Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 3 - Chương 17: Phản kích




“Đảo chủ………” Ưu nhìn về phía hải đảo đã không còn chút sự sống nào, trong lòng nổi lên một trận bi thương.

“Ta muốn tới đảo chủ…..tìm ca ca và tộc nhân!”

“Không được!” Fazio khoát tay, thô lỗ kéo cậu đứng lên: “Ta sẽ không cho ngươi đi, ta sẽ dẫn ngươi về bộ lạc.”

“Buông ra!” Ưu buồn bực quất cái đuôi về phía ưng nhân.

“Ca ca đều đang ở đảo chủ, trong tay Felix! Ta phải đi cứu bọn họ!”

“Nghe này!” Fazio nhịn không được rít lên, một tay túm chặt cằm Ưu: “Liên Hoa không phải người thường, theo ta biết, tộc trưởng thú nhân cũng không phải người bình thường. Đạo bạch quang kia quá mức kì lạ, ta nghĩ bọn họ không nhất định ở đảo chủ.”

“Vậy bọn họ sẽ đi đâu……..” Ưu bị Fazio đột ngột rống giận làm hoảng sợ, cúi đầu nức nở.

Trong mắt nhân ngư, Felix gần như là một vị thần.

“Trừ bỏ Felix, còn ai có thể làm được chuyện đó.”

“Thực vậy, trừ bỏ Felix không ai có thể làm được…….” Tạp Tu đưa cục cưng cho Ưu, dường như cảm nhận được gì đó kích động lao xuống biển.

──từ trong lòng biển sâu, truyền tới âm thanh như có như không; như xuất phát từ sâu trong vũ trị, thanh khiết mờ ảo, tựa như tiếng ca của thiên nhiên……..

“Nha?” Cục cưng tò mò kéo Ưu, học theo Tạp Tu nghiêng tai lắng nghe.

“Suỵt, đó là tiếng ca của cá heo.” Ưu trấn an bé con trong lòng: “Cá heo đang nhắn nhủ tin tức cho Tạp Tu.”

“Các ngươi thật phiền phức.” Fazio đứng trên bờ có chút mất kiên nhẫn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ưu, sợ mình không chú ý cậu lại trốn xuống biển.

“Bọn Huân không ở trên đảo chủ, ngay cả đám động vật biển Felix phái đi cũng không trở về.” Tạp Tu trồi lên mặt nước: “Ta cũng không tán thành ngươi đi đảo chủ, ngươi không thể ứng phó được.”

“Vậy ca ca, rốt cuộc bọn họ đang ở đâu……”

“Đừng lo lắng, ta mang ngươi rời đi trước.”

“Không, không cần!” Ưu ra sức tránh khỏi kìm kẹp của Fazio: “Ta mới không cần đi theo ngươi, ta phải ở lại hải đảo!”

Thực đáng giận, ưng nhân hỗn đản này cứ muốn mang cậu đi. Trời biết nếu theo hắn, sau này mình lại gặp phải dạng tra tấn gì nữa!

“Ngươi!” Fazio thực tức giận, bọn họ đã chậm trễ rất lâu rồi! Tiểu nhân ngư này cứ kì kèo mãi!

“Nha nha~” Nhìn thấy hai người lại bắt đầu ầm ĩ, cục cưng cũng nhào vào giúp vui quơ quơ hai bàn tay bé xíu, đôi mắt long lanh vừa lo lắng lại tò mò nhìn hai người.

Kì quái nga, Ưu ca ca cùng Fazio ca ca vì cái gì luôn cãi nhau? Bất cũng cũng thực phấn khích~

“Ngươi là tên cuồng kiêu căng, cuồng ngược đãi! Ta mới không thèm đi với ngươi! Mau, buông!”

“Chết tiệt, ngươi nghe ta nói──”

“Ta mới không thèm nghe lời ngươi nói!”

“Ưu!”

“Ta không muốn nghe, ta cái gì cũng không muốn nghe!”

“Ngươi!”

“Ngươi câm miệng, ta phải tìm ca ca! Ngô, ô ô ô──” Ưu trừng to mắt, không thể tin nhìn gương mặt anh tuấn phóng đại trước mắt.

Fazio hôn cậu?! A, cư nhiên còn dám vói đấu lưỡi vào, ô ô, cậu không muốn a!

“Ngô, ngô…….” Ưu dùng sức đẩy Fazio nhưng chút khí lực ấy còn không đủ gãi ngứa đối phương.

Fazio một tay dễ dàng chế trụ cơ thể không ngừng giãy dụa của nhân ngư, một tay áp sau đầu để cậu càng gần mình hơn. Đầu lưỡi nóng rực linh hoạt dẫn dắt đầu lưỡi cậu, cùng dây dưa với mình.

“Nha~ y nha!” Cục cưng hưng phấn lắc cái đuôi, hưng trí quan sát, ánh mắt đột nhiên bị một bàn tay to cản lại.

“Nha nha!” Cục cưng dẩu cái mỏ nhỏ xinh xắn, bàn tay bé xíu buồn bực vỗ vỗ cánh tay Tạp Tu. Đáng ghét a, vì cái gì không cho bé xem.

“Khụ!” Tạp Tu dỗ dành bé con đang kích động trong lòng, vội vàng ho một tiếng, đánh gãy hai người đang ‘thân thiết’ quên cả trời đất kia.

“Ta cũng nghĩ hiện tại ở lại đảo thì an toàn hơn. Nếu việc này không phải do Felix làm, hắn nhất định nghĩ rằng tất cả mọi người đã rời khỏi hải đảo. Nơi này ngược lại là nơi an toàn nhất.”

“Huống chi.” Tạp Tu nhìn biển cả mênh mông, trong mắt lóe lên tinh quang: “Trong biển cả có rất nhiều tai mắt của Felix, hắn đã đóng cửa trận truyền tống. Chỉ dựa vào đôi cánh ngươi không thể vượt qua đại dương bao la, đại dương rộng lớn hơn ngươi tưởng rất nhiều.”

“Không thể?” Fazio buông Ưu ra, liếc mắt nhìn Tạp Tu.

“Không có nơi nào ta không thể bay tới.”

“Có lẽ đúng là vậy, nhưng ngươi không muốn để Ưu gặp nguy hiểm đi. Felix nhất định đã tăng cường cảnh giới trên biển.”

Fazio suy tư, sắc mặt không hề thay đổi nhìn Tạp Tu. Chính xác, từ lúc bị ép buộc phải rời khỏi hải đảo, hắn đã không thể lường được trên hành trình mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Chính là những lời này phát ra từ miệng nhân ngư này lại làm hắn rất khó chịu. Nếu là trước kia, hắn nhất định không nói hai lời lập tức mang Ưu cùng tiểu nhân ngư đi……..

“Nha, y nha!” Bé con bị lạnh nhạt hồi lâu đột ngột kêu to, bàn tay bé xíu lay lay cánh tay Tạp Tu, ủy khuất chỉ chỉ cái bụng đang càu nhàu kêu của mình.

“Ta đi tìm thức ăn.”

Fazio bỏ lại một câu, xoay người tiến vào rừng cây.

Cục cưng nhìn theo bóng dáng Fazio, không hài lòng dẩu cái mỏ nhỏ. Lại là mấy thứ trái cây xanh xanh đỏ đỏ a, bé muốn ăn tôm nhỏ cùng vỏ sò a.

“Ta, ta cũng đi.”

Nhận được tầm mắt của Tạp Tu cùng cục cưng, Ưu chột dạ cúi đầu, gò má không tự chủ nổi lên một mạt đỏ ửng. Đều tại ưng nhân đáng ghét kia! Cậu lắc đầu, dùng sức đá Fazio ra khỏi đầu mình. Nụ hôn kia……..cứ coi như bị cắn một ngụm đi! Đúng, không cần nhớ tới nữa!

“Nga?” Nhìn bộ dạng hoang mang của Ưu rời đi, cục cưng nghiêng đầu khó hiểu nhìn Tạp Tu. Ưu ca ca làm sao vậy?

“Bé con, lo ăn no cái bụng của ngươi trước đi.” Tạp Tu bật cười, nhéo nhéo cái mũi nhỏ. Nhìn biểu tình ngây thơ của tiểu nhân ngư, trong mắt anh dần xuất hiện một tia buồn bã: Y lúc bé, cũng như bé con này sao……nếu như không phát sinh chuyện kia……..anh và Y cũng sẽ không giống như bây giờ…….

Y, Kha Cát Tháp, các ngươi có khỏe không?

………

Lúc này, trong bộ lạc thú nhân, mọi người nhất thời còn chưa kịp tiêu hóa hết tin vui từ trên trời rơi xuống này.

“Y! Ngươi không sao thật là tốt quá!” Mễ Gia vui sướng nắm chặt tay Y: “Ngươi chịu khổ rồi, quay về là tốt rồi.” Bất quá hắn vẫn cảm thấy, Y dường như có chỗ nào đó khang khác…….

“Đúng rồi, cục cưng đâu?” Không thấy tiểu nhân ngư, Mễ Gia nghĩ tới cục cưng lại bị bắt đi, lập tức to lắng.

“Cục cưng ở cùng với Fazio, bọn họ còn đang ở ngoài biển.” Cơ Tái thơ dài, sớm biết sẽ trở về thì hắn cũng không………

“Cục cưng có thể gặp nguy hiểm gì không…….” Y chua xót nhìn Cơ Tái, trong lòng thực hối hận: “Cơ Tái, ta thực muốn quay lại……..”

“Yên tâm đi! Có Fazio nó sẽ không có việc gì.” Liên Hoa an ủi Y, cậu nghe Khải Ân kể lại chuyện đã xảy ra, cũng không khỏi cảm thán. Cư nhiên lại có chuyện trùng hợp như vậy! Đều tại Fazio hành động quá nhanh, nếu không mọi người cùng nhau trở về không phải đại đoàn viên sao.

“Tộc trưởng, đám nhân ngư này làm sao bây giờ?” Tộc nhân cột đám nhân ngư lại xong, chạy tới hỏi Khải Ân.

“Tạm thời mang tới thánh địa đi, trông coi bọn họ cẩn thận.”

Khải Ân nhìn bụi gai bên ngoài đến thất thần. Bên ngoài vẫn còn ồn ào náo nhiệt, tựa hồ rất vui vẻ.

“Rống!”

Cự thú rống một tiếng nhảy qua lá chắn, dừng lại trước mặt Khải Ân, trong chớp mắt hóa về  hình người.

“Đám động vật biển làm đám ngư nhân loạn thành một đoàn, là cơ hội tốt để chúng ta tiến công.”

“Tốt lắm.” Khải Ân gật đầu, bước về phía quảng trường trung tâm.

Tất cả dũng sĩ thú nhân đều vào vị trí của mình, chờ đợi một câu của Khải Ân. Bọn họ hoạt động gân cốt, cổ họng không ngừng bật ra tiếng gầm gừ──

Giờ khắc này, bọn họ đã chờ đợi rất lâu!

“Các dũng sĩ!” Khải Ân hô lớn, giơ mảnh thủy tinh trong tay lên cao. Chỉ thấy bụi gai chắn trước mắt chậm rãi hạ xuống, bình nguyên rộng lớn dần dần xuất hiện trước mắt mọi người.

“Thời khắc phản kích tới rồi!”

Khải Ân ra lệnh một tiếng, các dũng sĩ thú nhân như một cơn thủy triều hung mãnh lao về đám ngư nhân, như một thanh gươm sắc bén, xé nát địch nhân, bảo vệ lãnh thổ của bọn họ──dũng sĩ lang tộc cũng anh dũng tiến công; chiến sĩ ưng tộc trên không trung cũng không chút kém cỏi lao xuống tung một kích trí mệnh cho địch nhân; tất cả dũng sĩ đều vô cùng dũng mạnh, không chút lùi bước! Bọ họ bắt tay nhau, cùng chiến đấu trên bình nguyên nhuộm đầy sắc máu, viết nên một trang sử huy hoàng!

“Khải Ân, lại đây, lại đây!”

Địch Đặc thần bí lôi Khải Ân tới một góc.

“Nhưng mà, trận chiến còn đang──”

“Không sao, không sao, bọn họ có thể ứng phó được.” Địch Đặc dựng ngón trỏ lên môi bảo hắn im lặng, sau đó kéo Khải Ân tới trước một ngôi nhà gỗ nhỏ được bí mật xây trên cây.

“Tiểu Miêu~” Địch Đặc gõ cửa.

“Địch Đặc, ngươi tới rồi!” Cửa gỗ bị kéo ra, Tiểu Miêu nhào tới. Đều tại tên hỗn đản Á Luân Đặc, vì muốn độc chiếm hai cục cưng mà ngay cả cậu cũng bị nhốt trên này!

“A! Tộc trưởng, ngươi đã quay lại!” Tiểu Miêu nhìn thấy Khải Ân thì vô cùng mừng rỡ, ‘thình thịch’ xoay người chạy vào phòng trong, chỉ chốc lát sau liền ôm hai cục cưng chạy ra.

“A, phốc phốc──” Bốn bàn tay bé xíu không hẹn mà cùng túm lấy quần áo Khải Ân, ánh mắt to tròn xanh biếc chớp chớp tò mò quan sát.

“Này, này là……..” Khải Ân không dám tin trừng mắt: cái sừng bé xíu trên trán, hoa văn nhạt màu, giống hệt như Á Luân Đặc lúc bé!

“Trời ạ……….” Khải Ân ôm lấy hai bé con đang cười đùa, kích động không nói nên lời. Tiểu Miêu đỏ mặt, cười tủm tỉm đứng một bên.

“Bất quá hai cục cưng này cũng rất nghịch ngợm.” Vui sướng chưa được bao lâu, Tiểu Miêu liền xụ mặt kể khổ với Khải Ân. Cặp song sinh này năng lượng quá tràn đầy, một khi có ba ba ở bên cạnh thì tốt, Á Luân Đặc vừa đi thì liền tới phiên cậu chịu tra tấn.

“Hai cục cưng không lúc nào ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần không chú ý một chút đã chạy loạn khắp nơi. Còn có a, lại còn thường xuyên đánh nhau!”

“Tiểu thú cục cưng lúc bé thực sự rất nghịch ngợm.” Khải Ân sủng nịch véo gương mặt hai cục cưng, cảm giác trở về khoảng thời gian Á Luân Đặc còn bé.

Không ngờ mới chớp mắt một cái, đứa con của Á Luân Đặc cũng đã chào đời.

“Nhìn bọn nó, liền cảm thấy mình thật già rồi.” Địch Đặc than nhẹ một tiếng, vươn tay chọt nhẹ cằm hai cục cưng. Hai tiểu thú lập tức thoải mái nhắm mắt lài, cái bụng nhỏ phát ra tiếng ‘càu nhàu’.

“Cáp! Thật sự giống hệt như Á Luân Đặc trước đây!” Địch Đặc cười xấu xa túm lấy cái đuôi tiểu thú, quả nhiên hai cục cưng ‘ô ô’ kháng nghị.

Á Luân Đặc trước đây cũng như vậy, nếu chọt chọt cằm hay bụng hắn sẽ cười cả ngày. Nhưng chỉ cần kéo cái đuôi hắn một chút, nhóc con này sẽ lập tức giương nanh múa vuốt, cắn người không tha.

“Được rồi, làm vậy bọn nó rất khó chịu.” Khải Ân cứu hai tiểu thú khỏi ma trảo Địch Đặc, đưa lại cho Tiểu Miêu.

“Ngươi đi cùng với chúng ta đi, đại quân ngư nhân rất nhanh sẽ bị công phá, để an toàn tốt nhất mọi người nên đứng cùng nhau.”

“Vâng!” Tiểu Miêu vội vàng gật đầu, cậu ở đây cũng sắp chán chết rồi. Chỉ có cái tên Á Luân Đặc kia mới có thể ôm cục cưng cả ngày mà không biết chán!

“Tình huống thế nào?” Khải Ân vội vàng chạy về chiến trường. Lúc này đám ngư nhân đã bị tiêu diệt hơn phân nửa.

“Thủ lĩnh ngư nhân đâu?”

“Sớm đã bị Mục Pháp Sa cắn chết rồi.” Tây Thụy Tư biến về hình người, hộ vệ bên cạnh Khải Ân: “Mục Pháp Sa là người đầu tiên vọt vào đám ngư nhân, một ngụm cắn đứt cổ họng tên thủ lĩnh.”

“Đám còn lại không đủ uy hiếp, hẳn là rất nhanh có thể tiêu diệt sạch.”

Khải Ân gật gật đầu, nhíu mày nhìn đám động vật biển thật lớn nằm bẹp trên mặt đất. Chúng nó một khi rời khỏi nước liền trở nên vô dụng, nhưng cơ thể khổng lồ của nó chắn bên ngoài bộ lạc cũng là chuyện đau đầu.

“Yên tâm đi.” Tây Thụy Tư liếc mắt liền hiểu hắn đang nghĩ cái gì, nhếch miệng cười, đầu lưỡi xẹt qua răng nanh: “Có nhiều dũng sĩ thú nhân như vậy, còn sợ không ‘xử lý’ được chúng nó sao.”

“Đúng vậy, đủ để ăn một bữa lớn.” Khải Ân bật cười, quay đầu nhìn Tây Thụy Tư, ánh mắt lóe lên quang mang trêu tức.

“Ta nghĩ, ngươi hằn là người cuối cùng nhìn thấy cục cưng của Á Luân Đặc đi.”

Cái gì?!

Tây Thụy Tư kinh ngạc trừng mắt nhìn Khải Ân, đầu óc nhất thời không tiêu hóa kịp── cục cưng của Á Luân Đặc……cục cưng……….Á Luân Đặc.

Xú tiểu tử này!

Tây Thụy Tư nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình nháy mắt biến thành cự thú. Y lao vào chiến trường, hướng về phía một cự thú cũng có hoa văn hổ tương tự lao tới──

Khải Ân nhún vai, làm như không thấy một màn huyết tinh ‘cha dạy bảo con’ trước mắt, đi thẳng về bộ lạc chơi với hai tiểu bảo bối kia. Hắn đã sớm cảnh cáo Á Luân Đặc, Tiểu Miêu còn rất nhỏ phải khắc chế một chút, không ngờ sớm như vậy đã làm thân phận mình bay lên thêm một bậc! Hẳn là nên hảo hảo giáo huấn một trận!

“Khải Ân!”

Liên Hoa đột nhiên gọi hắn, phía sau là số 7 đã được tu sửa hoàn toàn.

Vẻ mặt cậu khá khẩn trương.

“Số 7 nói, nó thu đươc tin tức Felix truyền tới!”

………..

Thánh địa, mọi người đều vây quanh trụ thủy tinh, không riêng gì tộc nhân của bộ lạc thú nhân, ngay cả Austineli cùng Lôi cũng ờ đây.

“Số 7, bắt đầu đi.” Khải Ân gật đầu.

Chỉ thấy số 7 ấn một cái nút, trên đỉnh đầu lập tức xuất hiện một quầng sáng lớn hình vuông, bóng người bên trong dần dần rõ ràng hơn…….

Tộc nhân trong bộ lạc thú nhân đã sớm biết nên không hề kinh sợ, đáng thương Austineli cùng Lôi, cằm cũng sắp rớt xuống đất rồi. Đám nhân ngư bị nhốt trong thánh địa lại xôn xao một trận.

“Thiếu úy Khải Ân•Ai Đặc.” Mĩ nhân ngư trên màn hình chậm rãi mở mắt ra, thanh âm tàn khốc lạnh như băng vang lên: “Vì sao ngươi phải trợ giúp đám người dơ bẩn có huyết thống dã thú này?”

“Ngươi làm sao biết ta là ai?” Nghe được sự khinh thường trong lời nói Felix, Khải Ân nhíu mày.

“Trí nhớ của ta có tất cả thông tin cơ sở dữ liệu, đương nhiên quân đội địa cầu cũng không thiếu.” Felix nhẹ nhàng nâng tay, trước mắt xuất hiện hình ảnh ba người.

“Lan Địch Tư, Liên Hoa cùng ngươi, ta đối với chuyện các ngươi làm sao tới được đây không có hứng thú, nhưng ta cảm thấy thực đáng tiếc. Những quân nhân từng hiến thân cho địa cầu cư nhiên lại vì đám thú nhân này mà đối đầu với nhân ngư.”

“Ngươi đã sớm biết chúng ta rớt xuống tinh cầu này…….” Khải Ân siết chặt thành quyền, căm tức nhìn Felix: “Vậy ngươi nhất định cũng biết trùng tộc? Vì cái gì không dùng sức mạnh của ngươi tiêu diệt chúng nó? Để cho …..để cho hậu duệ của con người phải sống dưới bóng ma của trùng tộc?”

“Sứ mệnh của ta là bảo hộ nhân ngư, bọn họ mới là hậu duệ chân chính của nhân loại, là ‘con người mới’ có được gen hoàn mĩ nhất. Ngoại giới không có quan hệ tới ta, vì sao ta phải trợ giúp đám dơ bẩn mang huyết thống dã thú này?”

“Ngươi!” Liên Hoa tức giận lớn tiếng phản bác: “Lôi bọn họ mới không dơ bẩn! Thú nhân cùng nhân ngư đều là hậu duệ của nhân loại. Sứ mệnh của ngươi là bảo vệ mọi người trên tinh cầu này!”

“Ngươi sai rồi.” Felix nhếch khóe môi, gương mặt tràn ngập khinh thường: “Trong cơ thể nhân ngư có song tính gen, không cần mượn gen mạnh mẽ của thú nhân mới có thể sinh sản. Bọn họ chính là những người mà tinh cầu này cần có. Ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào dám phá hư huyết thống thuần khiết của nhân ngư!”

“Thật sự là thế sao? Felix.” Khải Ân giơ lên tinh thể màu đen trong tay: “Kí ức của Lan Địch Tư đã sớm nói cho chúng ta biết, khả năng sinh sản của nhân ngư từ rất lâu đã bắt đầu suy nhược, thậm chí còn thua kém thú nhân. Đây là nhân chủng hoàn mỹ nhất mà ngươi nói?”

Xuyên thấu qua quần sáng, ánh mắt lạnh lùng của Felix quét về phía tinh thể đen.

“Tất cả đều vì đám thú nhân chết tiệt này, nếu không phải cùng bọn họ giao hợp, nhân ngư cũng sẽ không ──”

“Felix……..” Khải Ân lắc đầu than nhẹ: “Ngươi không hiểu sao? Vì cái gì nhân ngư vẫn luôn khao khát về lục địa, vì cái gì bọn họ mạo hiểm đối mặt với nguy hiểm diệt tộc vẫn chọn lựa được ở cùng người mình yêu, ngươi không hiểu vì sao sao…….”

“Bọn họ không cần!”

“Bọn họ cần! Nhân ngư không phải công cụ sinh sản, bọn họ là con người! Trăm ngàn năm qua, đại dương bao la không thể ngăn cản bọn họ tưởng nhớ về lục địa. Bọn họ không chỉ có chiếc đuôi để bơi trong biển, bọn họ có thể dùng đôi chân của mình để đi trên lục địa!”

“Như vậy chỉ làm nhân ngư diệt vong.” Felix không chút xao động với lí do thoái thác của Khải Ân. Trong mắt hắn, sinh sản của nhân ngư mới là chuyện quan trọng nhất.

“Vậy hạnh phúc của chúng ta đâu?” Y nhìn Cơ Tái, lấy hết dũng khí bước tới, dũng cảm nhìn thẳng Felix.

“Nếu có thể cùng Cơ Tái ở một chỗ, ta thà rằng không làm nhân ngư! Chỉ cần cả gia đình chúng ta ở bên nhau, cho dù biến thành dạng gì ta cũng không quan tâm!”

“Felix, con người phải có khát vọng mới có thể đi tới” Khải Ân nắm lấy mảnh thủy tinh trước ngực, giương mắt nhìn nhân ngư cao cao trên kia.

“Từ hủy diệt đến tân sinh, chúng ta đã trải qua rất nhiều lần đối mặt với nguy cơ diệt vong. Nhưng hi vọng chưa bao giờ rời bỏ chúng ta, vì sinh tồn, nhân loại đã có thể vượt qua cực hạn của chính mình! Ta thực cảm kích vì cho tới nay ngươi vẫn luôn bảo hộ nhân ngư. Có lẽ có một ngày, địa cầu sẽ một lần nữa vang lên tiếng cười của nữ giới, đến lúc đó hậu đại của nhân loại sẽ càng đoàn kết cùng nhau tiến bộ.”

“Felix, theo đuổi hạnh phúc là bản năng của nhân loại. Sứ mệnh của ngươi là đem lại hạnh phúc cho nhân ngư, không cần dùng gông cùm xiềng xích bọn họ, khống chế bọn họ. Chúng ta đang nghĩ biện pháp, nhất định có biện pháp giải quyết vấn đề sinh sản của nhân ngư, chuyện này cần chúng ta cùng cố gắng. Thú nhân cùng nhân ngư, thiếu một cũng không được, không ai có thể tách biệt bọn họ.”

“Felix, hãy suy nghĩ lại lời ta nói đi!”