“Kha Cát Tháp!” Huân kinh ngạc nhìn nhân ngư đột nhiên xuất hiện, đồng thời cũng thầm đoán được quan hệ của hắn và Y.
“Là ngươi!”
Cơ Tái liếc mắt liền nhận ra Kha Cát Tháp chính là nhân ngư ngày đó dẫn hắn rời đi, người này rất giống Y, lập tức nghiên răng xông tới.
“Con của ta ở đâu! Đem nó giao ra đây!”
“Cơ Tái, đừng!”
Y vội vàng ngăn cản bầu bạn đang phẫn nộ, ánh mắt xinh đẹp tương tự Kha Cát Tháp phức tạp nhìn hắn, trong mắt tràn ngập rung động cùng một tia tức giận.
“Ngươi là mụ mụ của ta đúng không…..vì cái gì phải đối xử với ta như vậy! Vì cái gì phải mang con ta đi! Vì cái gì phải biến ta thành như vậy?”
Mụ mụ ôn nhu trong trí nhớ Y đã không còn tồn tại, trước mắt chính là hung thủ cướp đi đứa con, điều này làm trái tim Y càng thêm lạnh lẽo.
“………..thực xin lỗi.” Kha Cát Tháp định đưa tay vuốt ve gương mặt Y, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cậu, chỉ buồn bã buông tay xuống.
“Không nên trách Tạp Tu……không nên trách anh ta, anh ta cũng không còn cách nào khác……..”
Kha Cát Tháp quay đầu nhìn về phía biển cả bao la, lộ ra thần sắc đau khổ.
“Ta biết ngươi nhất định không thể tha thứ cho ta cùng Tạp Tu……ta chỉ tới để nói cho ngươi, đứa nhỏ tốt lắm, nó sẽ ở đây bình an lớn lên…..còn có──” Kha Cát Tháp quay đầu nhìn thẳng Y, từng chữ nói rõ ràng: “Chủ đảo đã biết chuyện các ngươi, ta phải lén trộm ra ngoài thông tri: lập tức rời khỏi đây, đừng quay lại nữa!”
“Đã biết thì thế nào!” Cơ Tái hung ác trừng Kha Cát Tháp, đốt ngón tay siết chặt.
“Đám cá chết tiệt, ta sẽ xé nát hết bọn nó, để bọn nó có đi mà không có về! Thức thời thì mang đứa con trả lại cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
“Các ngươi không rõ…….”
Kha Cát Tháp cắn chặt môi, đôi mắt xanh biếc tràn ngập đau thương cùng thống khổ chống lại ánh mắt cuồng bạo của Cơ Tái.
“Chủ đảo rất mạnh…..mạnh tới mức các ngươi không thể tưởng tượng được…..không bao lâu nữa chủ đảo sẽ phái dũng sĩ tới tiểu đảo này, một khi bọn họ tới các ngươi sẽ không còn cách nào rời đi được nữa. Tin ta đi, các ngươi phải mau rời khỏi đây, ngay cả bộ lạc của các ngươi cũng…………”
“Bộ lạc chúng ta làm sao?”
Khải ân nhìn Kha Cát Tháp, trong lòng có cảm giác bất an.
Kha Cát Tháp cắn chặt môi, qua một lúc lâu, dường như đã hạ quyết tâm mới chậm rãi mở miệng.
“Các ngươi……..còn nhớ ngư nhân trên sông Hoàng Hà không……..”
“Ngư nhân!” Liên Hoa trong lòng đánh ‘cộp!’ một tiếng, lui về phía sau vài bước, trừng mắt nhìn Kha Cát Tháp: “Chẳng lẹ đám ngư nhân này cũng chịu sự khống chế của các ngươi!?”
“……..Đúng vậy, bọn họ bình thường là một chủng tộc nhân ngư sinh sống độc lập, không khác biệt gì với thú nhân. Nhưng một khi chủ đảo ra lệnh, bọn họ sẽ không cần điều kiện lập tức chấp hành. Bọn họ…….. ta van cầu các ngươi, mau trở về đi!”
“Khải Ân……” Liên Hoa nhìn về phía Khải Ân vẫn trầm mặc, trong lòng vô cùng lo lắng.
Arcelor vẫn còn trong bộ lạc, lỡ như nhân ngư này nói thật……trời ạ! Cậu không dám tưởng tượng Arcelor sẽ gặp dạng nguy hiểm gì nữa!
Khải Ân lúc này cũng vô cùng rối loạn. Ngư nhân hung tàn khát máu, nếu bọn họ đánh lén bộ lạc nhất định không kịp phòng bị; nhưng nếu bọn họ cứ như vậy bỏ đi, Huân nên làm gì bây giờ? Những nhân ngư vô tội trên đảo đã giúp đỡ bọn họ sẽ ra sao đây? Đứa con của Y sẽ thế nào?
“Đáng giận!” Cơ Tái siết chặt nắm tay, phát ra tiếng gầm trầm thấp của dã thú. Sau đó kéo mạnh Y đẩy vào lòng Khải Ân.
“Tộc trưởng! Đáp ứng ta nhất định phải đưa Y về bình an, ta một mình đi cứu đứa nhỏ!”
“Không! Ngươi không thể bỏ ta lại!” Y gào khóc nhào vào lòng Cơ Tái: “Đừng bỏ lại một mình ta! Chúng ta cùng đi cứu đứa con!”
“Đứa ngốc………”
Cơ Tái cố gắng khắc chế tình tự kích động, nhẹ nhàng đầy nhân ngư bé nhỏ đang khóc nức nở trong lòng mình ra.
“Ta không muốn để ngươi gặp nguy hiểm nữa. Tin tưởng ta! Y, ta nhất định sẽ mang cục cưng trở về!”
Y không chịu mãnh liệt lắc đầu, ôm chặt lấy Cơ Tái không chịu buông, nước mắt cuồn cuộn trào ra──cậu có dự cảm rất mãnh liệt: nếu lần này buông tay, cậu sẽ không được gặp lại Cơ Tái nữa!
“Tây Thụy Tư……”
Khải Ân bấu chặt cơ thể run rẩy, bối rối nhìn bầu bạn. Giờ phút này hắn thực sự không biết nên lựa chọn thế nào, ai nói cho hắn biết đi, phải làm thế nào mới tốt!
“Đừng hoảng hốt!”
Tây Thụy Tư ôm chặt lấy bầu bạn đang mất bình tĩnh, tuy rằng trong lòng y bây giờ cũng rất lo lắng, nhưng y càng phải trấn định hơn, bởi vì Khải Ân cần y!
Y đau lòng dỗ dành bầu bạn đang run khe khẽ, Khải Ân gánh vác rất nhiều thứ trên vai! Theo hưng thịnh của bộ lạc, ngày càng có nhiều chuyện phức tạp chèn ép làm hắn thở không nỗi. Thân là tộc trưởng, hắn phải luôn bảo trì bình tĩnh, lúc nào thần kinh cũng căng cứng, không thể làm ra chút sai lầm nào! Nhưng lúc này, Khải ân thực sự lúng túng──đứa con của bọn họ, tộc nhân của bọn họ đang đối mặt với hiểm nguy!
…………nhưng y không thể hoảng loạn, y là cột trụ tinh thần của Khải Ân, y tuyệt đối không thể hoảng! Không thể ngã xuống!
“Khải Ân, tin tưởng bộ lạc mà chúng ta đã xây dựng, tin tưởng vào tộc nhân của chúng ta!”
Tây Thụy Tư cúi đầu ghé vào bên tai hắn, tiếng nói trầm thấp khẽ thì thầm rất có tác dụng làm yên ổn lòng người.
“Ngươi quên trong bộ lạc có Á Luân Đặc sao, nó là đứa nhỏ ưu tú nhất của chúngta! Elias, Tây Trạch, Uy Tạp Đặc, bọn họ đều ở đó, còn có Mục Pháp Sa. Tin tưởng ta, đám ngư nhân đó dám đi khiêu khích bọn họ chỉ có tìm đường chết!”
Lời nói của Tây Thụy Tư bắt đầu có tác dụng, Khải Ân dần dần bình tĩnh lại.
Hắn hít sâu một hơi, đầu óc nhanh chóng tập trung: “Liên Hoa, ngươi cùng Lôi lập tức quay về bộ lạc.” Tiếp đó quay về phía Lai Nhân cùng Lam Tát Tư: “Các ngươi cũng đã gặp được Mosa, cùng bọn Liên Hoa quay về đi, còn có Y──”
“Ta không đi!” Y kiên quyết lắc đầu, cậu phải ở bên cạnh Cơ Tái, cậu muốn đích thân cứu đứa con của mình! Bất luận thế nào cậu cũng không rời đi!
Tia kiên định trong mắt Y làm Khải Ân chấn động, đó là dũng khí của một người mẹ. Hắn biết cho dù dùng sức mạnh mang Y đi, cậu ta lại tìm cơ hội chạy tới.
“Được rồi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta tuyệt đối không thể rời khỏi Cơ Tái.”
Y gật đầu, nâng tay ôn ngu xoa nhẹ gương mặt bầu bạn.
“Cơ Tái, ta sẽ không rời khỏi ngươi……từ giờ phút này, chúng ta vĩnh viễn không xa nhau nữa……”
Cơ Tái không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cá nhỏ của hắn, vùi mặt vào sâu trong cổ Y, thật lâu, vẫn duy trì tư thế này………..
“Ta phải lưu lại.” Fazio nói ra quyết định của mình.
Khải Ân nhìn bàn tay đang áp chặt trên lưng Ưu, gật đầu, lập tức xoay người nhìn Kha Cát Tháp đứng một bên.
“Ngươi cũng thấy rồi, chúng ta sẽ không đi, ngươi cũng không muốn Y lại gặp nguy hiểm đi, vì thế biết được chuyện gì đều nói cả đi.”
Nhân ngư tóc bạc nhìn đứa con của mình thật lâu, sau đó rốt cuộc cũng mở miệng, chậm rãi kể rõ hết tất cả……..
———–
Đảo chủ nhân ngư, Eden.
Nhân ngư cao lớn ngạo nghễ đứng giữa đại điện, ánh mắt sắc bén quét nhìn xung quanh, không ngừng đẩy lui đám nhân ngư vây quanh. Phía sau anh, là một đứa nhỏ mũm mĩm lộ ra cái đầu bé xíu đang vô cùng sợ hãi──
“Tạp Tu, ngươi muốn cãi lời ta sao?”
Âm thanh lạnh như băng chậm rãi phun ra từ cánh môi duyên dáng, gương mặt hoàn mỹ không thể tìm ra chút khuyết điểm nào, giờ phút này đang lạnh lùng chăm chú nhìn Tạp Tu; đôi mắt lạnh băng không có chút cảm xúc, từ trên cao nhìn xuống, khinh thường liếc nhìn nhân ngư lớn mật bên dưới dám cãi lời mình.
“Không, ta không dám cãi lại mệnh lệnh của ngài.” Tạp Tu lạnh lùng bức lui vài nhân ngư có ý đồ xông tới, nắm tay siết chặt không chịu thỏa hiệp nhìn Felix đang ngồi trên cao.
“Đứa bé còn quá nhỏ, chỉ sợ không thể tiếp nhận ý tốt của ngài.”
“A──” Filex nhếch khóe miệng, xin đẹp tới mức làm vạn vật phải phai nhòa.
“Ta thật không ngờ, huyết thống cư nhiên làm ngươi trở nên mềm lòng……Tạp Tu, chuyện Kha Cát Tháp và Y ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng đứa nhỏ này──”
Ánh mắt Felix trở nên sắc bén.
“Đứa nhỏ này ta tuyệt đối không để nó thoát khỏi sự khống chế của ta! Huyết thống dơ bẩn của dã thú đừng mơ tưởng nhúng chàm nhân ngư thuần khiết!”
Cục cưng bị tiếng gầm đột ngột dọa sợ, mở to mắt nhìn về phía Tạp Tu, bàn tay nhỏ bé gắt gao bấu chặt tay anh, con ngươi xinh đẹp tụ đầy hơi nước, lại cố nén không khóc thành tiếng.
Tạp Tu ôn nhu xoa đầu cục cưng, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy nhỏ giọng an ủi cục cưng.
“Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Ta tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào tổn thương ngươi!
Ánh mắt Felix hiện lên một tia thất vọng, theo bàn tay chậm rãi nâng lên của hắn, thân mình Tạp Tu nhất thời cứng đờ, sống lưng đứng thẳng, từ yết hầu phát ra tiếng kêu khẽ thống khổ. Nhân ngư bốn phía đồng thời phát động tiến công, toàn bộ vọt tới.
Tạp Tu cố nén đau đớn kẹp cục cưng vào khuỷu tay, đồng thời xoay người, trong nháy mắt chiếc đuôi quét mạnh đánh ngã vài nhân ngư đang xông tới, anh dồn hết sức lực, ôm cục cưng nhanh chóng chạy khỏi đại điện.
Sắc mặt Felix vẫn như trước không đổi, chính là trong mắt có chút tiếc nuối.
Hắn chậm rãi nâng mắt, đồng thời hạ mệnh lệnh tàn khốc cho đám nhân ngư bên dưới.
“Giết Tạp Tu, mang đứa nhỏ về──”
……….
Máu đỏ sẫm nhè nhẹ phiêu tán trong nước biển lạnh băng, chậm rãi trôi theo dòng nước……cục cưng ôm lấy cánh tay Tạp Tu, vẫn chưa thể nói chuyện chỉ có thể phát ra vài đơn âm. Lúc này đang vô cùng lo lắng dùng âm thanh non nớt kêu lên.
“Bé con…. ngươi tự mình đi đi…….” Âm thanh Tạp Tư có chút suy yếu, khẽ đẩy cục cưng vào một huyệt động u ám nhỏ hẹp.
“Ta vốn nghĩ mang ngươi đi, đối với mọi người là biện pháp tốt nhất…….” Anh tự giễu bĩu môi, nhẹ nhàng ngắt cái mũi nhỏ hồng hồng của cục cưng.
“Đi tìm mụ mụ của ngươi đi, nói với nó, ta thực xin lỗi…….”
Tạp Tu hôn nhẹ lên trán cục cưng, cười khẽ một chút, sau đó đầy mạnh cục cưng vào bên trong.
Nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh dần dần biến mất trong hang động u ám, Tạp Tu chậm rãi thu hồi nụ cười. Anh nhanh chóng xoay người, không chút yếu thế ngẩng đầu, nghênh đón đám mãnh thú khổng lồ vô cùng dữ tợn của biển sâu──Cự xỉ long.
——–
Thẳng đến khi mặt trời lên cao, Tiểu Miêu mờ mịt ôm cái bụng tròn vo, lắc lư leo xuống giường.
Còn chưa kịp đứng vững, một bàn tay to đã luồng qua bên nách, vững vàng nâng cái bụng cậu.
“Sớm a, Á Luân Đặc~”
Tiểu Miêu vẫn còn chút mớ ngủ, nhìn qua phía vị ba ba lúc nào cũng bảo trì cảnh giác cao độ.
“Đói bụng chưa, mau ăn chút gì đi, đều là thứ ngươi thích ăn.”
Tiểu Miêu nhìn một bàn thức ăn trước mắt, không có cách nào, hai bé con trong bụng sức ăn rất lớn, hiện tại phần ăn của cậu đã vượt cả Á Luân Đặc.
“Ăn xong thì ra ngoài dạo một chút đi, Địch Đặc nói mỗi ngày ngươi phải luyện tập.”
Á Luân Đặc hiện tại nghiêm túc thực hành quy tắc của ba ba kiểu mẫu, không để ý tới gương mặt thảm thương của Tiểu Miêu, nửa đỡ nửa ôm ‘viên thịt’ lười biếng này ra ngoài.
“Thắt lưng đau quá, đi không nỗi……” Đi không được bao xa, Tiểu Miêu đã mệt tới mức thở hồng hộc.
Cậu ưỡn cái bụng, vươn hai tay đáng thương nhìn về phía ba ba kiểu mẫu kiêm bầu bạn của mình.
Á Luân Đặc lập tức cúi xuống bế Tiểu Miêu, chỉ sợ cậu không cận thận, té ngã làm ảnh hưởng hai tiểu bảo bối trong bụng.
“Muốn về sao? Không muốn đi đâu à?”
“Không, không về.”
Tiểu Miêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đi xem Hi Á đi, đã lâu rồi nói chuyện với Hi Á.
“Chúng ta tới chỗ Hi Á đi.”
Á Luân Đặc gật đầu, ôm Tiểu Miêu rất nhanh đã đi tới nhà gỗ của Hi Á. Không đợi hắn mở miệng, Tiểu Miêu trong lòng đã nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng tay hắn, cao hứng đẩy cửa vào trong──
“Hi Á, ta tới thăm ngươi~”
“Tiểu Miêu!” Hi Á vừa nghe thấy âm thanh, lập tức đứng lên sờ soạng đi tới cửa.
“A, ngươi đừng động, để ta lại là được rồi, nha──”
Mới vấp chân một chút vẻ mặt Á Luân Đặc đã đổi thành màu tái xanh rất thú vị. Tiểu Miêu quay đầu lại le lưỡi, vọt tới bên cạnh Hi Á.
“Vừa rồi không sao chứ?”
“Hắc hắc, không sao, không sao.”
“Đứa nhỏ này, vẫn không trưởng thành chút nào. Khoảng thời gian này đúng là vất vả cho Á Luân Đặc, luôn phải chăm sóc ngươi.”
Tiểu Miêu cúi đầu nghe Hi Á giáo huấn, vừa nhìn Á Luân Đặc ở bên cạnh cứ gật gù đồng ý, nhịn không được làm mặt quỷ.
“Đúng rồi, bọn Joe đâu rồi?” Bình thường đám quỷ con này rất thích quanh quẩn bên người Hi Á, hôm nay sao lại không thấy đứa nào.
“Bọn họ theo nhóm người lớn ra ngoài rồi!” Nhớ tới đá nhóc líu ríu kia, Hi Á không khỏi cảm thán: “Khoảng thời gian này bọn nó cũng rất bận rộn, mấy hôm trước còn nói phải giúp bộ lạc làm việc.”
Khải Ân lúc trước vì để Hi Á tịnh dưỡng nên đã phân phát hết đám nhỏ cho các tộc nhân không có con cái, hiện giờ đám nhỏ này đều có gia đình mới, hoạt bát vui vẻ hơn rất nhiều.
“Như vậy a~cảm thấy có chút tịch mịch a.” Tiểu Miêu dựa vào bên vai Hi Á, nhịn không được thở dài. Vốn là những đứa em của cậu đột nhiên trở thành đứa nhỏ của gia đình khác…….cậu biết đây cũng vì tốt cho bọn nhọ, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút buồn bã.
“Trong bụng ngươi vẫn còn hai đứa, có gì mà tịch mịch.”
Hi Á tươi cười trêu chọc Tiểu Miêu, đứa này là người hắn yêu thương nhất, cũng là người hắn không an tâm nhất. Ai ngờ được bé con trước kia vừa mới lao vào lòng mình làm nũng, hiện giờ đã sắp thành mẹ của hai đứa con trai!
“Hắc hắc~” Tiểu Miêu nghĩ tới hai cục cưng ngày càng khỏe mạnh trong bụng, không khỏi hớn hở. Bất quá làm cậu kinh hỉ hơn chính là cậu nhận ra trong ánh mắt mỉm cười của Hi Á đã bắt đầu có tiêu cự!
“Hi Á, mắt của ngươi!” Tiểu Miêu kinh ngạc nhìn thẳng Hi Á, không dám tin hỏi: “Ngươi có thể thấy được ta?”
“Vẫn chưa.”
Hi Á buồn cười nghe thấy tiếng Tiểu Miêu cúi đầu than thở, an ủi xoa đầu cậu.
“Bất quá hiện tại ngẫu nhiên cũng có thể thấy được ánh sáng biến hóa. Khải Ân nói, rất nhanh mắt của ta có thể thấy lại.”
“Thật sao?”
Đôi mắt Tiểu Miêu vừa mới buồn bực hiện tại lại vô cùng vui vẻ mở to, long lanh nhìn Hi Á, thực sự cao hứng cho hắn.
Nếu tộc trưởng như vậy nhất định là đúng rồi! Lúc trở về từ phương bắc tộc trưởng nói mắt Hi Á có thể trị được. Lúc ấy cậu còn một chút hoài nghi, nhưng hiện tại thì hoàn toàn tin tưởng! Nhất định sẽ được! Không lâu nữa, đôi mắt xinh đẹp của Hi Á sẽ một lầ nữa có thể thấy được ánh sáng!
“Thật tốt quá Hi Á! Nga, đúng rồi, còn Tây Trạch, y──”
Còn chưa kịp nói xong đã nghe thấy một tiếng kèn lệnh phát lên từ trên không trung bộ lạc──
Á Luân Đặc lập tức đứng lên, ôm chặt Tiểu Miêu vào lòng.
Ngay lúc này thì cửa ầm một tiếng bị đá văng. Tây Trạch thở hổn hển xuất hiện ở cửa──”Mau tới thánh địa! Ngư nhân tấn công!”
Lúc Á Luân Đặc ôm Tiểu Miêu lao ra khỏi nhà gỗ, nhìn thấy bên ngoài là một cảnh tượng hỗn loạn. Dũng sĩ lục đục từ bên ngoài vội vã trở về, trong đó không ít người bị thương.
“Sao lại thế này?”
Á Luân Đặc cản một tộc nhân đang vội vàng trở về.
“Uy Tạp Đặc đi kiểm tra nguồn nước thì phát hiện ngư nhân mai phục. Đám chết tiệt này muốn thừa dịp chúng ta không có ở bộ lạc để đánh lén!”
“Uy Tạp Đặc đã căn dặn phải đưa tất cả giống cái cùng đứa nhỏ tới thánh địa, ta còn phải đi thông tri những người khác, các ngươi cẩn thận!”
Tộc nhân một hơi nói xong, lập tức chạy vào trong đám người.
“Á Luân Đặc……..”
Tiểu Miêu bám chặt lấy cổ hắn, nhớ tới đám ngư nhân hung tàn, cơ thể vô thức run rẩy.
“Đừng sợ, ta mang ngươi tới thánh địa, nơi đó rất an toàn.”
Á Luân Đặc cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tiểu Miêu, ôm cậu nhanh chóng chạy tới thánh địa.
Mười phút sau, tất cả tộc nhân đã rút đi không còn ai.
Uy Tạp Đặc lưu lại cuối cùng, khi y xác nhận không còn lưu lại ai, đám ngư nhân cũng đã tiến tới bao vây bộ lạc.
Con ngư nhân xấu xí cầm đầu bò trên mặt đất phát ra tiếng kêu quái dị, con mắt nhỏ dài màu xanh lóe ra hàn quang, không chớp mắt nhìn chằm chằm Uy Tạp Đặc.
Uy Tạp Đặc vẻ ngoại bất động thanh sắc nhưng trong lòng thầm kêu không tốt. Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đám ngư nhân chi chít đang nhanh chóng tiến tới, vây y ở chính giữa. Từ dưới lớp mai chảy ra một dòng chất lỏng tanh hôi.
Đám ngư nhân này giống cá nhưng lại có chút không giống, lớp vảy dày đặc nhìn giống như đám rắn mối, nói bọn nọ là ngư nhân bất quá chỉ vì nó có thêm 2 cái tay 2 cái chân mà thôi. Không, chuẩn xác thì cái này cũng không thể gọi là tay chân, đều đã biến hóa, vảy phủ đầy tứ chi.
Ngư nhân giống như rắn mối bò trên mặt đất, lộ ra hàm răng nanh dày đặc, không ngừng phát ra tiếng kêu ‘khặc khặc’.
Uy Tạp Đặc cẩn thận lui về phía sau, đánh giá đám ngư nhân đồng thời tìm khe hở để bỏ trốn.
Chết tiệt! Ngày càng bu nhiều hơn!
Uy Tạp Đặc nghiến răng nghiến lợi chửi thầm. Y dám khẳng định một khi hóa thú đám ngư nhân này sẽ lập tức bổ nhào tới trên người y, số lượng khổng lồ như vậy, một phần thắng y cũng không có!
“Uy Tạp Đặc──” Âm thanh quen thuộc vang lên từ trên đỉnh đầu.
Uy Tạp Đặc vừa nhấc đầu lên đã thấy một cự thú cao lớn màu hoàng kim lướt qua đám ngư nhân, phóng tới chỗ y.
──Mục Pháp Sa hạ xuống, đồng thời chiếc đuôi cứng như roi thép không chút lưu tình quất vào đám ngư nhân còn chưa kịp phản ứng, ngã rạp một vùng lớn.
“Đi mau!”
Địch Đặc đang ngồi trên lưng Mục Pháp Sa, rống to với Uy Tạp Đặc. Cơ hội chỉ có lúc này, đám ngư nhân rất nhanh sẽ lại bò tới.
Thú nhân cao lớn thừa dịp đám ngư nhân chấn kinh, hóa thân thành cự thú nhanh chóng nhảy khỏi vòng vây, sóng vai với cự thú hoàng kim, trong chớp mắt biến mất trên đồng bằng, chỉ để lại đám ngư nhân tức giận rống vang trời──