Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 1: Arcelor x Ngang




Bình minh chậm rãi tiến tới đánh làm đại địa bừng tỉnh, ánh sáng chiếu rọi khắp sơn cốc tràn ngập xanh tươi, từ trong cánh rừng xa xa truyền tới những tiếng chim hót véo von, tiếng róc rách từ dòng suối làm buổi sáng yên tĩnh tăng thêm vài phần sức sống. Đột nhiên trên bầu trời xẹt qua một thân ảnh đỏ rực như ngọn lửa, xinh đẹp hệt một mũi tên lửa; lại giống như ánh bình minh rực rỡ, ngọn lửa như có sinh mệnh, vẫy đôi cánh tuyệt đẹp, lướt qua bầu trời……..

Arcelor gập cánh lại, yên lặng tiến tới sau lưng ưng nhân cao lớn.

“Walker!”

Ưng nhân quay đầu lại, đôi mắt xám tro giống hệt ba ba nhìn người phía sau, lộ ra tươi cười.

“Arcelor.”

“Gọi ca ca!’

Arcelor không chút khách khí đá ưng nhân một cước, đồng thời đoạt lấy trân bảo trong tay hắn──vòng cổ nanh sói!

“Hắc hắc~” Arcelor xấu xa nhích tới gần đứa em, giơ vật trong tay lên: “Ngươi lại nhớ tới người trong lòng? Nhìn trúng thì cứ tới cướp về đi.”

Cậu liếc mắt nhìn đứa em, ngữ khí có chút đắc ý: “Đây là truyền thống của bộ lạc chúng ta! Một khi nhìn trúng liền ra tay không do dự!”

“Không!” Walker kiên định cự tuyệt: “Ta sẽ để lang tộc thừa nhận quan hệ của ta và Hilda. Ta muốn đường đường chính chính mang Hilda về bộ lạc!”

“Xì~” Arcelor bĩu môi, nhỏ giọng: “Đúng là đồ đầu đất…….”

“Ngươi a! Sao không có chút quyết đoán nào của ưng nhân! Chúng ta chỉ cần đoạt người về là được rồi, không cần đáp ứng yêu cầu của tên thối lang kia!” Arcelor gian xảo liếc mắt nhìn đứa em, tấm tắc: “Nếu thất bại ta xem ngươi khóc lóc thế nào!”

“Sẽ không.” Walker thản nhiên mỉm người: “Ta nhất định sẽ thành công!”

“Ai~” Arcelor bất đắc dĩ vỗ vai đứa em: “Đi thôi, ta mang ngươi đi gặp Hilda.”

Ai biểu cậu là một ‘ca ca’ tốt bụng yêu thương đứa em làm chi! Vì đem Hilda ‘nhập cư trái phép’, cậu phải mất không biết bao nhiêu công sức mới dây dưa để tiểu Bạch không chú ý. Bất quá nói tới thì, tiểu Bạch của cậu đúng là càng ngày càng anh tuấn~

Arcelor chùi mép, mỗi lần nhớ tới tiểu Bạch, nước miếng lại không kìm được. Chờ chuyện của Walker cùng Hilda giải quyết xong, cậu sẽ tính toán làm sao để rinh tiểu Bạch về tay!

“Cọ cọ cái gì? Mau lên!” Arcelor quay đầu trừng đứa em.

Walker do dự nửa ngày, hắn đã đáp ứng trước khi hoàn thành điều kiện Austineli đặt ra sẽ không gặp Hilda, chính là hắn thức rất nhớ Hilda…..Hilda của hắn, thiên sứ xinh đẹp của hắn!

“Shit! Ngươi thực phiền toái!” Arcelor trong cơn tức giận không khỏi bật ra từ nghiêm cấm của mụ mụ, trời mới biết lúc Liên Hoa tức giận còn nói nhiều hơn cả cậu!

Cậu đá vào lưng Walker một cước làm cậu ngã vào một thân cây: “Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi! Hilda đang một mình đứng trong rừng rậm đầy nguy hiểm, ngươi xác định không muốn đi gặp cậu ta?”

“Cái gì?” Ưng nhân lập tức trừng mắt, túm lấy cánh tay Arcelor vội vàng thúc giục: “Mau, mau! Hilda ở đâu?”

“Ta còn tưởng ngươi kiên quyết không đi!” Arcelor gạt tay Walker xuống.

“Đuổi kịp!”

Sau khi lớn lên Arcelor liền bắt đầu chán ghét đụng chạm với người khác. Nguyên nhân bởi vì cậu và tộc nhân của mình lớn lên không giống nhau──kế thừa dung mạo xinh đẹp của mụ mụ cùng một mái tóc dài rực lửa, mặc kệ đi đâu đều có vẻ chói lọi. Rõ ràng cùng một cha mẹ với Walker, nhưng đứa em này còn cao hơn cậu một cái đầu! Arcelor cũng không lùn, Hilda cũng chỉ đứng tới ngực cậu, nhưng lúc đứng cạnh các thì nhân khác, cậu vẫn có vẻ ‘gầy yếu’ một chút.

Arcelor thở dài, ngay cả tiểu Bạch lang cũng đã sớm cao hơn cậu. Còn cánh cậu nữa, cậu rõ ràng là đứa con của ba ba, vì cái gì cánh của ba ba cùng Walker đều là màu tro, trắng và kim, còn cậu, chỉ có màu vàng nhạt? Ít nhất lúc cậu còn nhỏ, lông tơ cũng trắng mịn không thua ai a!

Arcelor buồn bực lắc đầu, quên đi, ai bảo ba mẹ bất công, có thứ gì tốt đều cho đứa em. Nghĩ vậy cậu không khỏi quay đầu lại trừng Walker, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của đứa em cậu lại mềm lòng thỏa hiệp. Vốn còn định hù dọa nhóc con này!

“Đó, ngay hồ nước phía trước.”

Arcelor vỗ cánh, cùng Walker một trước một sau lướt theo cơn gió.

“Ta chưa bao giờ biết chỗ này có hồ nước?” Walker hơi nhíu mày: “Làm sao ngươi tìm được?”

“Bí mật~” Arcelor đắc ý nhướng mày, cậu bay rất lâu mới tìm được một nơi thanh tĩnh lại xinh đẹp như vậy.

“Ngươi không nên vào sâu trong rừng như vậy.” Walker không đồng ý lắc đầu: “Sâu trong rừng có rất nhiều mãnh thú chúng ta không biết.”

“Được rồi, ngươi nói hệt như ba ba vậy.” Arcelor trở mặt xem thường, nghiêng người bay về phía mặt hồ sáng bóng như gương: “Hilda ở ngay đây.”

“Hilda!”

Arcelor đáp xuống bên bờ hồ, lớn tiếng gọi người yêu của đứa em.

“Kì quái, ta đã bảo cậu ta không được chạy loạn.” Arcelor lại lớn tiếng kêu vài lần, nhưng không hề nghe tiếng trả lời của Hilda.

Cậu ta hẳn là sẽ không chạy loạn, đi đâu mất rồi? Arcelor vừa gọi, trong lòng cũng dần nghiêm túc, ẩn ẩn có dự cảm không tốt. Walker bên cạnh đã gấp tới mức đổ mồ hôi đầy đầu, không ngừng kêu gọi tên người yêu.

Đây là──

Arcelor mắt sắc nhìn thấy một chuỗi dấu chân: là của Hilda! Rất hỗn loạn, chỉ có một đoạn ngắn, phụ cận không hề có dấu chân mãnh thú, đất bùn bên hồ cũng rất sạch sẽ…….chẳng lẽ là từ bầu trời──

“Walker!”

Nhạy bén bắt được hơi thở xa lạ trong gió bay tới, Arcelor lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen bay vút về phía đứa em đang cuống cuồng tìm kiếm Hilda!

Một tiếng gọi này làm Walker lập tức cảnh giác, khó khăn né tránh móng vuốt sắc bén ập tới. Hắn còn chưa đứng vững lại, một trận công kích mạnh liệt lại đánh úp tới!

Arcelor giận dữ hét một tiếng, túm lấy đứa em đồng thời hung hăng húc mạnh kẻ đánh lén.Nhưng thân thể kẻ này cứng như sắt thép, cậu bị lực phản ngược loạng choạng ngã ra xa, mà đối phương vì không phòng bị bị tấn công bất ngờ thoáng lui về sau vài bước.

“Không tồi, tự tiện xông vào địa bàn của ta còn dám giương oai, các ngươi là người đầu tiên!”

Đối phương ổn định cơ thể sau đó hừ mạnh một tiếng, bước ra khỏi đám cây cối xuất hiện dưới ánh mặt trời ── là một thú nhân cao lớn dị thường có cánh!

Bờ vai rộng lớn, rắn chắc hữu lực, làn da ngăm đen sáng bóng; văn thú quỷ dị lại tao nhã, như loại chữ tượng hình từ xa xưa trải rộng trên cơ thể, lan tới tận má phải; mái tóc tán loạn màu rám nắng không hề giảm bớt vẻ hoàn mỉ của y, ngược lại càng tăng phần nhanh nhẹn, dũng mãnh.

“Hilda!”

Walker nhìn người đang hôn mê trên vai thú nhân, đôi mắt xám tro nhanh chóng bừng lên lửa giận.

“Ngươi làm gì Hilda?”

“Cậu ta là giống cái của ngươi?” Thú nhân cao lớn hất về phía ‘con mồi’ trên vai.

Vẻ mặt thờ ơ của y làm Walker càng tức giận hơn, chỉ hận không thể lập tức xông lên, nhưng đột nhiên bị Arcelor túm lại.

“Ở địa bàn của ta thì chính là của ta.”

Thú nhân bước từng bước về phía trước, khóe miệng tàn bạo nhếch lên: “Dám can đảm xông vào địa bàn của ta, ta sẽ để các ngươi phải hối hận vì dám tới nơi này!”

“Ngươi!──”

Walker nỗi giận gầm lên một tiếng xông tới, Arcelor vươn tay cản lại,

“Vì cái gì──”

“Đừng nóng vội.” Arcelor khẽ xoa cánh tay tê rần, nhỏ giọng nói với Walker.

“Ta dẫn dụ hắn động thủ lần nữa, ngươi phụ trách cứu Hilda.” Tê quá, cơ thể hắn sắp tê liệt.

“Địa bàn của ngươi?” Arcelor kinh thường nhìn thú nhân: “Chờ giải quyết ngươi xong, nơi này chính là địa bàn của ta!”

Thú nhân nheo mắt nhìn về phía Arcelor đang dõng dạc, cổ họng phát ra tiếng vang ‘gừ gừ’, khí thế kinh người làm Arcelor không khỏi lui về sau vài bước.

Giây tiếp theo y như một tia chớ vọt tới trước mặt Arcelor──không ai thấy rõ y ra tay thế nào!

Arcelor chỉ thấy một trận hoa mắt, một đạo hàn quang đánh úp tới. Cậu vội vàng phản ứng, cơ thể ngã về phía sau, giống như một pha quay chậm trừng to mắt nhìn móng vuốt sắc bén suýt chút nữa đã xuyên qua chóp mũi mình── là móng tay thú hóa của thú nhân, hệt như một cái móc câu!

Walker canh đúng thời cơ, từ bên cạnh Arcelor lao tới Hilda trên vai thú nhân, nhưng lại bị thú nhân nhạy bén dùng một tay đón được, đánh hắn văng ra thật xa. Arcelor chậc một tiếng, thừa dịp khoảng cách gần sát, túm được Hilda! Cổ họng thú nhân phát ra một tiếng gầm trầm thấp, bàn tay chế trụ cánh tay Arcelor, lực đạo lớn tới mức suýt chút nữa bóp nát xương tay hắn.

Khoảnh khắc hắn chờ chính là lúc này! Gương mặt trắng bệt của Arcelor hé ra một nụ cười, nháy mắt làm thú nhân nhìn tới ngây người. Y khó hiểu nhìn về phía cánh tay ưng nhân mình đang tóm chặt, tiếp đó, cơ thể cao lớn ngã ầm xuống mặt đất──

“Có sao không?” Walker ôm lấy Hilda hôn mê sau đó lập tức chạy tới bên cạnh ca ca.

“Mau đưa ta xuống nước!”

Arcelor cắn răng chống đỡ cơ thể đang tê rần, cậu sắp không còn cảm giác nữa! Walker gật đầu, vội vàng đỡ Arcelor xuống hồ.

Làn nước mát lạnh thanh khiết dần dần tẩy sạch chất lỏng trên cánh tay, Arcelor thở phào nhẹ nhõm, cơ thể chậm rãi hồi phục lại cảm giác── may mắn cậu thấy được cỏ ma đế!

Loại thảo dược này rất kì lạ, đối với thú nhân càng mạnh thì tác dụng tê liệt càng lớn. Trước đó cậu đã âm thầm thoa nó lên cánh tay, chỉ cần một bộ phận của thú nhân tiếp xúc với nhựa cây này sẽ lập tức bị hấp thu vào cơ thể, trong vòng vài giây sẽ ngã xuống không đứng dậy nỗi.

Hôm nay may mắn mà có cỏ ma đế, nếu không chỉ dựa vào cậu và Walker chỉ sợ không có đường sống quay về.

“Ổn không? Arcelor, ta──” Walker cúi đầu nhìn người yêu còn hôn mê, lòng nóng như lửa đốt, hắn muốn nhanh chóng mang Hilda trở về.

“Được rồi, ngươi đi trước đi.” Arcelor phát tay, nhắm mắt làm ngơ với đứa em trọng sắc kinh ca ca. Thật là, trong mắt chỉ có Hilda thôi, không chút để ý tới ca ca này!

“Ngươi cẩn thận.” Đứa em vô lương quăng lại một câu sau đó lập tức ôm người trong lòng bay đi.

Arcelor không dám tin nhìn bóng dáng ngày càng xa của Walker, oán hận chỉa ngó giữa lên! Uổng công trước đây ta thương ngươi như vậy, ngươi xem thường lang, nga không, xem thường ưng!

Arcelor vùi đầu vào sâu trong làn nước, để dòng nước mát mẻ làm nguội lửa giận, trong lòng vẫn căm giận mắng: ngươi hay lắm, xem lúc trở về ta chỉnh chết ngươi!

………

Mái tóc đỏ au như một ngọn lửa bồng bềnh phiêu tán trong nước, lại giống như một bông sen hồng thắm hé nở trên mặt nước, tràn ngập sức sống……… Arcelor lắc lắc đầu, tùy ý để bọt nước nhiễu xuống ngực mình, gương mặt trắng nõn vì nín thở mà hiện lên một mạt đỏ ửng.

Đôi mắt sáng rực của cậu lơ đãng đảo qua bờ hồ, ngay sau đó lập tức hít một hơi, hoảng sợ trừng mắt.

──thú nhân kia, từ lúc nào đã biến mất rồi?!