Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 2 - Chương 4: Nguy cơ




Hành vi của Cơ Tái mấy ngày nay thực làm tộc nhân khó hiểu. Rõ ràng công sự của bộ lạc đã kết thúc, nhưng hắn so với bình thường còn bận rộn hơn, cả ngày nhốt mình trong nhà gõ gõ đóng đóng không ngừng, giữa trưa hay chạng vạng lại càng không thấy bóng.

“Cơ Tái gần đây có chút kỳ lạ a!” Elias buồn bực hành động của bạn tốt, hỏi thì hắn không chịu nói.

“Có gì mà tò mò.” Thụy Ân nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười thản nhiên: “Còn không phải chuẩn bị hang để nuôi cá sao.”

“Cá?” Elias chấn động: “Hắn muốn ăn cá thì đi bắt không phải được rồi sao, nuôi làm gì?”

Thụy Ân cổ quái nhìn anh, lúc gài bẫy cậu đã sớm đoán được Cơ Tái nhất định sẽ có hứng thú với con cá nhỏ kia, liền quăng gánh nặng đáng ghét đó cho hắn. Với tính cách của Cơ Tái nhất định sẽ “ăn” cá nhỏ, nhưng xem tình hình hiện tại, hắn định giữ lại ăn mỗi ngày đây.

Elias thấy nét mặt cậu cổ quái, liền đoán được việc này không khỏi có quan hệ tới Thụy Ân: “Không phải ngươi có gì dấu ta?”

Thụy Ân nghĩ Cơ Tái bị con cá phiền phức kia quấn lấy là tốt rồi, cười cười vẫy tay ngoắc Elias lại, nghĩ nghĩ một chút vẫn nên từ bỏ, chờ xem Cơ Tái hành động thế nào rồi gây sức ép cũng không muộn.

Elias nhìn thấy tiểu tình nhân bày ra biểu tình hớn hở cũng không thể không bất lực mà lắc đầu. Không biết Thụy Ân lại nghĩ cách gây phiền phức gì cho Cơ Tái nữa rồi.

…….

Nhân ngư lười biếng tựa người vào cạnh ao, buồn chán đếm số thủy tinh trên thạch bích. Hôm nay hắn tới chậm, từ sau khi bị Cơ Tái đưa tới hang động kỳ quái này, nhân ngư cũng dần dần thích ứng với cuộc sống được người dưỡng, nhưng mà——cậu thực nhàm chán a! Tên đáng ghét kia tuy rằng thường xuyên tới trêu chọc cậu, nhưng nếu hắn không ở đây lại có chút nhớ mong, dù sao hắn cũng là người suy nhất có thể nói chuyện với mình, mới vừa nghĩ thì ngoài cửa hang đã truyền tới tiếng bước chân quen thuộc, nhân ngư lập tức vùi mình vào trong nước.

Cơ Tái mỉm cười, xem ra vật nhỏ tức giận: “Y, lại đây!”

Nhân ngư vẫn ở đáy nước không nhúc nhích, Cơ Tái đặt thức ăn xuống, lấy ra một quả màu tím trên chọc nhúng vào nước. Nhân ngư bơi tới, Cơ Tái ôm cậu vào lòng, thân thiết cọ cọ hai cái lỗ tai hình quạt có màu trân châu.

“Y đừng tức giận, ta vì ngươi mới tới trễ!” Nhân ngư tức giận quay đầu, lại bị quả màu tím hấp dẫn. Nho nhỏ, tỏa ra mùi hương mê người, y bị hấp dẫn nuốt nuốt nước miếng nhìn Cơ Tái đang cười xấu xa, cậu cũng quên mất chuyện Cơ Tái chọc ghẹo lúc trước. Rõ ràng là cùng một loại quả, nhưng ăn quả đầu tiên sẽ vô cùng ngọt ngào, quả thứ hai lại vừa chua vừa chát.

Ngày đó Cơ Tái nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của cậu mà cười ha ha suốt nửa ngày. Bất quá, cho dù người xấu xa này cứ chọc ghẹo cậu, nhưng lần nào cậu cũng mắc mưu. Y nhìn quả tím trước mắt thực sự rất muốn, quả nhiên cậu không thể ngăn cản được hấp dẫn từ thức ăn a, thử cắn một miếng nhỏ, ánh mắt Y liền sáng ngồi, ăn rất ngon a.

Có thức ăn ngon Y vui vẻ lắc lắc cái đuôi, khóe mắt cũng cong thành một đường. Cơ Tái ngắm nhìn Y, một bàn tay nhẹ nhàng trượt xuống khoảng giữa hai chân, khẽ đẩy một chút——”ba” bàn tay bị đánh bật ra ngoài, cộng thêm một vết máu thật dài, Y thu hồi móng tay, giống như không có gì xảy ra tiếp tục hưởng dụng mỹ thực.

Cơ Tái ngượng ngùng rút tay về chuyển sang tấm lưng trắng nõn của nhân ngư, ấn xuống một dấu hôn đo đỏ. Bé con rất thông minh, chỉ vài ngày đại khái đã có thể nghe hiểu được lời của hắn, đáng tiếc là Y không nói được, bằng không cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia mà gọi tên của hắn, nhất định hắn sẽ bị cuốn vào tình dục, lúc khóc lóc cầu xin hắn, kia nhất định là——Cơ Tái gặm cắn tấm lưng Y, giống như nhân ngư trước mắt là một bữa tiệc lớn mỹ vị.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc để mang Y về. Thứ nhất là bé con không thể rời khỏi nước, thứ hai là dung mạo quá mức xinh đẹp sẽ làm người khác khao khát, phải làm cho bé con này hoàn toàn thuộc về hắn, thấm đẫm mùi của hắn. Hắn muốn Y dưới thân mình trằn trọc yêu kiều, Cơ Tái toan tính xấu xa mỉm cười hắc hắc. Mấy ngày nay hắn đã nghiên cứu cơ thể bé con n lần, rốt cuộc tìm được một nơi có thể “tiến vào”. Bất quá bé con rất thẹn thùng, mỗi lần chạm tới liền giương nanh múa vuốt.

Nghĩ vậy Cơ Tái thử thăm dò một lần nữa, nhưng vẫn như trước bị cự tuyệt. Hắn oán hận cắn lên hồng đậu trước ngực nhân ngư, làm Y khó nhịn rên rỉ, ưỡn cong người đưa cái cổ duyên dáng tới bên miệng Cơ Tái. Hắn không chút lưu tình một ngụm cắn tới: bé con toàn thân chỗ nào cũng mẫn cảm, nếu không phải thứ kia còn không làm tốt, hơn nữa sau khi giao hoan, hắn cũng không thể để y ở lại đây một mình, lầm bầm, bằng không sao hắn phải nhẫn nhịn không ăn vật nhỏ đáng yêu này. Vuốt ve một hồi Cơ Tái mới lưu luyến rời khỏi thánh địa.

Y mang vẻ mặt phức tạp nhìn bóng dáng thú nhân rời đi. Vốn thấy kẻ xấu này đi hẳn là phải vui mừng mới đúng, chính là ánh mắt cậu cay xè, ngực cũng có chút buồn bã. Nhìn số thức ăn Cơ Tái để lại cũng không còn chút thèm ăn nào. Y tựa người vào cạnh ao……hương vị của hắn vẫn chưa mất đi, không hiểu sao nó làm Y cảm thấy thực an tâm.

Ngón tay thon dài dọc theo lớp vảy màu lam chậm rãi tiến vào tiểu huyệt khép kín—— cậu cũng không chán ghét Cơ Tái vuốt ve mình, thậm chí đã quen với sự đụng chạm của hắn, quen bị hắn ôm vào trong lòng nhẹ nhàng dỗ dành, ôn nhu che chở. Nhưng nơi đó thực sự rất kỳ lạ, đó là……cậu…..là bộ phận đó của cậu a! Hoàn toàn bất đồng với những phần khác, mỗi khi đầu ngón tay thô ráp của thú nhân thâm nhập vào đó, cậu cảm thấy phản ứng rất mãnh liệt. Thật sự, rất kỳ lạ…… Y giống như đứa nhỏ làm sai, đỏ mặt rút ngón tay về, khẽ ngâm nga giai điệu duyên dáng lẻn xuống đáy nước.

——–

“Cơ Tái!”

Mới quay lại bộ lạc Cơ Tái đã bị Khải Ân gọi lại: “Tộc trưởng, có chuyện gì?”

Sắc mặt Khải Ân ngưng trọng: “Gần đây xung quanh bộ lạc xuất hiện vài hiện tượng kỳ quái.”

“Ngươi nói là chuyện những động vật ăn cỏ thể hình lớn bị giết?”

“Đúng vậy!” Khải Ân gật đầu: “Chuyện này rất bất thường, ta lo lắng có thú dữ ở lân cận bộ lạc, sẽ gây nguy hiểm cho tộc nhân.”

“Ta biết rồi, ta sẽ đi thăm dò.” Cơ Tái gật đầu, lập tức phóng người rời khỏi bộ lạc, dã thú bình thường sẽ không tới gần bộ lạc, nhất định có chuyện gì đó xảy ra.

“Để Cơ Tái đi một mình có nguy hiểm không?”

Khải Ân liếc mắt nhìn Tây Thụy Tư: “Ngươi không tin năng lực cháu mình?”

“Sao có thể, chỉ là nhóc con này so ra vẫn kém hơn cha nó.”

“Nói tới Cơ Tái, ta cũng có chút lo lắng.”

“Bới vì hành động kỳ quái của nó gần đây?” Tây Thụy Tư cười cười: “Nó có lý do của mình.” Dù sao Cơ Tái cũng là người nổi bật nhất trong đám trẻ mới trưởng thành trong bộ lạc.

——

Cơ Tái rời khỏi bộ lạc tới chỗ con thú bị sát hại đầu tiên, loại động vật khổng này có hình dạng tương tự như loài voi, bất đồng duy nhất là nó có thể sống ở khí hậu nóng. Con trưởng thành thân cao tới 4 met, thể trọng 6 tấn. Bị giết hại là một con giống đực trưởng thành, nói cách khác kẻ săn nó còn có thể hình lớn hơn. Hơn nữa chỉ có nội tạng cùng phần thịt ở mông bị ăn sạch, còn lại vẫn còn nguyên. Xem ra kẻ này rất tự tin với năng lực của mình.

Cơ Tái lần theo dấu vết truy tìm, cách bộ lạc khoảng 5km phát hiện thi thể một con cứ xỉ tích long. Hiển nhiên vừa mới chết không lâu. Khoảng cách quá gần bộ lạc! Cơ Tái cẩn thận quan sát thi thể con tích long, trên mình có rất nhiều dấu vết bị cắn xé, hiển nhiên không phải một cú mất mạng. Lớp giáp cứng trên lưng bị cắn thành mảnh nhỏ, thi thể không hề bị đụng chạm tới, như vậy không phải vì đói khát mà giết.

Có chút khó giải quyết, xem ra đây là sinh vật hung bạo tàn nhẫn. Sắc trời dần tối sầm, trong lòng Cơ Tái có chút bất an, mãi tới khi phát hiện một hang động hỗn độn ở phụ cận, Cơ Tái khẳng định phán đoán của mình——bên trong là xác một con cứ xỉ tích long trưởng thành bị gặm hết một nửa, trong không khí còn lưu lại mùi máu tươi và hơi thở xa lạ. Cơ Tái hít sâu một hơi, nếu hắn nghĩ đúng thì sinh vật đó vì cướp nơi nghỉ qua đêm mà đại chiến một trận với chủ nhân nơi này. Hiện tại nơi này không còn dùng được nó sẽ tìm kiếm một cái hang khác để qua đêm. Nơi này là phụ cận bộ lạc nên không có sinh vật thể hình lớn xây tổ, như vậy nó chỉ có thể tìm hang động thiên nhiên, mà phụ cận bộ lạc chỉ có duy nhất một hang động là——Cơ Tái tái mặt, hắn quá sơ suất! Hắn đã sớm biết có mãnh thú xâm nhập vào lãnh địa bộ lạc, cư nhiên còn để Y một mình ở thánh địa. Không kịp suy nghĩ Cơ Tái nháy mắt hóa thú. Chỉ thấy một tia chớp màu xanh chớp lóe bắn về hướng thánh địa…….

Trong bóng đêm yên tĩnh truyền tới tiếng ca lúc có lúc không, như ánh sáng sớm mai xuyên qua tầng tầng mây thật dày chiếu thẳng tới tâm hồn, lại giống như làn gió mát lướt trên mặt biển, cứ như một giấc mơ ngọt ngào….. Y hát khúc ca luôn quanh quẩn trong đầu mình từ khi được sinh ra, tao nhã nhẹ nhàng lướt trên mặt nước tạo thành những bọt nước li ti, lại không ngờ tiếng ca của mình lại đưa tới một vị khách không mời mà đến.

“Tí tách——”

Trong nước xuất hiện một đóa hoa đỏ sẫm, xoay tròn, vặn vẹo dần dần tiêu tán……

Y sợ hãi run rẩy, mặt nước lăn tăn hiện lên hình dạng dữ tợn, một con mãnh mô cực lớn. Y vội vàng thối lui tới bên kia ao, nằm co ro ở đáy ao hoảng sợ nhìn dã thú đang chậm rãi bước vào ao.

Trên lớp da lông mãnh mô thấm đầy máu, mùi máu tươi nồng đậm khuếch tán trong nước. Y muốn nôn, nước đã nhuộm thành màu đỏ. Mãnh mô tựa hồ rất có hứng thú với Y, nó nhếch miệng nhe ra hàm răng nanh sắc nhọn chậm rãi dồn Y vào đường cùng.

Mãnh mô có hàm dưới mạnh mẽ, trong nháy mắt có thể cắn gãy xương cốt con mồi. Rănh nanh sắc nhọn lộ ra ngoài cũng là vũ khí rất mạnh. Toàn thân bao trùm lớp da lông có màu nâu sậm, hai chân trước tráng kiện, ló ra móng vuốt đen bóng, nhẹ nhàng gạt một cái cũng có thể lưu lại vết thương rất sâu trên người đối thủ.

Lúc này nó đang dùng chân trước cường tráng của mình đập mặt nước. Y bị cuốn theo dòng nước bị quăng lên cao đập mạnh vào vách đá. Một lần, hai lần….. mãnh mô tựa hồ rất thích trò chơi này, tàn bạo đùa giỡn nhân ngư đang đau đớn. Đột nhiên cái đuôi màu lam lóe quang mang làm mạnh mô chú ý, nó tát mạnh Y ra khỏi ao.

Y vô cùng sợ hãi, dùng hai tay chống đỡ gian nan bò về trước. Không được một met hạ thân truyền tới một trận đau nhức làm Y té ngã trên mặt đất, thống khổ rên rỉ bị mãnh mô tha trở về. Mãnh mô dùng móng vuốt đùa nghịch, nhân như vô lực cụp đuôi. Chiếc đuôi xinh đẹp xuất hiện vô số vết thương, làn da trắng nõn cũng trầy trụa, máu đỏ tươi chảy ra từ miệng vết thương, nhỏ giọt….. lộ ra hương khí nhè nhẹ.

Máu nhân ngư khơi dậy dục vọng khát máu của dã thú. Lúc này Y ngay cả chút sức lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn hàm răng sắc nhọn cắn lên cổ mình, tuyệt vọng nhắm mắt lại…..

Một tiếng rít gào phẫn nộ chấn động cả hang động, một thân ảnh màu xanh nhanh như sét đánh lao tới đánh bay mãnh mô qua một bên. Dã thú trở tay không kịp, gầm gừ về phía thân ảnh màu xanh. Nhưng thân ảnh kia có tốc độ nhanh như quỷ mị, mỗi lần mãnh mô sắp sửa bổ nhào tới nó lại biến mất không thấy đâu, chỉ để lại một ảo ảnh. Mỗi lần tấn công lại để lại miệng vết thương sâu hoắm trên người mãnh mô. Mãnh mô kinh hãi, có chút hoảng sợ.

Thân ảnh nhanh như chớp đáp xuống bên người nhân ngư——Cơ Tái nhẹ nhàng liếm gương mặt Y, xác nhận cậu còn sống mới thoáng bình ổn lại trái tim đang cuồng loạn. Lửa giận thiêu đốt, ánh mắt vàng rực lóe ra sát ý mãnh liệt, ngay cả mãnh mô hung tàn cũng phải run rẩy.

Y cảm thấy toàn thân được một luồng hơi thở quen thuộc bao lấy, cảm giác an tâm này——là Cơ Tái, hắn đã tới! Y chậm rãi mở mắt ra, bóng dáng xinh đẹp mạnh mẽ của cự thú đập vào mắt.

Giống như sói nhưng lại không phải, bốn chân thon dài mạnh mẽ. Toàn thân bao trùm bởi lớp lông màu xanh nhìn qua vô cùng mềm mại. Từ gáy cổ xuống tới bốn chân là một tầng giáp mỏng trong suốt. Trên lưng có một đôi cánh mỏng như cánh chuồn chuồn, xòe rộng, lúc này vì sung huyết mà màu sắc có chút đậm hơn, trở nên cứng rắn như sắt thép.

Đây là…….Cơ Tái? Y kinh ngạc nhìn cự thú xa lạ trước mắt, không giống Cơ Tái chút nào. Nhưng cặp mắt quen thuộc kia, lúc nào cũng lộ ra đang tính đoán hay chọc ghẹo, lại vô hạn ôn nhu, chính xác là của Cơ Tái.

Mãnh mô thừa dịp cự thú không chú ý lặng lẽ di chuyển về phía cửa hang. Cơ Tái trong mắt hiện lên hàn quang, giây tiếp theo đã nhảy tới trước mặt mãnh mô, chặn đường. Mãnh mô nhe răng nanh gào rít thị uy, dùng toàn lực nhào về phía Cơ Tái. Y lo lắng nhìn hai cự thú đang vật lộn cùng một chỗ, bởi vì loạn thành một đoàn nên không phân rõ tình huống, chỉ có thể nghe thấy tiếng răng nanh cắn xé cùng âm thanh gầm grừ thống khổ.

Cuối cùng mãnh mô bị ném mạnh xuống đất, toàn thân có hơn mười lỗ thủng đang không ngừng trào máu, nhiễm đỏ lớp da nâu đậm. Cơ Tái liếm liếm vết máu bên khóe môi, nhảy tới cắn một ngụm trên cổ họng mãnh mô, răng rắc một tiếng, mãnh mô hoàn toàn bất động.

Đến lúc này Y mới hoảng hốt, nhìn lớp da lông cự thú dần nhạt màu hóa thành hình người vội vàng chạy tới, Y nhịn không được bật khóc ôm chầm lấy Cơ Tái.

Cơ Tái đau lòng ôm chặt Y, nhìn thấy vết thương trên người cậu chỉ hận không thể đánh mình vài cái. Bất giác vật nhỏ này đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong nội tâm hắn.

Ôm nhu dỗ dành nhân ngư bé nhỏ đang nức nở, Cơ Tái tìm một cái ao sạch sẽ nhẹ nhàng đặt Y vào, sau đó vốc nước ao cẩn thận rửa miệng vết thương cho nhân ngư. Cuối cùng yêu thương dỗ Y ngủ, còn mình thì ngồi trong hồ nước lạnh như băng ôm cậu suốt một đêm.

Y ngủ say nhưng thỉnh thoảng làn mi khẽ run rẩy, mỗi lần gương mặt nhỏ nhắn của cậu hơi nhăn lại, Cơ Tái lại ôm chặt cậu hơn, ghét vào bên tai khẽ thì thầm, dỗ dành mãi đến khi Y không còn sợ hãi nữa. Cứ như vậy lặp lại tới lần thứ mười, Y mới bình ổn, mà Cơ Tái thì thức suốt một đêm.

Xác mãnh mô vẫn còn nằm ngoài cửa hang, Cơ Tái nhìn nó có chút đăm chiêu. Mãnh mô là mãnh thú sát thủ sinh sống ở cánh đồng tuyết phương bắc, vì cái gì lại xuất hiện ở đây? Ánh mắt Cơ Tái khẽ lóe lên có chút lo lắng cho ca ca của mình——Khải. Ca ca là người ôn hòa thiện lương nhất trong số thanh niên mới trưởng thành, có ánh mắt biết cười như mụ mụ. Bởi vì cùng tên với tộc trưởng nên mọi người đều thân thiết gọi anh là Khải. Bất quá một năm trước đã bị thủ lĩnh lang tộc mang đi phương bắc. Mãnh mô xuất hiện ở đây có phải đang ám chỉ phương bắc xảy ra chuyện?

Cử động rất nhỏ của Y lập tức kéo thần trí Cơ Tái trở lại. Cho dù mãnh mô đã bị tiêu diệt, nhưng hắn không thể để Y ở lại đây nữa. Hắn không thể chịu được Y gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa. Không hề kinh động tới Y đang say ngủ trong lòng ngực. Cơ Tái nhẹ nhàng ôm cậu rời khỏi thánh địa. Tuy rằng để Y xuất hiện sớm hơn dự đoán, nhưng dù sao bộ lạc không thể nghi ngờ là  nơi an toàn nhất.

Mái tóc dài màu bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời nhiễm một tầng vàng ươm óng ả, gương mặt tinh xảo, thân hình ngây ngô của thiếu niên, làn da trắng nõn, dưới ánh sáng trông như trong suốt, ẩn ẩn có thể nhìn được mạch máu bên dưới. Càng làm người ta kinh ngạc hơn chính là nửa người dưới của thiếu niên là chiếc đuôi cá thon dài xinh đẹp.

Lúc Cơ Tái ôm Y vào bộ lạc, mọi người đều ngơ ngác nhìn cậu tới hóa đá. Cơ Tái bĩu môi một cước đá văng một cánh cửa.

“Nhóc con chết tiệt, không làm phiền người ta thì buồn chết à!”

Địch Đặc ngáp dài ngáp ngắn leo xuống giường, nhìn thấy Cơ Tái lập tức hoảng sợ.

“Này, này này—— là cá?!”

Trừng mắt lườm Địch Đặc, hắn nhẹ nhàng đặt Y xuống giường.

“Đuôi cậu ấy bị thương!”

Địch Đặc nghe vậy lập tức thu hồi mớ nghi vấn trong lòng, kiểm tra miệng vết thương của nhân ngư.

“Tốc độ khép miệng vết thương rất nhanh, ngươi xác định là mới bị thương hôm qua?”

Địch Đặc nghe Cơ Tái kể lại thì không thể tin được. Rất thần kỳ, đây nhất định là tư liệu sống quý giá để nghiên cứu a~~

“Dẹp ý tưởng của ngươi, Y là của ta!”

Cơ Tái lạnh lùng nói, dập tắt ngọn lửa nhiệt huyết của Địch Đặc. Ai cũng đừng hòng đụng tới bảo bối của hắn.

Của ngươi thì hay lắm sao! Địch Đặc lầm bầm trong lòng.

“Ngươi trị cho cậu ta, ta đi tìm tộc trường. Nhớ kỹ——” Đi tới cửa, Cơ Tái quay đầu lại cảnh cáo: “Không được đụng tới cậu ta!”

“Biết rồi, biết rồi!”

Địch Đặc giống như đang xua đuổi rười bị phất tay đuổi Cơ Tái, tiếp tục đánh giá nhân ngư trên giường, thật sự là mỹ nhân~~

Ánh chiều tà xuyên qua khe cửa dịu dàng vuốt ve nhân ngư đang nằm trên giường. Y chậm rãi mở mắt, có chút khó chịu đánh giá khung cảnh xa lạ trước mắt.

“Ngươi tỉnh?”

Bên cạnh truyền tới một giọng nam ôn nhuận dễ nghe, Y quay đầu qua liền đối mặt với một đôi lam mâu thanh thúy, mái tóc vàng óng ả……Đẹp quá! Y nhìn nam tử xinh đẹp trước mắt không chớp mắt.

Khải Ân mỉm cười: “Ngươi gọi là Y đúng không, ta là Khải Ân, tộc trưởng bộ lạc thú nhân.”