Hoàng hôn buông xuống, cùng với một trận cuồng phong gào thét, mãnh sư khổng lồ quay về sào huyệt của mình.
Selair như bình thường đang trốn trong một góc, lòng bàn tay sớm đã đổ đầy mồ hôi. Cậu bé trộm nhìn Đề Khắc Tư, đối phương như bình thường đang nhóm lửa nướng con mồi.
Selair khẩn trương túm chặt tấm lông thú đang che phủ hơn nửa người mình. Cậu hơi cúi đầu, bàn tay túm chặt một ống trúc nhỏ, bên trong là một loại chất lỏng màu lam.
Đây là lúc Đề Khắc Tư không có ở đây, ưng nhân tóc đỏ kia đã giao cho cậu. Cậu vẫn nhớ rõ lời ưng nói lúc đó: “Nghĩ cách đổ chất lỏng này vào thức ăn của Đề Khắc Tư.”
Làm như vậy, thật sự có thể giúp cậu thoát khỏi nơi này sao……
“Lại đây.”
Nghe thấy âm thanh của thú nhân, Selair giật mình suýt chút nữa làm đổ ống trúc trong tay. Cậu cố gắng khống chế tình tự khẩn trương của mình, giả bộ như bình thường, đứng dậy đi về phía thú nhân.
“Hôm nay có khó chịu không?”
Không kiên nhẫn với động tác lề mề của đối phương, Đề Khắc Tư ôm lấy Selair kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng ngửi hương vị bên gáy cổ cậu, như dã thú đang xác nhận lãnh địa của mình.
“Có cảm thấy khó chịu không?” Thú nhân mạnh mẽ nâng Selair lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng đối phương, động tác cẩn thận vô cùng ôn nhu.
Cánh môi mỏng của hắn nhẹ nhàng ma xát khóe miệng thiếu niên, đôi mắt màu vàng lóe lên nhu tình hiếm thấy.
Đáng tiếc Selair không hề thấy những điều này. Cậu cúi đầu, đang cố gắng suy nghĩ làm thế nào để hạ độc Đề Khắc Tư.
“A! Rắn!”
Thiếu niên trong lòng đột nhiên quát to một tiếng, kinh hãi chỉ vào cửa hang.
Mắt Đề Khắc Tư hiện lên hàn quang, thật cẩn thận buông người trong lòng ra sau đó nhanh chóng chạy về phía cửa hang.
Dám quấy rầy hắn! Không bắt hết đám rắn ở hồ này là không được!
Selair lúc này mới dám hít thở, không dám chậm trễ lập tức rót chất lỏng trong ống trúc vào cái đùi linh dương thơm ngon. Chờ cậu thu lại ống trúc thì Đề Khắc Tư cũng vừa mắng vừa trở vào hang động.
Hắn xé phần thịt mông non mềm đưa cho Selair, chính mình thì xé một cái chân con mồi bắt đầu ăn.
Selair từng ngụm cắn thức ăn trong tay, đôi mắt to tròn vo thỉnh thoảng lại nhìn trộm thú nhân. Chỉ thấy Đề Khắc Tư ngoạm mấy cái đã giải quyết xong một cái chân linh dương, tiếp tục xé một cái chân khác……..
“Ngươi muốn ăn?”
Thấy bé con cứ nhìn mình, Đề Khắc Tư nghĩ cậu thèm, quơ quơ cái đùi trong tay. Selair vội vàng lắc đầu, ngốn nghiến nhét phần thức ăn vào miệng, không dám nhìn hắn thêm lần nào nữa.
Đề Khắc Tư cười khẽ thành tiếng, khóe miệng nhếch lên một độ cung sủng nịch. Nhưng mà giây tiếp theo, nụ cười của hắn cương cứng…….
Cơ thể cao lớn ngã ầm xuống đất, thú nhân không dám tin trừng mắt kích động nhìn Selair, trong mắt phát ra phẫn nộ ngập trời.
“Ngươi──” Hắn cắn răng mở miệng, cho dù cơ thể đã bắt đầu bủn rủn nhưng vẫn cố gắng chống đỡ đưa tay muốn bắt lấy đối phương.
Selair kinh hô một tiếng vội vàng lui về phía sau vài bước. Thấy thú nhân ngã trên mặt đất không thể nhúc nhích, đôi mắt đen láy tràn ngập hoảng sợ, tiếp đó dần bình tĩnh cuối cùng là tràn ngập phẫn hận!
Là tên hỗn đản này, hủy đi bộ tộc của cậu, cũng hủy đi cậu!
“Ngươi chết đi, chết đi!”
Tình tự kiềm nén lâu ngày rốt cuộc nhịn không được mà bộc phát. Selair quơ nắm tay nhỏ gầy, như nỗi điên đánh đấm Đề Khắc Tư.
“Vì cái gì là ta, vì cái gì cố tình tìm ta chứ! Ta hận ngươi, ta hận ngươi!”
Nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, từng giọt nóng bỏng tích trên lồng ngực thú nhân.
Cánh tay Đề Khắc Tư suy sụp rớt xuống, thân hình tráng kiện cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia thống khổ. Một trận hắc ám đánh úp tới, ý thức của hắn ngày càng mơ hồ.
Ngay trong khoảnh khắc cùi cùng, hắn dường như thấy được một thân ảnh mờ nhạt……
“Đi thôi.”
Arcelor kéo Selair đang quỳ rạp trên mặt đất, phất tay chặt đứt gông xiềng trên chân thiếu niên.
“Rừng rậm là địa bàn của mãnh sư, chúng ta phải rời khỏi đây trong vòng 3 ngày, tới núi San Carlo.”
Selair gật đầu, nắm tay ưng nhân đứng lên. Cậu biết mình có về bộ lạc cũng chỉ đem phiền toái đến cho tộc nhân, chỉ cần có thể thoát khỏi nơi này là đủ rồi……
“Ôm chặt ta.”
Arcelor cúi xuống ôm lấy Selair, một hơi chạy ra khỏi cửa động. Nước lạnh như băng dẫn tới một trận rùng mình, Selair rụt người vào lòng Arcelor, ôm chặt cổ không dám thả lỏng.
Vài giây sau, hai người ‘phốc’ một tiếng rơi vào hồ nước bên dưới thác nước. Gió đêm càng quét qua hai cơ thể, mang đi độ ấm.
Arcelor đẩy bụi cỏ, lấy ra một bộ quần áo da thú đã sớm chuẩn bị đưa cho Selair.
“Ngươi thì sao?”
Selair thay bộ quần áo ẩm ướt, da thú ấm áp bao lấy cơ thể, trên mặt thiếu niên thoáng có một tia huyết sắc.
“Ta không sao.”
Arcelor lắc lắc bọt nước trên người, nhìn Selair mỉm cười, đưa tay tới.
“Đi thôi.”
Cơ thể thiếu niên có chút cứng đờ, tiếp đó nắm chặt lấy tay ưng nhân, thật chặt, không hề buông ra…….
Thái dương đã xuất hiện ở phía đông, Selair trốn thoát đã được ba ngày.
Đề Khắc Tư từ hôm sau đã khôi phục ý thức nhưng cơ thể vẫn không có cảm giác gì. Cho tới giờ, cơ thể mới bắt đầu có cảm giác tê dại. Đây là điềm báo cơ quan cảm giác đang dần khôi phục.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, ráng chiều chậm rãi chiếu rọi một thân ảnh cao lớn. Đề Khắc Tư nheo mắt, còn chưa thể nhìn rõ thì một trận nước lạnh đã ập tới.
Hắn nhịn không được rùng mình, cảm giác tê dại trong cơ thể càng rõ rệt hơn──
“Ngang!” Đề Khắc Tư phát ra âm thanh khàn khàn, xoay cánh tay cứng ngắc chậm rãi ngồi dậy.
Gương mặt Ngang lạnh lùng nhìn không ra biểu tình. Nhưng đôi thú mâu hoàng kim lại không che dấu được bão tố đang ập tới.
“Đi, ta biết nhóc con của ngươi ở đâu.”
Vừa nghe tới Selair, ánh mắt Đề Khắc Tư trợn to, cổ họng phát ra tiếng phẫn nộ rung trời. Cơ thể rắn chắc của hắn run rẩy vì phẫn nộ, hàm dưới co rúm.
“Ta nhất định phải xé nát bọn họ!”
Dám động vào người của hắn! Mặc kệ là ai, đừng mơ thoát khỏi lòng bàn tay hắn!
“Tên kia giao cho ta.” Khóe miệng Ngang nhếch lên một nụ cười nhạt, chậm rãi nghiến răng hộc ra tên ưng nhân.
“Ar─ce─lor!”
Phiên Ngoại Mãnh Sư
Mạt Mặc Tư Đốn là một con mãnh sư.
Giống như những tên tuổi vĩ đại khác của chủng tộc cường hãn này, Mạt Mặc Tư Đốn rất mạnh, tựa như sự tồn tại của một vị thần.
Trong rừng rậm nguyên thủy rộng lớn này, hắn──Mạt Mặc Tư Đốn chính là vương giả vô địch.
Mãnh sư 13 tuổi đã trưởng thành, nhưng Mạt Mặc Tư Đốn vẫn chậm chạp không chịu tiến hành nhiệm vụ duy trì nòi giống. Bởi vì phương thức sinh sản của mãnh sư, luôn phải trả một cái giá là sinh mệnh của mụ mụ…….
Rốt cuộc có một ngày, Mạt Mặc Tư Đốn tìm được giống cái của mình. Đó là một nhân loại gầy yếu, cơ thể mong manh, trên gương mặt thanh tú là nụ cười động lòng người.
Chỉ cần liếc mắt một cái, một âm thanh đã cấp bách gào thét trong lòng: là cậu ta! Chính là cậu ta!
Mãnh sư chưa bao giờ bạc đãi chính mình, Mạt Mặc Tư Đốn cũng vậy. Nhưng mà trong nháy mắt cất cánh, hắn lại có chút do dự: người này, thoạt nhìn rất yếu ớt a…..
Mãnh sư là sinh vật mạnh mẽ, siêu việt nhất tinh cầu này. Mỗi một con mãnh sư đều là vương giả cường hãn; nhưng cái tên này cũng gắng liền với số mệnh cô độc của bọn họ……..
Cho dù chỉ là trứng mãnh sư cũng đã kế thừa được huyết thống cường đại của bậc cha chú; từ khi mang thai tới lúc sinh ra, mãnh sư con không có lúc nào không tra tấn mụ mụ của mình.
Sinh mệnh mới ra đời đồng thời một sinh mệnh yếu ớt của mụ mụ sẽ tan biến.
Vương giả tắm máu sinh ra, từ một khắc chào đời đã bị khắc dấu ấn cô độc vĩnh viễn.
Mãnh sư lãnh huyết tàn khốc, nhưng bọn họ cũng giống như thú nhân; trong lòng vẫn có một chút yếu ớt, không hế giữ lại mà cống hiến cho bầu bạn của mình.
Bọn họ so với bất cứ sinh vật nào trên thế gian này càng trung thành hơn, ôn nhu của bọn họ, vĩnh viễn chỉ dành cho bầu bạn mình yêu thương nhất.
Nhưng vận mệnh lại tàn nhẫn như vậy, mãnh sư lần lượt vì mất đi người yêu thương mà thống khổ gào thét; phải thừa nhận nỗi đau đớn thống khổ nhất trong trời đất…… giống như một vòng luân hồi đáng sợ, không ai, có thể trốn thoát…….
Vì kéo dài chủng tộc, mãnh sư lại càng lãnh huyết vô tình hơn, vĩnh viễn đóng băng trái tim của mình. Nhưng ngay cả như vậy, bọn họ cũng không thể trốn thoát vận mệnh tàn nhẫn. Tất cả chỉ là chút giãy dụa vô ích…….
Mạt Mặc Tư Đốn đã từng thề rằng, hắn vĩnh viễn sẽ không yêu thương bất cứ người nào. Nhưng cuối cùng hắn vẫn yêu bầu bạn của mình,
Sinh mệnh nhỏ bé nhưng ương ngạnh, dưới bao nhiêu lần ba ba hãm hại vẫn bám chặt lấy cơ thể ấm áp của mụ mụ.
Mạt Mặc Tư Đốn dường như sắp phát điên rồi, khi thì nhẹ nhàng nỉ non với sinh mệnh bé bỏng trong bụng bầu bạn; khi thì phẫn hận trừng đứa con, đôi mắt đỏ ngầu, chỉ hận không thể khoét nó ra khỏi cơ thể mụ mụ……
“Không! Ta phải sinh nó.”
Đôi mắt xinh đẹp sớm đã bị thống khổ lấp đầy, gương mặt tái nhợt hiểu rất rõ: chỉ có sinh ra đứa nhỏ này mới là sự trả thù tàn bạo nhất dành cho Mạt Mặc Tư Đốn……
Ngày đó rốt cục cũng tới.
Bàn tay trắng bệt không chút huyết sắc túm lấy Mạt Mặc Tư Đốn, ý thức trong đôi mắt đen láy dần dần thoát đi.
“Giết ta……..đau đớn quá……. giết ta đi……..”
Bàn tay khô quắt như nhánh cây khô, gắt gao đè bụng, đau đớn như muốn xé nát cơ thể cậu!
Quá thống khổ, cậu chịu không nỗi……cậu không cần sống nữa, không cần…… sống nữa……
Mạt Mặc Tư Đốn phát ra tiếng gầm bi thương, thê lương vang vọng tận phía chân trời.
Người trong lòng gầy yếu như vậy nhưng trong lòng hắn lại nặng tựa ngàn cân……. cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng lạnh băng, trằn trọc, mút vào, dây dưa, cuối cùng không còn chiếm được dù chỉ là một phản ứng nhỏ nhoi………
Trái tim hắn đã rơi xuống vực sâu, cơ thể căng cứng đến mức không thể hô hấp nỗi. Nước mắt không ngừng trào lên hốc mắt nhưng hắn không thể ngăn cản. Dòng nước nóng bỏng nhỏ lên gương mặt bầu bạn, rất nhanh liền trở nên lạnh băng……….
Mạt Mặc Tư Đốn nâng tay lên, gương mặt yên lặng như đã chết.
Bàn tay hắn hóa thành móng vuốt chậm rãi rạch cơ thể bầu bạn, cũng như đang cắt máu huyết mình…… máu tươi thấm ướt vỏ trứng đang lẳng lặng nằm trong khoang bụng ấm áp.
Âm thanh thật nhỏ truyền tới, vỏ trứng xuất hiện vài vết nứt.
Mạt Mặc Tư Đốn lạnh lùng nhìn đứa con của mình, chỉ cần hắn dùng sức một chút thôi, sinh mệnh yếu ớt này nháy mắt sẽ biến thành hư ảo.
Đôi mắt hổ phách chậm rãi hé mở, đứa nhỏ yêu ớt vươn tay lại bị ba ba vô tình gạt đi.
Đôi mắt lạnh băng không hề có chút ấm áp, tiểu mãnh sư vừa mới sinh ra lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng nghe thấy giọng nói của ba ba──
“Dựa vào chính mình tự sống sót đi.”
“Ngang, chính là tên của ngươi.”