Thú Nhân Chi Tư Văn

Chương 67




Bé cưng trong bụng Vân rốt cuộc chưa đủ tháng đã đòi ra, còn nửa tháng nữa mới đủ sáu tháng, bé cưng đã không nhịn được, thế giới bên ngoài thú vị vậy mà. Sau khi ba bé vừa mới ăn cơm trưa xong một lúc liền bắt đầu ầm ĩ. Vân đang mơ ngủ bị đau tỉnh, nhịn không được kêu lên một tiếng. Tư Văn đang làm việc ở phòng ngoài lập tức xông vào, thấy cậu thế, sắc mặt liền thay đổi.

Anh chỉ cảm thấy giống y như lần đầu tiên biết có bé con, đầu “rầm” một cái, không biết gì nữa, nhưng tiếng rên của Vân nhắc nhở anh, lúc này anh phải làm gì đó, ép bản thân tỉnh táo lại, Tư Văn run rẩy vọt vào nhà Hắc Lý gần đó. Hình thú của Hắc Lý là gấu đen, tính cách thành thật chất phác, là người tốt, năm nay cậu mới làm nhà, chuẩn bị sang năm cử hành nghi thức bạn đời rồi ở.

Bình thường Tư Văn không giao tiếp nhiều với cậu, nhưng cũng không ít. Tư Văn phúc hậu thành khẩn, lại là thần thú, Hắc Lý rất kính trọng Tư Văn, quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm. Lúc này Hắc Lý đang ở trong nhà làm gia cụ, nghe được tiếng Tư Văn liền chạy ra: “Sao thế?”

“Hắc Lý, mau đi tìm tế tự, Vân sắp sinh.” Hắc Lý chớp mắt, cậu biết Vân giờ mà sinh thì là sinh non, hơn nữa giọng Tư Văn nghe không khác bình thường lắm nhưng cậu vẫn nghe được một tia run rẩy. Ý thức được nghiêm trọng, Hắc Lý lập tức đồng ý, cũng không quay đầu, chạy về phía nhà tế tự.

Mấy này nay đúng là không khéo, vừa rơi một trận tuyết, theo lời của tộc trưởng thì đây là trận tuyết cuối cùng của mùa đông, có lẽ vì thế nên trận tuyết này vừa lâu vừa lớn. Tuyết dừng rơi vào chạng vạng hôm qua, tuyết đọng quá đầu gối Tư Văn, so sánh tốc độ của hổ cánh và gấu đen thì người nhanh hơn là Tư Văn. Nhưng bây giờ Tư Văn tuyệt đối không thể đi, tình huống hiện giờ của Vân, chỉ có thể anh tự mình ở bên cạnh mới có thể yên tâm, một khi anh rời đi, vạn nhất có chuyện gì thì đúng là khiến anh mất nửa cái mạng.

Nói xong với Hắc Lý, Tư Văn lập tức về nhà, Vân đã chảy máu, vì đau đớn nên cắn răng, môi đã sắp bị cắn nát. Tư Văn mở khớp hàm của cậu, nhét tay mình vào, Vân quá đau, lập tức không khách khí dùng lực cắn. Tư Văn không ngừng hôn lên mặt cậu, miệng thì thào nói lời an ủi. Trên thực tế, những lời này của anh nói cho mình nghe nhiều hơn, cầu tâm an.

Qua cơn đau, Vân mới hơi tỉnh lại, ý thức đỡ mông lung mới phát hiện trong miệng có mùi máu tươi, cả kinh, lúc này mới hiểu được. Tư Văn rút tay ra khỏi miệng cậu, mặc kệ máu chảy, hôn lên môi cậu, nói: “Không đau nữa hả? Tế tự đến ngay, không có việc gì đâu em.”

Vân đau lòng đỏ mắt, há miệng thở dốc nhưng cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Cậu có thể cảm nhận được tay Tư Văn ôm cậu đang run. Tư Văn thật cẩn thận ôm cậu, chôn đầu ở bên cổ cậu, hai người đều không nói gì.

Thời gian chờ đợi rất dài, đau đớn nhanh chóng trở lại, Tư Văn nhanh nhẹn nhét tay của mình lại. Lần này Vân cự tuyệt, nhưng Tư Văn không theo cậu, mạnh mẽ mở miệng của cậu ra, nhét tay mình vào. Vân không làm sao được, chỉ có thể cắn, tiếp theo, cậu hoàn toàn không biết mình đang làm gì, chỉ có thể cảm nhận được đau đớn khôn cùng.

Không biết qua bao lâu, Tư Văn trong lúc hoảng hốt nghe được giọng của tế tự, giây tiếp theo, cửa mở ra, tế tự đeo bao lớn đi vào, sau đó, cửa phòng lập tức bị đóng lại.

Tế tự nhìn anh, cho một ánh mắt an ủi, đi tới mở miệng Vân, kéo tay Tư Văn ra, nhét dược hoàn vào, sau đó không nói gì, lập tức bắt đầu chuẩn bị. Mới chuẩn bị một nửa liền nghe được tiếng gõ cửa, tế tự đi mở cửa, nhận một chậu nước ấm, đặt bên cạnh Tư Văn, chỉ vào vải bố bên trong, nói: “Vắt khô vải, lau mồ hôi cho Vân, không cần làm gì, cứ như bây giờ thôi.”

Tư Văn cương ngạnh gật đầu, hai tay Vân nắm chặt cái tay bị cắn của anh, móng tay cơ hồ đâm vào trong thịt anh, anh cũng không hề hay biết, chỉ máy móc xoay người, dùng một tay vắt vải, sau đó lau mồ hôi cho Vân. Tế tự vừa chuẩn bị xong, Sitter liền nhanh chóng đi vào, trong tay bưng một chậu nước ấm lớn.

Hết thảy Tư Văn đều như không thấy, chỉ không ngừng lau mồ hôi cho Vân, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên mặt cậu, không nói một lời. Trong phòng chỉ có tiếng động rất nhỏ của tế tự và Sitter làm việc, mắt Tư Văn chăm chú vào Vân, không dám nhìn về phía kia, mùi máu tươi tỏng phòng càng lúc càng đậm, tâm anh càng ngày càng trầm.

Loại động tác máy móc này không biết lập lại bao nhiêu lần, tế tự kinh hỉ kêu lên một tiếng, ngay sau đó, một tiếng kêu rất nhỏ, non nớt nhưng không thể bỏ qua truyền vào tai Tư Văn. Tư Văn cả người chấn động, nhưng vẫn không dám nhìn lại, lực cắn tay anh của Vân bỗng nhiên thả lỏng, Tư Văn vội vàng hỏi: “Em thấy thế nào?”

Vân suy yếu cười, hỏi: “Cục cưng sao anh?”

“Tốt lắm, là một tiểu thú nhân rắn chắc, ngươi nghỉ ngơi đi, ta tắm cho bé con, chờ ngươi tỉnh lại có thể nhìn thấy.” Tế tự cười hì hì mở miệng, ngữ khí rất thoải mái.

Vân gật đầu, nghiêng đầu liền thiếp đi, cậu thật sự là mệt muốn chết rồi.

Tư Văn vẫn không quay đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Vân, nhẹ giọng nói: “Tế tự, Vân, Vân thế nào?”

“Vân không sao, chỉ là mệt thôi, nghỉ ngơi một lúc là được.” Tế tự nhẹ nhàng nói: “Ngươi không đến xem con ngươi sao, là tiểu thú nhân, rất đáng yêu.”

Tâm Tư Văn cuối cùng cũng rơi xuống trong bụng, nhưng câu sau của tế tự lại làm anh khẩn trương, tay chân luống cuống. Anh quay đầu, nhìn bao da thú trong lòng tế tự, một chú hổ con bẩn hề hề đang quận tròn nằm ngủ bên trong. Tuy trên người hổ con có vết máu, cả thứ gì màu trăng trắng bẩn bẩn, nhưng trong mắt Tư Văn lại vô cùng đáng yêu. Anh cảm thấy cổ họng mình hơi khô, bé cưng nho nhỏ này là con của anh và Vân, là giọt máu chung của anh và vân, là sinh mệnh kéo dài của bọn anh.

Cảm xúc không nói thành lời loạn trong lòng Tư Văn, anh thấy mắt cay cay, chớp mắt, hai tay run rẩy đón con anh, nghiêm túc nói với tế tự: “Cám ơn ngài.”

Tế tự cười cười, hơi trêu ghẹo nói: “Cám ơn ta làm gì, hẳn là cám ơn Vân chứ, nhưng tắm cho con ngươi trước đi kẻo sinh bệnh bây giờ.” Nói xong, nhìn về phía chậu đang tỏa hơi nóng.

Tư Văn hơi sững sờ, bảo anh tắm cho con? Anh cảm thấy anh sắp ngất, tế tự phụt một tiếng, cười: “Đây, đơn giản lắm, tiểu thú nhân không nhu nhược như tiểu thú nhân, đến đây, ta đứng bên cạnh nhìn, ngươi tới tắm.”

Nếu tế tự đã nói thế thì dù Tư Văn có nguyện ý hay không cũng phải làm. Kỳ thực trong lòng anh, anh nguyện ý, nhưng vì chưa từng làm nên hơi sợ. Đây cũng không phải là thứ không quan trọng như con mèo con chó mà là con của anh! Nhưng giờ có tế tự chỉ đạo, chắc là sẽ không có chuyện gì.

Trẻ con trên Trái Đất sinh ra xong dùng gì đến tắm Tư Văn cũng không biết, nhưng ở thú thế thì dùng một loại trái cây mà đỏ nhạt, gọi là quả phúc, nghe nói là vị thư sinh triều Hán kia lấy tên. Tư Văn nghĩ vị thư sinh kia lấy tên này là có ý chúc phúc. Quả phúc không có hạt, nước quả màu giống vỏ, đều là đỏ nhạt, hơn nữa rất nhiều, thịt quả cơ hồ không có cặn bã. Thú thế bình thường sẽ ép quả phúc thành nước, sau đó nấu lên, cho thêm nước lạnh để tắm cho thú con.

Thế nhưng quả phúc không thể ăn, tác dụng duy nhất là để tắm cho trẻ sơ sinh, hơn nữa cũng chỉ dùng lần này vì quả rất ít. Hàng năm dùng cũng không nhiều, quả phúc lại để được rất lâu, chỉ cần vỏ không bị thủng thì để một hai năm cũng không hỏng, cũng không khô quắt, vậy nên cho dù qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng có tình huống thú con sinh ra mà không có quả phúc.

Đây đều là sau đó Tư Văn nghe tế tự nói, bây giờ anh đang dùng vải sạch dính nước quả phúc màu đỏ nhạt, thật cẩn thận tắm cho con anh. Dùng nước quả phúc tắm một lần, lại dùng nước sạch tắm một lần, hổ con liền sạch sẽ. Hổ con vừa sinh ra xương cốt còn chưa cứng, cũng chưa mở mắt, toàn bộ lúc tắm liền mềm nhũn nằm sấp trên khuỷu tay Tư Văn, thỉnh thoảng hừ hừ mấy tiếng.

Cảm nhận được hổ con mềm mại làm động tác của Tư Văn càng thêm cẩn thận. Tắm xong cho con, Tư Văn mệt đến đầu đầy mồ hôi, lưng cũng ướt đầm, nhưng nhìn đến bé con nhà mình thoải mái vặn vẹo, ngủ say sưa, Tư Văn liền cảm thấy rất đáng giá. Hổ con tắm xong được bọc xong da thú, đặt bên gối ba bé, để tienj cho ba bé tỉnh lại là có thể nhìn thấy bé. Hổ con tựa hồ cũng thực vừa lòng với vị trí này, vẫn không nhúc nhích để mặc người đùa nghịch, ngủ cực kỳ ngọt ngào.

Tư Văn lại lau người cho Vân, thu dọn phòng, lúc này mới ra ngoài. Hắc Lý gọi tế tự xong cũng không về mà đến nhà Bacon và Og, vậy nên lúc này tổ ba người liền đông đủ. Tiểu giống cái nhà Bacon chưa đầy tháng nên Cát không đến. Sitter hơi mệt mỏi, đang dựa vào Og nghỉ ngơi, thấy anh đi ra, vài người đều cười, dù là Og mặt liệt cũng khó được cười cười.

Tư Văn cũng không khách khí nói cảm ơn, với quan hệ của ba người họ, lời khách sáo đó đúng là không cần. Vài người hàn huyên về hổ con và Vân một lúc rồi ra về. Tư Văn lại cảm ơn Hắc Lý, tiễn mọi người về liền bắt đầu nấu cơm.

Quả sữa mang về từ tộc Khuyển được đặt trong hầm, Tư Văn đi láy ra, đặt trên kháng cho nóng rồi mới chọc ra, đặt trên bàn cho hổ con uống. Tiểu thú nhân vừa ra đời tuy khỏe mạnh hơn tiểu giống cái nhưng khẩu vị cũng giống tiểu giống cái, mùa đông không thể ăn đồ lạnh, quá nóng cũng không được. Đặt quả sữa lên kháng một lúc, độ ấm vừa phải.

Có lẽ là ngửi được mùi quả sữa, hổ con theo bản năng ngẩng đầu lên tìm ăn, Tư Văn cẩn thận điều chỉnh tư thế cho bé, hổ con liền từng ngụm từng ngụm liếm ăn. Tư Văn nhìn con đang nhanh nhẹn ăn, lại nhìn Vân đang an ổn ngủ, bỗng nhiên cảm thấy ông trời cho anh xuyên đến đây có lẽ là vì thương anh chăng.

**

Zổ: câu cuối là chém OTZ

Thổ phỉ công lược của Ngữ Tiếu Lan San hoàn rồi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

30/4 sẽ không đăng hàng ngày được đâu nha, về quê phải coi cháu rồi ~