Hôm nay là ngày trao đổi cuối cùng, cũng là ngày tuyên bố bộ lạc chiến thắng, theo như tập tục, ngày này mọi người sẽ không bày quán, sau khi tuyên bố một loạt vấn đề như người chiến thắng và chiến lợi phẩm được chọn, các bộ lạc sẽ được thủ lĩnh của mình dẫn đi, rời khỏi thảo nguyên ngày càng tươi tốt này, trở lại bộ lạc mình.
Năm nay, trong mười trận tỷ thí, tộc Dực Hổ thắng bốn, chiếm được ưu thế tuyệt đối, khiến mọi người vừa chân thành chúc mừng vừa buồn bực, ngày xưa tộc Dực Hổ vốn không hơn hẳn những tộc khác, sao bỗng nhiên thực lực lại tăng nhanh như vậy? Ngay cả người tộc Dực Hổ cũng khó tin, chỉ có Og biết vì sao.
Là một người xuyên việt, kiếp trước Tư Văn không biết võ, nhưng trong lòng mỗi chàng trai đều có một giấc mộng làm đại hiệp, thường xuyên bắt chước các chiêu thức trong sách. Đến khi trưởng thành không làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa, nhưng khi điều kiện kinh tế tốt hơn, anh cũng có đi học mấy ngày đánh đấm, cộng thêm các loại tiết mục trên TV, kỹ xảo chiến đấu tăng không ít. Og cực hiểu việc này, những kỹ xảo đó có thể giúp Tư Văn dù không đủ thực lực nhưng vẫn có thể trở thành một trong những người xếp hạng đầu trong tộc Dực hổ, nếu người đã có sẵn thực lực mạnh thì hiệu quả và lực sát thương càng tăng lên gấp bội.
Tuy anh chưa từng dạy người khác, nhưng trong lúc đối chiến, những người tộc Dực Hổ thông minh ít nhiều sẽ học được. Nổi bật nhất trong đó là Og và Bacon, hai người bọn họ thắng là việc không ngạc nhiên, vậy nên số lần chiến thắng đương nhiên là cao hơn.
Nếu tộc Dực Hổ là người thắng cuối cùng, vậy họ có quyền lợi chọn một trong những thứ mà các bộ lạc khác tuyên bố, yêu cầu người phát hiện thuyết minh về nó. Năm nay, tộc Dực Hổ tuyên bố quả hạt vàng, việc có thể tăng lương thực vào mùa đông khiến bất kỳ bộ lạc nào cũng phải kích động. Những bộ lạc khác cũng công bố thứ của mình, tộc Dực Lang công bố bột trắng năm trước phát hiện. Sau khi nhìn qua những bộ lạc khác, Tư Văn không phát hiện thứ gì có thể quan trọng hơn bột trắng.
Nhưng hiển nhiên là không thể chọn bột trắng, tin tức mà họ biết nói không chừng còn nhiều hơn tộc Dực Lang. Og biết việc này nên cuối cùng, anh chọn một loại cây. Loại cây tên là cỏ bất động này do tế tự tộc Mèo phát hiện, vò nát cỏ đắp ở miệng vết thương có thể giảm đau, lâu dài thậm chí còn không cảm giác đau, giống như thuốc gây tê. Các thú nhân tộc Dực Hổ tuy rằng mạng lớn nhưng đau đớn thật sự khiến người không chịu nổi, loại cỏ này tối thiểu có thể khiến mấy người bị trọng thương bớt đau hơn.
Xong việc, tộc Dực Hổ chính thức bắt đầu trở về. Khác với lúc đến, lần này không chia tổ, mọi người cùng nhau về. Dự định rủ vài người cùng đi xem tiểu mạch của Tư Văn cũng phá sản. Đoàn người đi không nhanh không chậm, sáng ngày thứ sáu về tới tộc Dực Hổ, ngoài Og, tộc trưởng tương lai, phải về phục mệnh với tộc trưởng thì những người khác đều về nhà mình.
Về nhà nấu nước cho Vân tắm, nhân lúc Vân tắm thì đi làm cơm, ăn cơm xong Tư Văn liền đuổi người về phòng ngủ, anh thì đi săn, sau đó lập tức chạy như điên đến chỗ phát hiện đậu tương.
Có khoảng một mẫu đậu tương, ngoài đậu tương thì không biết vì sao mà còn có lẫn một ít đậu đỏ, đậu xanh, đậu tắm linh tinh, hơn nữa, giống đậu tương, đều đã chín. Xem ra không chỉ một loại đậu biến dị mà là rất nhiều loại.
Nếu chỉ mình anh hái bằng này đậu thì không biết đến lúc nào mới xong, thứ này cũng không biến lớn, vẫn nhỏ như vậy, hái rất mất sức. Vì thế, Tư Văn giơ thú trảo sắc bén ra, cắt trên gốc ba tấc. Anh cũng không tham, cắt đầy túi da cỡ lớn anh mang tới liền ngừng.
Về đến nhà, Vân đã nấu cơm xong, dặn Vân quét sạch sân, sau đó đổ đồ trong túi ra phơi, Tư Văn liền vội vàng chạy đi hái tiếp. Cố gắng vất vả một buổi chiều, toàn bộ đậu tương đều hái xong, Tư Văn mới vừa lòng dừng lại. Nguyên liệu đã có, tiếp theo chính là nghiên cứu.
Đậu tương cắt về đã chín nhưng không thể cất ngay mà phải phơi khô dưới ánh sáng mặt trời, dùng lực vò hạt từ trong quả ra, sau đó lại phơi hạt vài ngày mới coi như xử lý xong, để lâu cũng không mốc meo biến chất. Nhưng nếu ăn luôn thì không phiền như vậy, vậy nên buổi tối Tư Văn liền ngâm một chậu nhỏ, định sáng mai xay sữa đậu nành để uống.
Cối xay nhỏ làm đợt trước anh cũng mang về, dùng cũng tiện tay. Vì Van ghét mùi đậu, Tư Văn liền ngao chút đường quấy vào. Đường mía ngoài ngọt còn có mùi thơm tự nhiên, tuy chưa đủ át mùi đậu nhưng Vân cũng có thể chấp nhận. Hai chồng chồng ăn bữa sáng, trao đổi một nụ hôn nhẹ liền một người đi hái trái cây, một người săn thú tiện thể tìm thạch cao.
Tư Văn chỉ đại khái nước chát là cái gì nên anh muốn thử xem có thể dùng thạch cao làm đậu phụ không. Nhưng nói đến thạch cao, có lẽ tế tự dùng nó cũng tốt, dù sao thứ này là dùng cho y học. Có lẽ anh đúng là rất may mắn, quả nhiên tìm được thạch cao ở chỗ tế tự. Hòa thạch cao vào nước xong, Tư Văn lại buồn rầu, anh không biết tỷ lệ.
Vậy phải làm sao? Không còn cách khác, chỉ có thể chia sữa đậu nành thành mấy phần. Tư Văn mày mò tới giữa trưa mới cuối cùng làm ra đậu phụ hoa nhìn tương đối thuận mắt, sau đó chính là ép đậu phụ. Trong lúc chờ đợi đậu phụ hoa thành hình, Tư Văn đã làm xong khuôn, vì là thực nghiệm nên không dùng nhiều đậu tương, vậy nên khuôn cũng rất nhỏ, kham kham chứa đầy đậu phụ hoa. Dùng vải bối bọc lấy khuôn chứa đậu phụ hoa, dùng tấm gỗ chặn, đặt ở chỗ râm mát thoáng gió, Tư Văn bắt đầu làm việc khác.
Thời tiết này đúng là lúc mà các loại động thực vật phát triển, bắt đầu thi nhau sinh sản, thú con nhiều hơn, vậy nên việc thỉnh thoảng nhìn thấy thú con khiến Tư Văn nghĩ đến chuyện nuôi dưỡng. Theo tín điều của thú thế, đi săn là bản năng của thú nhân, là tượng trưng cho khả năng nuôi sống chính mình, bạn đời và con cái của thú nhân, vậy nên khi bọn họ đi săn sẽ không dùng ngoại lực và công cụ, cũng không cho phép bản thân vì nguyên nhân nào đó mà không săn thú.
Tuy linh hồn Tư Văn không thuộc về thú thế nhưng thân thể lại là, rất nhiều bản năng cơ thể không thay đổi dựa vào linh hồn, vậy nên cũng nhiều lúc anh không thể không khuất phục bản năng. Vậy nên ý tưởng của các thú nhân đối với việc nuôi dưỡng, anh không cần nghĩ cũng đoán được, vậy nên không ngoài ý muốn mà anh đụng phải phản đối ở chỗ tộc trưởng.
Tư Văn bình tĩnh nhìn tộc trưởng đang hơi không vui, khẽ thở dài, những thú nhân này kế thừa sự mạnh mẽ của dã thú đồng thời cũng không ngoài ý muốn mà kế thừa sự kiêu ngạo của chúng. Anh hoãn sắc mặt, mỉm cười giải thích: “Không phải là tộc nhân chúng ta không đủ mạnh, không thể nuôi sống mình và bạn đời, nhưng mùa đông, tuyết rơi nhiều như vậy, dù thú nhân có mạnh đến đâu cũng không thể ra ngoài săn thú được. Tuy bây giờ chúng ta không cần lo lắng về đồ ăn mùa đông, nhưng chuẩn bị thêm cũng tốt. Huống chí, rất nhiều giống cái vào mùa đông cũng sẽ muốn ăn mấy con mồi nhỏ nhỏ như thú gáy, hoặc là thịt tươi, dù sao thịt đông ăn cũng không ngon lắm.”
“Chúng ta nuôi mấy con nhỏ yếu, tương đối dịu ngoan như là mấy loại con mồi thú gáy, thú nhảy, thú moo và thú ụt ịt cũng được, cũng không phí sức. Bình thường đồ ăn thừa hay là nội tạng linh tinh đều có thể cho chúng ăn, không lãng phí đồ ăn, đến mùa đông, muốn ăn gì thì ăn đó, còn đều là thịt tươi, rất tốt mà.”
Tọc trưởng nghe anh nói thế, cũng hơi do dự, tuy mặt mũi rất quan trọng nhưng bạn đời quan trọng hơn, không có giống cái nào không thích ăn thịt tươi vào mùa đông, nhất là mấy giống cái có bầu. Nghĩ thế, tộc trưởng không phản đối nữa, nhưng cũng không đồng ý, chỉ đồng ý chọn vài người trong bộ lạc nuôi trước thử xem sao. Tư Văn nghĩ cũng đúng, một khi những người này nuôi động vật phát hiện ra ưu điểm, chắc chắn sẽ tiếp tục nuôi, đến lúc đó cũng không sợ những người khác không mắc câu.
Một sự việc mới, khi người ta còn chưa nhận thấy được ưu điểm của nó thì dựa vào cái gì muốn mọi người chú ý và giúp đỡ?
Hai người hoàn thành bước đầu hiệp nghị, Tư Văn đi về phía nhà Og. Quyết định của tộc trưởng nằm trong dự đoán của Tư Văn, tổ ba người nhất định cũng được chọn, ngoài ra còn có cả tế tự. Tư Văn thế mới biết tế tự đã mang thai. Giống cái mang thai không dài mười tháng như trên Trái Đất mà chỉ có sáu tháng ngản ngủi. Có nghĩa là khi bé con nhà tế tự phải uống sữa thì vào hai mùa thu và đông, nhưng giống cái sinh con lại không có sữa, các thú nhân phải đi săn thú cái đang có sữa về để giải quyết vấn đề.
Nói chuyện với Og và Bacon xong, tất nhiên là nhận được sự ủng hộ của anh em tốt, Tư Văn lần thứ hai bước vào cửa nhà tế tự.
Không dấu vết quan sát sắc mặt tế tự, Tư Văn cảm thấy không có gì dị thường, bụng cũng không lớn, không khác gì bình thường, vậy mang thai là như thế nào? Anh đã từng nhìn phụ nữ có bầu, đàn ông có bầu thì đúng là anh không biết nên rất tò mò.
Vừa quan sát vừa nói ý định của mình, trong lúc anh nói, tế tự vẫn mỉm cười nhìn anh như bình thường, chờ anh nói xong mới trêu ghẹo: “Tất nhiên là ta đồng ý rồi, dù sao cũng phải nuôi, thêm mấy con cũng không thành vấn đề. Nhưng mà ngươi đó, giống cái vốn không dễ mang thai, ngươi và Vân mới kết thành bạn đời không bao lâu, ngày còn dài, đừng quá sốt ruột. Thân thể Vân rất tốt, sau này nhất định sẽ sinh cho ngươi một đứa con khỏe mạnh.”
Không phải tế tự muốn nhiều lời, chỉ là vì tỷ lệ sinh sản ở thú thế rất thấp, giống cái cả đời có một đứa con đã là rất tốt, rất ít người có hai con, còn ba con thì cơ hồ là không có. Tỷ lệ như vậy so với sinh mạng dài lâu của họ đúng là quá ít.
Tư Văn hơi xấu hổ, sờ mũi: “Đúng là không gấp.”
Tế tự vui mừng: “Vậy là tốt rồi, trở về chăm sóc tốt cho Vân, nói không chừng rất nhanh có thể có, thuốc mỡ mà hết thì cứ đến chỗ ta lấy, còn nhiều lắm.”
Khóe miệng Tư Văn cứng đờ, không đáp lời, loại chuyện này bị tế tự bình thản nói ra lại càng quỷ dị. Nhưng mà, con của anh và Vân sẽ trông thế nào nhỉ?
**
Zổ: chán quạ quạ quạ, ai có bộ chủng điền nào QT không? T đang khủng hoảng truyện a a a, cổ đại nha, chủng điền hay trạch đấu cũng đc a a a a a
đang nghe lại Du long cô Ý đọc, hay chết đi đc