Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 2 - Chương 23: [phiên ngoại 2]-《cuộc sống ‘hạnh phúc’ của ưng ba ba 》




Khoảnh khắc tiểu ưng chào đời.

Lôi chờ đợi ngày này đã rất lâu!

Từ lúc trứng ưng rung động Lôi đã vô cùng kích động, vì nó là điềm báo đứa nhỏ sắp chào đời. Vì ưng cục cưng sắp phá vỏ ra ngoài, ưng ba ba cư nhiên không cho bất cứ kẻ nào tới gần, bày ra tư thế ai dám tới gần lập tức cắn chết không tha, sợ ưng cục cưng vừa phá vỏ ra ngoại bị người khác đoạt đi. Nên biết đây là thiên tính của loài chim, người đầu tiên nó nhìn thấy sẽ đặc biệt thân cận.

“Không phải ngay cả ta ngươi cũng muốn đuổi đi?!” Liên Hoa làm mặt lạnh, băng sơn ngàn năm trên núi cao cũng không thể sánh bằng. Tên ngu ngốc này! Muốn độc chiếm cục cưng cũng đâu cần lộ rõ ra như vậy!

Lôi tự nhiên không dám lên tiếng, dưới ánh mắt sắc bén của Liên Hoa không cam lòng đưa trứng ưng qua, mặt nhăn nhó như người ta thiếu tiền hắn.

Liên Hoa hài lòng ôm lấy ưng cục cưng, đúng lúc này quả trứng hơi chấn động, Liên Hoa lập tức giữ vững, ưng ba ba cũng hoảng hốt đổ một đầu mồ hơi, còn kém chút nữa đã đưa tay đoạt lại cục cưng.

“Gấp cái gì, đứa con của ngươi không phải không có việc gì sao.” Liên Hoa trợn trắng mắt, cùi đầu cẩn thận quan sát trứng ưng, không hề để ý tới ưng ba ba mặt đen như đáy nồi.

Trứng ưng trắng nõn lại bắt đầu dao động, Liên Hoa vội vàng đặt nó xuống ổ. Chỉ nghe thấy ‘ba’ một tiếng, đỉnh trứng xuất hiện một khe nứt nhỏ, lúc này dao động càng lợi hại hơn. Lôi cùng Liên Hoa nín thở không dám chớp mắt, sợ bỏ qua khoảnh khắc tiểu ưng chào đời.

“Ba!” Một bàn tay bé xíu trắng nõn đập vỡ vỏ trứng ló ra ngoài, ngay sau đó lại thêm một cánh tay khác. Liên Hoa nuốt nước miếng, Lôi ở bên cạnh cũng không dám thở mạnh. Chỉ thấy hai bàn tay nhỏ bé lắc lư, dưới ánh nhìn chăm chú của Lôi cùng Liên Hoa, trứng ưng ngã xuống ổ. Ngay lúc Lôi kiềm chế không nỗi sắp nhào tới thì lại ‘ba ba’ hai tiếng, hai cái chân đạp ra, mà trứng ưng lúc này chỉ có hai tay cùng hai cái chân.

“Phốc——” Liên Hoa che miệng cười trộm, tiểu ưng vẫn đang cố gắng phấn đấu, bất đắc dĩ ngã chổng vó không thể dùng lực, cứ như một con rùa bị lật ngược. Khóe miệng Lôi cũng không ức chế được khẽ nhếch lên, hắn nhích tới, quyết định giúp đứa con một phen.

Lôi thả nhẹ lực đạo gỡ từng mảnh vỏ, động tác vô cùng ôn nhu không hề tổn thương tới cục cưng. Đợi đến khi trói buộc toàn thân được giải trừ, lúc này Lôi mới ôm lấy ưng cực cưng.

Bé con nhìn qua khoảng một, hai tuổi, toàn thân ướt sũng, da thịt trắng nõn mềm mại, cuộn tròn, hâm hấp nóng như một cái bánh bao vừa được chưng xong. Gương mặt xinh xắn, rất giống Liên Hoa chứ không có đường nét kiên nghị như Lôi. Mái tóc đỏ rực màu rượu dán sát hai bên má. Trên lưng là một đôi cánh bé xíu, phủ một tầng lông chim trắng toát mềm mại. Nhìn qua hệt như một thiên sứ đáng yêu.

Liên Hoa bước tới, trên mặt vô cùng kích động, đây là đứa nhỏ của cậu! Đã sớm nghe nói cục cưng thú nhân trưởng thành rất nhanh, vốn cậu còn tưởng rằng lúc cục cưng phá vỏ ra sẽ nhỏ cỡ một con chuột con, không ngờ đã lớn tới vậy.

“Xem xem, cục cưng mở to mắt này.” Lôi ôn nhu lau đi chất lỏng như lòng trắng trứng trên người cục cưng. Chỉ thấy tiểu ưng nhu nhu mắt, hàng mi dài chớp chớp qua một lúc mới chậm rãi mở mắt, hai đôi mắt xám tro nhìn nhau, một lớn một nhỏ, một là kích động cùng vui sướng, một thì rất tò mò.

“Cục cưng, lại đây.”

Tiểu ưng nghiêng đầu nhìn về phía nam tử tóc đỏ bên cạnh, ‘y nha y nha’ tay chân quơ quơ muốn nhào qua, xem ra đã nhận ra Liên Hoa. Lôi nhích từng bước, nhìn cục cưng vui vẻ cười khanh khách không ngừng trong lòng Liên Hoa, Lôi cứ siết nắm tay không ngừng.

“Này, con của ngươi đây!” Liên Hoa buồn cười nhét tiểu ưng vào tay Lôi: “Bộ dáng của ngươi cứ như bị người khác đoạt mất bảo bối ấy.”

Lôi cười hắc hắc, tiếp nhận đứa con giơ lên thật cao, buồn bực vừa nãy thoáng chốc biến mất.

“Nha nha——” Tiểu ưng cục cưng hưng phấn quơ tay, la to. Liên Hoa ở bên cạnh lắc đầu, không hổ là con cháu ưng nhân, những đứa nhỏ khác bị đưa lên cao đã sợ mà khóc không ngừng rồi, bé con này thì càng cao lại càng thích.

“Ha ha ha, không hổ là con ta!”

Lôi cười to, nâng tiểu ưng lên rất cao——từ ngọn cây có thể nhìn thấy rất rõ toàn cảnh trên mặt đất: núi non, thảo nguyên, hồ nước, sông ngòi, đám động vật tự do chạy nhảy, ác điểu bay lượn trên không trung…… hết thảy đều làm tiểu ưng vô cùng hưng phấn, ngay cả đôi cánh bé xíu cũng run lên vài cái.

Tiếng cười sang sảng cùng tiếng hét chói tai vui sướng hỗn loạn đan xen, truyền đi rất xa rất xa——

Tiểu ưng cục cưng được hai tháng, tròn tròn trắng nõn đáng yêu đến mức làm người ta chịu không nỗi. Nhất là ba ba luôn sốt ruột bảo hộ đứa con, ôm cả ngày không chịu rời tay.

Đứa nhỏ chưa lớn được bao nhiêu, ưng ba ba đã bắt đầu nôn nóng dạy đứa con nói chuyện.

“Ngoan, gọi ‘ba ba’, ba——ba——”

Hai mắt cục cưng nhìn chằm chằm thực quả ngọt ngào trên tay Lôi, nước miếng chảy ra, tay chân quơ quơ bò thật nhanh về phía Lôi, bình thường cũng không thấy bé đi nhanh như vậy.

“Ngoan, kêu ba ba liền cho ăn.” Lôi vừa lui về phía sau, vừa dụ dỗ.

Tiểu ưng cục cưng kêu ‘a a’ vừa bò về phía thức ăn, sau đó đơn giản không bò nữa, đặt mông ngồi xuống đất, mong đợi nhìn Lôi, nước mắt cũng sắp trào ra ngoài.

Lôi lập tức buông vũ khí đầu hàng, thở dài ôm lấy cục cưng. Bé con trong mắt vẫn còn hơi nước, vui vẻ nhét thức ăn vào miệng, còn chép chép.

Lôi chưa từ bỏ ý định, tiếp tục cúi đầu dụ cục cưng gọi ba ba. Cục cưng ăn no uống say, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, dùng ánh mắt trong veo nhìn Lôi đang mong đợi. Đột nhiên há miệng lộ ra hai chiếc răng nhanh bé xíu, phun ra hai từ làm Lôi nhảy nhót không thôi.

“Ba ba~”

Tiếng nói non mềm ngọt ngào thấm sâu vào tận lòng, hắn cứ như vậy nhìn tiểu ưng mà ngây ngô cười, gương mặt vui sướng.

Lôi, có nhà không? Chúng ta tới xem tiểu ưng~”

Thụy Ân kéo Elias đẩy cửa vào trong, nhìn thấy bộ dáng ngo ngoe của Lôi nhất thời nổi đầy da gà, cậu huých Elias, nói nhỏ.

“Sau này có đứa nhỏ ngươi cũng không phải trở thành ngốc nghếch như vậy đi?” Elias mỉm cười không nói, nhưng cục cưng lập tức ngước đầu nhìn bọn họ.

“Nha nha——” Cục cưng linh hoạt bò xuống đùi Lôi, hổn hển bò về hướng Elias.

“Vật nhỏ, làm sao vậy?” Thụy Ân ôm lấy tiểu ưng, chỉ thấy bé hưng phấn chỉ vào đôi cánh của Elias hô to.

“Ba ba! Ba ba!”

Ba ba? Thụy Ân cùng Elias nhìn nhau, không nói nên lời. Lôi hoàn toàn hóa đá, nghe thấy tiếng trái tim mình đang vỡ thành mảnh vụn……

Tiểu ưng cục cưng chưa được ba tháng tưởi, dưới sự dạy dỗ ân cần của Lôi rốt cuộc không phân biệt được đem tất cả thú nhân có cánh gọi là ba ba……..

Mấy ngày trước Lôi nhận được tin tức truyền tới từ phương Bắc, báo hắn phải về bộ lạc một chuyến. Hắn cố gắng đấu tranh, cắn răng quyết định tạm thời rời xa tiểu ưng, nhưng đền lúc chuẩn bị đi lại nhào tới ôm chặt tiểu ưng.

“Còn mọc nấm cái gì mà chưa đi!”

Liên Hoa trừng mắt liếc, dùng lực ‘đoạt’ lại cục cưng từ tay hắn.

“Ba ba——” Tiểu ưng không chịu yên lắc lắc cơ thể, nước mắt lưng tròng nhìn Lôi. Bé con thông minh biết ba ba phải rời đi, liền bày ra bộ dáng ai oán, chỉ kém trào ra nước mắt nước mũi.

Lôi cắn răng …người không biết còn tưởng hắn bị ủy khuất. Liên Hoa trở mình xem thường, có phải tất cả thú nhân ba ba đều như vậy không a!

“Được rồi, ngươi mau đi đi, đứa con có ta chăm sóc sẽ không mất sợi tóc nào!”

Dưới sự thúc giục ba lần bốn lượt của Liên Hoa, Lôi lúc này mới chịu quay đầu lưu luyến bay về hướng bắc. Liên Hoa nhìn theo bóng dáng hắn, xoay người ôm cục cưng vào phòng.

“Đói—— đói—— a—— ” Bé con vừa mới vào ốc đã y a đòi ăn, mở đôi mắt long lanh nhìn Liên Hoa.

“Ngươi a!” Liên Hoa tức giận niết cái mũi bé: “Vừa nãy không phải khổ sở sắp bật khóc sao? Sao bây giờ lại có tâm tình đòi ăn? Không nhớ ba ba sao?”

Bé con ngậm ngón tay, nghiêng cái đầu bé xíu nhìn mụ mụ. Bé không cần ba ba đi, đúng vậy, nhưng việc đó và việc bé đòi ăn có liên quan gì với nhau a?

“Đúng là heo con!” Liên Hoa bị bộ dáng đáng yêu của cục cưng chọc cười, thân thiết điểm điểm cái miệng nhỏ của bé: “Chỉ biết có ăn thôi, ha ha, ba ba ngươi mà biết không khóc thét mới lạ.”

Đáp lại Liên Hoa là cục cưng đang hăng hái ăn uống……..

Lôi dùng tốc độ nhanh nhất xử lý chuyện tình của bộ lạc, ngựa chạy không nghỉ——nga không, là chim bay không ngừng, ngày đêm chạy trở về.

“Cục cưng!”

Lôi khẩn cấp đẩy cửa ra, chỉ thấy Liên Hoa đang dỗ tiểu ưng ngủ trưa.

“Ngủ rồi?” Lôi không khỏi có chút thất vọng, nhẹ nhàng đi tới bên giường, tham lam ngắm nhìn bé con đang ngủ say, giống như muốn bù đắp khoảng thời gian này vắng bé.

“Đúng vậy, mới ngủ, vẫn còn ầm ĩ gọi ba ba.” Liên Hoa liếc mắt nhìn Lôi một cái, không hài lòng vì hắn chỉ biết nghĩ tới đứa con, định chọc hắn một chút không ngờ hắn vừa nghe vậy đã vội vàng hỏi thật sao.

Chỉ thấy Lôi yêu thương ngồi xuống bên cạnh tiểu ưng, bộ dáng đau lòng như có ai tổn thương bảo bối của hắn.

“………..ba…….ba?”

Tiểu ưng không biết sao lại đột ngột tỉnh giấc, dụi dụi mắt nhìn bóng người trước mắt. Quả nhiên là ba ba! Ba ba đã trở lại! Tiểu ưng vui sướng hô một tiếng nhào vào lòng ngực Lôi, Lôi kích động tiếp được đứa con, vừa định mở miệng đã thấy bé con nhăn nhó chui ra khỏi lòng hắn, một tay nắm cái mũi, một tay dùng sức xua——

“Thối thối! Ba ba thối quá!”

Lôi kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra chính mình một đường vội vàng chạy về căn bản không hề nghỉ ngơi, đương nhiên một thân bốc mùi. Liên Hoa đồng tình nhìn thoáng qua Lôi bị hóa đá, đưa một cái khăn sạch qua cho hắn.

“Đi tắm đi, cục cưng rất mẫn cảm với mùi lạ.”

Lôi ngây người, một lần nữa nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn…….