiên lại khóc……
“Sao vậy, nghĩ cái gì đến thất thần?”
Ưng nhân chập chờn như ngọn lửa, đôi cánh màu đỏ rực rỡ dưới vầng thái dương, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh thiếu niên.
“Không có gì, chỉ là có gì bay vào mắt thôi.”
Selair nhích người qua chừa một vị trí cho Arcelor.
“Hôm qua ngươi nói muốn ăn cái này, ta đem tới này.”
Arcelor xoay người thả thứ gì đó đang cầm trong tay.
Selair dụi mắt, cố ý phát ta tiếng nuốt nước miếng. Nhìn ánh mắt trêu chọc của ưng nhân cậu cũng không giận, mỉm cười tiếp nhận loại quả bên ngoài đầy gai nhưng thịt quả lại thơm ngon chín mọng.
“Ta thực hâm mộ bầu bạn tương lai của ngươi.” Thiếu niên nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn ưng nhân: “Arcelor, ngươi thực sự rất ôn nhu.”
“Hâm mộ cái gì, ta đối với ngươi không tốt sao?” Arcelor nhíu mày, đưa tay bóc một quả cho mình. Không biết vì sao gần đây cậu luôn có cảm giác đói bụng.
“Không phải ý này, Arcelor một ngày nào đó ngươi cũng sẽ ở cùng một chỗ với người mình thích.” Selair nghiêng đầu suy nghĩ, hiếu kì nói: “Ngươi hiện tại có để ý ai chưa?”
“Người mình thích……..”
Arcelor ngây ngốc cúi đầu nhìn trái cây mới bị cắn một nửa. Trắng nõn mềm mềm, đáng yêu hệt như tiểu bạch lang trước đây. Nói tới người thích, người đầu tiên cậu nên nghĩ tới là tiểu bạch mới đúng; nhưng không biết vì cái gì hiện lại lại có cảm giác rất yếu ớt……. thích, Keruier cũng nói thích mình, chính là vừa nghe xong cậu lại muốn chạy trốn. Cậu trước kia sẽ không như vậy, vì cái gì hiện tại lại……..
Arcelor ngơ ngác nhìn không trung bao la, ánh mắt có chút khô khốc. Làm sao bây giờ, cậu lại nhớ tới Ngang, bất luận lúc nào cảm giác này cứ lấp đầy trong lòng không thể nào vứt bỏ được……
Nếu còn như vậy, cậu sắp không còn là mình nữa.
“Arcelor?”
“Xin lỗi, thất thần.” Ưng nhân cười khổ một tiếng, đáy mắt có chút ảm đạm.
“Arcelor………. khoảng thời gian này cám ơn ngươi đã giúp đỡ ta.”
Selair cũng không hỏi nhiều, cậu nhẹ nhàng vỗ về tiểu điểu long, trên mặt lộ ra biểu tình kiên quyết.
“Ta định sau khi sinh đứa nhỏ sẽ quay về bộ lạc.”
“Vì cái gì?” Ưng nhân thực sự khó hiểu: “Ở đây không tốt sao? Hay là ngươi vẫn cảm thấy tịch mịch?” Mình cũng có ít thời gian làm bạn với Selair, hơn nữa trừ mình ra thiếu niên cũng rất ít tiếp xúc với các tộc nhân khác.
“Nơi này tốt lắm, nhưng ta muốn về nhà.”
Thiếu niên nheo mắt, tùy ý những sợi tóc đen nhánh tung bay trong gió. Thiếu niên ngồi trên nhánh cây, lộ ra bắp chân trắng nõn đong đưa.
“Phải không, ngươi phải về……” Giọng nói Acelor lộ ra một chút không muốn cùng cô đơn. Trong lòng cậu, Selair chẳng khác nào em trai của mình. Vui sướng làm cậu quên đi Selair dù sao cũng không phải tộc nhân, một ngày nào đó thiếu niên này sẽ quay về bộ tộc của mình.
“Ngươi có nghĩ tới chưa, nếu Cương không tiếp nhận đứa nhỏ này thì sao?”
“Ta biết, ta sẽ cố gắng thuyết phục hắn.” Selair thản nhiên mỉm cười, trong mắt có chút tinh nghịch: “Nếu ta thực sự bị đuổi ra ngoài, ta còn có thể tới tìm ngươi mà.”
“Đúng vậy, ưng tộc vĩnh viễn sẽ tiếp nhận ngươi.” Arcelor cảm khái nhìn thiếu niên ngây ngô đã trở nên thành thục trước mặt: “Selair, ngươi trưởng thành rồi.”
“Được rồi, ngươi đi làm chuyện của mình đi, ta cũng phải trở về.” Thiếu niên cười tủm tỉm đẩy ưng nhân.
Arcelor nhìn thấy sắc trời không còn sớm, dặn dò thêm vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Trên đường trở về, Selair thỉnh thoảng lại ngừng lại nghỉ chân. Bộ lạc trên cổ thụ của ưng tộc có rất nhiều ‘cư dân’── đám chim chóc xinh xắn đủ màu sắc. Cậu chỉ cần khẽ đưa tay, lập tức có một đám chim nhỏ bổ nhào vào trong tay cậu tranh giành thức ăn, không hề sợ người lạ.
Selair chậm rì rì trở về nhà gỗ, rất nhanh số thịt quả đã giảm đi phân nữa. Cậu đưa tay định kêu tiểu điểu long rời đi thì phát hiện không biết từ khi nào không thấy bóng dáng vật nhỏ nữa.
“Kì quái, chạy đi đâu rồi.” Cậu lầm bầu lầu bầu, không hề nhận ra xung quanh đột nhiên yên tĩnh rất nhiều, im lặng đến mức cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.
Trong lòng dâng lên cảm giác bất an, Selair suy nghĩ một lúc quyết định rời đi. Đột nhiên, ngay khoảnh khắc xoay người lại, một bóng đen đột ngột nhào tới── ngay cả một tiếng kinh hô cũng không kịp phát ra đã bị một bàn tay to lớn bụm miệng. Người nọ không hề ngừng lại, ôm cậu kéo vào bóng râm.
Hơi thở quen thuộc bao vây khắp toàn thân làm trái tim Selair nhảy dựng lên ‘bang bang’. Tiếng thở dốc dồn dập phun bên tai, đồng dạng như tình tự kịch liệt của đối phương lúc này.
Lồng ngực nóng rực, cánh tay rắn chắc của thú nhân, cứng như sắt thép ôm chặt lấy thắt lưng cậu, áp cậu chặt chẽ vào lòng ngực mình.
Selair không kiềm được thở hổn hển, đôi mắt kinh hoàng đối mặt với một đôi ngươi vàng kim, trái tim cậu lập tức ngừng đập, trong nháy mắt chỉ có thể nhìn chằm chằm ánh mắt kia, đầu óc trống rỗng.
Đề Khắc Tư, thật là hắn……. hắn không có chết, hắn đã quay lại!
Thú nhân siết chặt người đang run rẩy trong lòng, chôn đầu vào cổ cậu, tham lam hấp thụ hương vị của đối phương.
Selair, Selair của ta──
Hắn phát ra âm thanh khàn khàn, như tiếng gầm gừ của dã thú. Cánh tay cường tráng càng thêm siết chặt, như muốn khảm đối phương vào sâu trong máu thịt mình.
Bụng truyền tới một cơn đau làm Selair nhịn không được than nhẹ. Đứa nhỏ, sẽ làm tổn thương đứa nhỏ! Cậu cố dùng lực giãy dụa, cào, cắn cái gì cũng dùng tới nhưng không thể lay chuyển được đối phương tẹo nào.
“Đứa nhỏ!” Cảm nhận được đứa nhỏ trong bụng đang sợ hãi, Selair kinh hô.
Đề Khắc Tư nhất thời cứng đờ, đôi mắt hoàng kim lộ ra kinh hoảng trước giờ chưa từng có, nhìn chằm chằm bụng Selair.
Chết tiệt, không còn kịp rồi!
“Ngươi muốn làm gì?”
Selair thét lên, mạo hiểm bảo vệ bụng mình khi móng vuốt thú nhân sắp cắm xuống.
“Quá muộn, không thể giữ nó lại!”
Đôi mắt Đề Khắc Tư đỏ ngầu, giống như trong bụng Selair không phải cốt nhục của hắn mà là một ác quỷ đáng sợ!
“Không, ngươi không thể──”
Dưới tình thế cấp bách Selair đành cắn mạnh lên cánh tay thú nhân, thừa dịp thú nhân ăn đau mà giãy dụa khỏi gông xiềng của hắn, liều mạng chạy đi.
Luồng gió mạnh ập tới, Selair biết Đề Khắc Tư đã biến về hình dáng mãnh sư. Cậu một giây cũng không dám ngừng lại, trong đầu chỉ còn một ý niệm──Đề Khắc Tư muốn giết đứa nhỏ này! Cậu không thể bị bắt! Cậu phải bảo vệ đứa nhỏ!