“May mắn bây giờ là buổi tối, xích vĩ hạt long không có năng lực nhìn rõ trong đêm.” Arcelor chỉ huy Ngang chậm rãi hạ độ cao. Ưng nhân cùng mãnh sư có thể nhìn rất rõ trong đêm, đây không thể nghi ngờ là một ưu thế.
“Nếu Đề Khắc Tư không gặp phải xích vĩ hạt long, hắn nhất định sẽ tìm một nơi để qua đêm.”
“Qua đêm………” Ngang suy nghĩ một lát nói: “Không khí trên núi rất lạnh, có lẽ Đề Khắc Tư sẽ tìm một sơn động.”
“Nhưng mà ngọn núi lớn như vậy, bọn họ rốt cuộc ở đâu…… A──nhìn bên kia!” Arcelor đột nhiên hét một tiếng kinh hãi. Cậu lanh mắt nhìn thấy trên khoảnh đất không xa còn lưu lại một mớ dấu vết hỗn loạn.
“Là bọn Đề Khắc Tư!” Ngang gầm nhẹ một tiếng, ôm Arcelor lao xuống. Y liếc mắt một cái liền nhận ra dấu chân của mãnh sư, còn xung quanh đúng là dấu vết của đám xích vĩ hạt long lưu lại.
“Đáng giận! Không ngờ bọn họ đã đụng rồi.” Ngang ngửi vết máu lưu lại trên mặt đất: “……….Đã được một đoạn thời gian.”
“Mau chia ra tìm.”
Arcelor suy nghĩ một lát sau đó lấy ra một bó cỏ nhỏ màu xanh đậm đưa cho thú nhân: “Thứ này có thể giải độc của xích vĩ hạt long.”
“Chỉ sợ không còn kịp rồi.”
“Cái gì?”
“Xích vĩ hạt long đã phát hiện chúng ta!” Ngang vội vàng kéo ưng nhân vào lòng, cánh tay trái che chở lưng cậu.
Ngay sau đó thú nhân đột nhiên ngửa đầu rống to, tiếng rống chấn động cơ hồ muốn chấn vỡ màng tai người khác.
“Mau!”
Tiếng gầm vừa dừng lại, xung quanh lập tức vang lên tiếng ầm ầm ngã xuống. Lợi dụng khoảnh khắc này Ngang lập tức vận lực toàn thân đột phá vòng vây. Tựa như một mũi tên trong nháy mắt nhảy ra xa mấy trăm met.
“Đừng bay! Không trung là địa bàn của bọn nó!” Vừa định thần lại Arcelo kịp lúc ngăn cản thú nhân định bay lên.
“Đáng giận, vậy phải làm sao bây giờ!”
Rất nhanh phía chân trời lại ập tới một đoàn xích vĩ hạt long đông nghìn nghịt, Ngang bất đắc dĩ phải từ bỏ kế hoạch chạy trốn bằng đường không.
“Mau nghĩ cách!”
Y phất tay gạt bỏ đám xích vĩ hạt long, chịu đựng đau đớn bị răng nanh sắc bén của nó rứt ra một miếng thịt.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, đáng giận, rốt cuộc làm thế nào mới có thể đối phó đám chết tiệt này! Arcelor lúc này cũng gấp tới đổ mồ hôi hột. Tiếng hô kìm nén của thú nhân vì liên tục ăn đau lại càng làm hắn rối loạn.
“Đi bên kia!”
Trong lúc nguy ngập nhất thì phía trớc cư nhiên lại xuất hiện một lối rẽ──ngọn núi bị chắn chính giữa chia ra làm hai.
“Mau lên! Bên kia──”
Arcelor gấp tới độ không ngừng gào lên bên tai Ngang, cậu biết lúc này chỉ cần hơi ngừng lại một lúc thôi sẽ bị đại quân khủng bố phía sau đuổi kịp; một khi bị bắt được thì bọn họ đừng mong sống sót rời khỏi đây!
Đáng giận! Cậu phải chọn lối nào bây giờ!
“………..bên phải!” Arcelor nheo mắt, ba lần bảy hai mươi mốt liền lựa bên phải. Ngang lập tức ôm chặt cậu lao vào trong.
Vận khí của bọn họ hiển nhiên không tồi, tiến vào trong không bao lâu thì âm thanh đuổi theo phía sau dần dần biến mất. Ngang cùng Arcelor nhìn nhau, cả hai dựa vào vách đá há mồm thở dốc.
“Nơi này thực kì lạ, sao lại càng ngày càng hẹp, có phải còn tối đen hơn không?” Trước mặt là một mảnh tối đen, Arcelor trừng mắt nhìn, chẳng lẽ thị lực của cậu bị thoái hóa?
“Hình như chúng ta chạy vào khe hở trong núi.” Ngang nhíu mày, tính huống vừa nãy quá cấp bách nên không kịp quan sát, hiện tại bọn họ nghiễm nhiên đã lọt vào một khe núi lớn.
“Khe núi!” Arcelor không thể tin được nhìn lên đỉnh đầu tối om. Nói như vậy, trên đỉnh đầu bọn họ chính là sào huyệt của xích vĩ hạt long sao? Như vậy chẳng phải so với bên ngoài lại càng khủng bố hơn……
Nơi này quá hẹp, chúng nó không thể bay vào.” Trong bóng tối, Ngang nắm chặt tay cậu: “Đi thôi.”
Arcelor ngây ngốc cảm nhận độ ấm trong bóng đêm truyền tới, ngoài dự đoán cậu lại không hất bỏ tay Ngang. Có lẽ vì hoàn cảnh làm cậu khiếp đảm, hoặc là trong bóng tối khôn cùng cậu cần một người làm bạn. Một khắc này Arcelor dường như người đang nằm tay mình chính là cừu nhân đã gây ra mối nhục nhã lớn nhất cuộc đời cậu!
Giờ phút này, cậu không hề buông tay Ngang……..
Arcelor dọc theo đường đi trầm mặc không nói gì, cậu thực sự không biết nên nói gì. Không chỉ không tìm được Selair cùng Đề Khắc Tư, ngay cả cậu và Ngang cũng vô cùng chật vật, đối mặt với xích vĩ hạt long chỉ có thể hốt hoảng chạy trối chết.
Chiếu theo trình độ hung ác của xích vĩ hạt long, nói không chừng Selair đã……
Arclor lắc đầu, cố gắng đá suy nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu. Cậu lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ tới vấn đề khác: đổi lại nếu cậu là Đề Khắc Tư cậu sẽ trốn ở đâu──
“Rống!”
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng rống giận!
Một bóng đen thật lớn đột ngột nhảy xuống từ một tảng đá công kích bọn họ. Ngang phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt hóa về hình thú nghênh đón.
Trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng dã thú tê rống cùng âm thanh đánh nhau. Lòng bàn tay Arcelor chảy mồ hôi lạnh.
Lặng lẽ nhích tới gần nơi hai dã thú đang quần nhau, theo những đốm lữa từ móng vuốt va chạm mà quan sát hình ảnh hai dã thú đang cắn xé nhau,
Từ từ, kia không phải──
Theo ánh sáng yếu ớt lóe lên, hai cự thú đang lao vào nhau cũng phát hiện không thích hợp. Động tác, thân hình của đối phương sao lại quen thuộc như vậy!
“Ngang!”
“Đề Khắc Tư!”
Hai âm thanh đồng loạt vang lên, hai cự thú cùng lúc đó cũng biến về hình người.
“Nhóc con ngươi cư nhiên không nói tiếng nào đã nhào tới!” Nhìn thấy bạn tốt bình an vô sự, Ngang có chút kích động lập tức đá đối phương một cước.
“Nơi này tối đen như vậy, có thánh mới biết là ngươi!” Đề Khắc Tư cũng không chịu yếu thế cho y một khuỷu tay.
“Selair đâu? Cậu ta thế nào?” Arcelor mặc kệ hai người đang huynh đệ tình thâm, không nhìn thấy thiếu niên Đề Khắc Tư lúc nào cũng kìm sát bên người, trong lòng cậu có dự cảm bất an.
“Selair….. đáng giận!” Đề Khắc Tư chán nản gầm nhẹ: “Cậu ta bị đám quái điểu kia đâm trúng!”
“Cái gì? Cậu ta ở đâu, mau dẫn ta đi!”
Lời nói của Arcelor làm Đề Khắc Tư thấy được một tia hi vọng, hắn cũng không quản tới sắc mặt Ngang, lập tức hóa về hình thú mãnh sư ngậm lấy ưng nhân lao về phía một hang động bên trong khe núi.
Selair yếu ớt nằm trên mặt đất, đôi môi đã tái xanh, đã bắt đầu chìm vào hôn mê.
Arcelor lập tức bỏ thảo dược vào trong miệng nhai nát sau đó từng ngụm truyền chất lỏng vào miệng Selair.
Tuy rằng biết là cứu người, nhưng hành động quá mức thân mật kia trong mắt Đề Khắc Tư không khác gì bị kim đâm vào mắt, thực chướng mắt! Đại khái hiểu được động tác của Arcelor, thú nhân lập tức đoạt lấy thảo dược trong tay cậu, đẩy ưng nhân ra thay thế công tác của cậu.
“Thế nào rồi?”
Ánh mắt hung ác của Ngang thoáng rời khỏi người thiếu niên đang hôn mê, chuyển về phía Arcelor nhưng vẫn tràn ngập phẫn nộ cùng ghen tị. Dựa vào cái gì nhóc con kia lại được Arcelor ‘cẩn thận’ chăm sóc như vậy!
“Nuốt dược nước rồi có lẽ không sao.” Arcelor nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi ngồi qua một bên, nhìn chằm chằm Đề Khắc Tư đang cẩn thận uy dược.
“Ngươi biết rất nhiều thảo dược.”
Arcelor lạnh lùng quay đầu lại đón nhận ánh mắt săm soi của Ngang: “Thì thế nào.”
Hiển nhiên cậu không muốn nói nhiều với thú nhân, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ngang hơi nheo mắt lại, nhẫn nhịn không bùng phát. Y biết Arcelor lúc này nhất định đã mệt chết đi, huống chi y cũng không muốn bị Đề Khắc Tư nhân cơ hội chế giễu.
“Các ngươi sao lại ở đây?” Ngang hỏi, đối tượng chính là Đề Khắc Tư. Thú nhân đã uy xong dược nước, nhẹ nhàng vỗ về thiếu niên như trân bảo trong lòng ngực.
Nghe Ngang hỏi xong, ánh mắt Đề Khắc Tư lập tức trở nên sắc bén, chậm rãi kể lại chuyện bị xích vĩ hạt long tập kích, đồng thời ngoài ý muốn chạy tới nơi này.
“Hai bên khe núi đều có rất nhiều đường thông vào hang động trung tâm này.” Đề Khắc Tư chỉ vào một cái hang tối đen. “Bên trong rất sâu, ta chỉ mới dò xét một đoạn, không tiếp tục xâm nhập.”
“Bên ngoài có đường ra không?”
“Không có, cái khe phía trước đã bị chặn, nếu cưỡng ép bay lên rất có nguy cơ lại gặp đám quái điểu này.”
“Đáng chết!” Ngang nhịn không được thấp giọng mắng một tiếng. Chẳng lẽ bọn họ bị vây hãm ở đây!
“Ta cảm thấy có gì đó không đúng.” Đề Khắc Tư nói, đối với nguy hiểm, thú nhân rất nhạy bén.
“Lúc ta xâm nhập vào vài hang động phát hiện bên trong có rất nhiều hài cốt.
“Không chỉ động vật, còn có hài cốt thú nhân…….”
Ngang ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén trừng sơn động u ám.
“Đáng chết, chúng ta trúng bẫy!”
Ưng nhân vẫn im lặng đột ngột lên tiếng, đôi ngươi xám tro trong bóng tối hệt như hai chấm sáng.
“Đám xích vĩ hạt long cố tình đuổi chúng ta vào đây!”
“Đúng vậy…….” Ngang chậm rãi đứng lên, đôi thú mâu vàng ươm nhìn chằm chằm chỗ sâu tối đen.
“Nơi này nhất định có mãnh thú rất đáng sợ!──ngay cả xích vĩ hạt long cũng phải e ngại!”