3 ngày sau ——
“Thiếu úy, tôi không đồng ý việc ngài ra ngoài.”
“Nga? Vì cái gì?” Khải Ân nhếch đôi mi xinh đẹp, số 7 lại phản bác chính mình, thực hiếm thấy.
“Mất vệ tinh thăm dò, ta không thể thu thập được tư liệu, xem những tư liệu hiện tại thu gom được thì việc ngài rời khỏi phi thuyền không phải lựa chọn sáng suốt, sinh vật trên tinh cầu này cũng không được thân thiện.”
“Không chỉ không thân thiện, chúng còn rất nguy hiểm.”
“Thế vì cái gì ngài còn….”
“Số 7, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không thể đối phó đám sinh vật không có trí năng đó sao?” Khải Ân nháy mắt vài cái, hắn rất thích nghe thấy tia bất mãn trong âm thanh của số 7, cầm lấy thiết bị định vị có nhiều chức năng đeo vào tay, hình dạng giống như đồng hồ.
“Những sinh vật đó đương nhiên không thể so sánh trí năng với ngài, nhưng mà chúng nó có tốc độ và sức mạnh, có thể nói, ngài như một con thỏ đối mặt với lão hổ.” Số 7 bình tĩnh trình bày làm Khải Ân có chút tức giận, tốt xấu gì mình cũng là học viên tốt nghiệp từ học viện Quân Sự, như thế nào lại biến thành một con thỏ yếu đuối.
Khải Ân thả người nhảy xuống phi thuyền, mái tóc dài vàng óng xỏa thành một đường cung xinh đẹp, phản xạ ánh mặt trời làm số 7 có một dự cảm bất hảo, kì quái, mình không phải là một cỗ máy sao? Sao lại có loại linh tính này.
“Số 7.” Khải Ân đứng vững, khóe miệng giơ lên thành một mạt cười tự tin: “Ta không phải thỏ, ta là diều hâu.”
*************ta là phân cách tuyến số 7**************
Đi vào bên trong rừng rậm khoảng 2 giờ, xuyên qua những tàng cây cao lớn, Khải Ân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mặt trời tỏa ra sức nóng nhiều hơn so với các hành tinh khác…. Thật nóng, địa cầu bị tổn thương nặng sau cuộc chiến tranh hạt nhân, không khí hàng năm đều dưới 0 độ, thậm chí từ tháng 2 đến tháng 3 còn có thời kì đóng băng. Mà nơi này, đối với Khải Ân mà nói, khí hậu chính là một sự thách thức lớn.
Đột nhiên, Khải Ân dừng lại, cẩn thận lắng nghe. Xa xa truyền tới tiếng động vật gào thét, Khải Ân xác định phương hướng, cẩn thận tới gần, đẩy bụi cỏ ra, hắn nhìn thấy.
Bốn năm người lùn tay cầm trường thương bao vây một con nai con bị thương, không, những sinh vật thấp bé này không thể nói là người, chúng cao chừng 40cm, có tứ chi như con người, da đen đúa, còn có cái mỏ sắc nhọn như loài chim, bộ dáng vô cùng xấu xí. Con nai kia tuy vẫn chưa trưởng thành, nhưng so với những sinh vật này quả thật lớn hơn nhiều. Bọn họ vây xung quanh cũng không nóng lòng giết chết nó, mà dùng trường mâu đâm vào chân sau bị thương của con nai. Nai con gào thét, đứng lên lại té ngã, té xong lại đứng lên, sau đó lại ngã xuống, mãi đến cuối cùng suy yếu ngã trên mặt đất…. Khải Ân có chút không đành lòng, hắn nhớ trước kia mình từng nuôi một con nai. Hắn muốn cứu con vật nhỏ xinh đẹp này.
Khải Ân bịt tai lại, ấn vào cái nút phía bên trái…. một tiếng rống giận dữ của dã thú vang lên….. đây là tiếng rống của một loại khủng long số 7 thu lại được.
Một lát sau, đám người lùn trốn sạch không còn thấy bóng, phỏng chừng nai con đang ở gần đấy cũng run rẩy té trên mặt đất.
Khải Ân lúc này mới đứng lên, dạt bụi cỏ qua một bên, nai con run rẩy kịch liệt, ánh mắt to tròn hoảng sợ nhìn Khải Ân đang tiến tới gần, đại khái nó nghĩ rằng tiếng rống giận kia phát ra từ Khải Ân. Khải Ân nhẹ nhàng vuốt ve lớp da mềm mại của nai con, dần dần, con nai cũng không còn run nữa, nhưng vẫn bất an nhìn Khải Ân. Khải Ân lấy một viên thuốc màu trắng từ đồng hồ ra, nghiền nát, thoa lên miệng vết thương ở chân sau nai con. Một chốc sau, nai con đã có thể lảo đảo đứng lên. Nó liếm liếm tay Khải Ân, tập tễnh rời khỏi. Khải Ân nhìn thấy nai con rời đi, nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng hắn không biết chính mình đang bị một đôi mắt vàng theo dõi.
Tiếp tục đi về phía trước 20 phút, trải qua thời gian dài tập huấn đã luyện cho Khải Ân có được trực giác vô cùng sắc bén, hắn cảm giác phía sau truyền tới một tia áp lực. Dường như có gì đó đang theo dõi hắn. Khải Ân không dừng lại, tay phải chậm rãi di chuyển về phía côn điện…. Đột nhiên Khải Ân bất ngờ xoay người lại, cùng lúc rút côn điện ra…
Phía sau không hề có dã thú, thậm chí một tiểu động vật cũng không. Khải Ân tự cười chế giễu, chính mình cũng quá nhạy cảm rồi. Này có phải do số 7 nói mình là tiểu bạch thỏ, làm thần kinh cũng khẩn trương lên nhiều sao.
Khải Ân tiếp tục đi sâu vào trong rừng rậm khoảng 100m, cảm giác bất an lại tới nữa, so với lần trước lại càng mạnh hơn làm lông tơ toàn thân của Khải Ân đều dựng thẳng. Lúc này, ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có. Nếu nói lần trước là quá nhạy cảm, thì lần này Khải Ân có thể khẳng định, có thứ gì đó đang theo dõi hắn, hơn nữa lại là một sinh vật vô cùng nguy hiểm.
Vô cùng im lặng, rừng rậm không có một chút âm thanh, chỉ có tiếng vang do bước chân Khải Ân giẫm lên lá khô phát ra. Khải Ân cố gắng ổn định thân thể, hít sâu một hơi, không để sinh vật phía sau phát hiện ra sự khác thường của mình. Khải Ân dần dần tăng tốc hơn, thân thủ linh hoạt xuyên qua đám cây cối rậm rạp… có thể nói Khải Ân đã dùng toàn lực, nhưng mà đối phương vẫn gắt gao bám theo, tốc độ không hề thua kém Khải Ân. Như vậy cũng không phải biện pháp, Khải Ân bám vào một nhánh cây to, dùng lực nhảy vút lên không trung thành một đường cong xinh đẹp, lúc vừa đáp xuống đất nhanh chóng rút côn điện ở bên hông…. Ngẩng đầu, Khải Ân đối mặt với một đôi mắt màu vàng… giống như bị sét đánh trúng, thân thể Khải Ân cương cứng lại, suýt chút nữa quên cả hô hấp.
Trước mắt là một sinh vật to lớn, cao chừng 2 met, đứng thẳng như con người. Thậm chí có thể nói bề ngoài hắn có 80% tương tự như con người, tóc màu đen, gương mặt như nam nhân châu Á, nhưng trên mặt che kín bởi lớp vằn như hổ, nga cả toàn thân cũng có hoa văn như vậy, ẩn chứa một sức mạnh vô cùng to lớn, trên trán có một cái sừng dài như loài bò tót, tứ chi cũng tương tự nhân loại nhưng phần móng tay vô cùng sắc bén, tựa như móng vuốt của mãnh thú.
Khải Ân cứ như vậy ngơ ngác nhìn “thú nhân” trước mắt, mãi đến khi thú nhân nhào tới hắn mới lấy lại tinh thần….
Tốc độ cực nhanh!!! Khải Ân dùng hết toàn lực mới có thể tránh được, xung động cực mạnh đánh bay Khải ân, ngã mạnh xuống đất. Khải Ân giãy dụa đứng lên, phần ngực lập tức truyền một cơn đau đớn kịch liệt đến toàn thân, chết tiệt, xương sườn gãy, đây là sức mạnh gì. Trước mắt xuất hiện một bóng đen, Khải Ân bị nắm lên, móng vuốt sắc bén cắm sâu vào trong cơ thể Khải Ân, đau đớn kịch liệt truyền ra làm hắn phải cắn chặt răng mới không phát ra tiếng quát to, dùng tất cả khí lực đem côn điện vung về phía thú nhân…..
“Phanh” một tiếng nổ vang lên, thú nhân ngã xuống, Khải Ân cũng ngã mạnh trên mặt đất… đau đớn kích động từng dây thần kinh, trước mắt xuất hiện một mảng huyết vụ.
…. Lúc Khải Ân cố nén đau đớn ngọ ngoạy đứng lên, mồ hôi đã thấm ướt toàn thân. Hắn càng thêm hoảng sợ khi phát hiện ánh mắt sắc bén màu vàng đang nhìn mình chằm chằm. Khải Ân bị dọa đến ngừng cả hô hấp, mãi đến khi thân thể thú nhân không còn nhúc nhích mới thở phào một hơi. Trời ạ! Đây là quái vật gì, dòng điện này có thể giết chết một con khủng long bạo chúa. Thú nhân này tuy cơ thể bị tê liệt nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Phải chạy khỏi đây, Khải Ân biết một chốc nữa thú nhân sẽ cử động lại được, đến lúc đó mình nhất định phải chết. Loạng choạng đứng lên, Khải Ân lấy ra một viên thuốc màu trắng nuốt xuống. Đợi cho toàn thân có lại khí lực Khải Ân mới bám vào đám cây cối quay trở lại hướng phi thuyền, thiết bị truyền tin vừa rồi đã bị phá hủy, không thể liên lạc với số 7 được…. Thú nhân nhìn thấy Khải Ân muốn li khai liền phát ra tiếng gầm gừ giận dữ, ý thức muốn sống mãnh liệt thúc dục Khải Ân bước nhanh hơn, phải nhanh lên…. chỉ cần có thể quay lại phi thuyền thì có cơ hội sống….
Dần dần, Khải Ân đã chạy ngày càng xa, dựa theo trực giác cố gắng đi về phía phi thuyền… nhanh lên, sắp đến rồi…. Khải Ân liên tục tự nói với mình, không thể ngừng lại, tuyệt đối không được dừng lại…. Nhưng đột nhiên trước mặt xuất hiện 4 con cự long làm Khải Ân lâm vào tuyệt vọng…