Ngày hôm sau, khi Vân tỉnh lại, Tư Văn đã không còn trong phòng. Hậu quả của một đêm tham hoan chính là cả người như rụng rời, đau nhức vô cùng. Vân thử giật giật, thân thể kháng nghị khiến cậu lập tức từ bỏ ý định tiếp tục. Không có cảm giác dính nhớp như trước khi hôn mê, hẳn là Tư Văn đã thanh lý giùm cậu, mặt cậu không khỏi đỏ lên, khóe miệng hơi cong cong, nhưng mà, bụng đói quá nha…
Tư Văn được ích lợi từ cơ thể khỏe mạnh của thú nhân, lao lực cả đêm cũng không quá ảnh hưởng đến anh, ngược lại là còn rất thoải mái, vậy nên anh vẫn dậy sớm săn thú như thường. Con mồi trong rừng sau một tháng bồi bổ đã béo tốt lên nhiều, Tư Văn săn một con thú moo mà Vân thích, lại hái chút trái cây xong liền vội vàng trở về.
Không biết có phải nhờ thuốc mỡ rất thần kỳ hay không mà cho dù kích cỡ không phù hợp thì chỗ đó của Vân cũng không bị rách, mà chỉ hơi sưng lên. Hơn nữa, không biết có phải do giống cái có thể sinh con hay không mà thứ tối qua anh để lại trong cơ thể Vân cũng bị hấp thu sạch sẽ, khiến anh vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ.
Tuy thế nhưng Tư Văn vẫn biết, dù thân thể giống cái có thiên phú dị bẩm như vậy thì đau nhức vẫn là khó tránh khỏi, cũng không biết chỗ Og và Bacon thế nào. Bọn họ tốt xấu gì cũng là thú nhân xịn từ trong ra ngoài, bản năng và tri thức trong cơ thể và tư tưởng chắc là nhiều hơn anh chứ? Nhưng hình như là rắn có hai cái “kia”, không biết Cát có chịu nổi không.
Nghĩ đến đây, anh hơi lúng túng, đúng là cong mất rồi, loại chuyện này cũng có thể nghĩ tới, đúng là cong triệt để rồi. Lướt qua đủ loại ý tưởng trong lòng, Tư Văn đi về nhà.
Đặt con mồi và trái cây xuống, Tư Văn bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, Vân tỉnh lại nhất định sẽ đói. Bởi vì nguyên nhân nào đó đêm qua, Tư Văn nghĩ Vân không nên ăn loại đồ ăn đầy mỡ như thịt nướng. Tuy kiếp trước anh không cong, nhưng lúc học đại học có một người bạn là hủ nữ, vậy nên tuy không biết toàn bộ về những chuyện như này, nhưng cũng hiểu không ít.
Thái khoai mài thành miếng nhỏ, cho một ít bột trắng và thịt nát, ninh thành một nồi cháo đặc, lại cho chút rau, màu trắng và màu xanh hòa vào nhau, nhìn rất ngon mắt. Bột trắng này là mấy ngày trước, khi anh đuổi theo một con thú sừng dài, vô tình tìm được ở một nơi cách khu an toàn rất xa, vỏ quả đã nhăn nheo, nhìn như là từ năm trước còn lại. Tư Văn lập tức không do dự hái toàn bộ, cắt ra thì thấy tuy da đã rất nhăn nhưng bột bên trong mới như bột mà tộc Dực Lang mang tới, vậy nên Tư Văn rất yên tâm mang toàn bộ về.
Vân rất thích thứ này, nhưng đáng tiếc là Tư Văn không phát hiện được mầm mống của bột trắng, cũng không biết thứ này chín lúc nào, vậy nên ăn hết thì chỉ có thể chờ.
Làm rau trộn, lại rán mấy cái bánh bột ngô, múc một bát cháo, Tư Văn đặt mấy thứ này lên một cái khay, bưng vào phòng.
Mắt Vân mở to, nhìn chăm chú vào trần nhà, tròng mắt đen lúng liếng xoay chuyển. Tư Văn không khỏi nở nụ cười. Đầu Vân lập tức quay lại, ngóng nhìn đồ ăn trong tay anh, giống như lập tức sẽ nhào đến.
Tư Văn buông đồ trên tay, hôn lên trán cậu một cái, thấp giọng hỏi: “Thế nào? Người em có khó chịu không?”
Vân lắc đầu, mắt dán vào đồ ăn đặt bên cạnh: “Không sao ạ, chỉ là hơi mỏi.”
Tư Văn xoa nhẹ đầu cậu, nâng cậu dậy, đặt vào sau lưng cậu một miếng da thú gấp lại, để Vân ngồi tựa vào tường, lấy bàn nhỏ đặt bên cạnh, đặt khay lên, Vân liền khẩn cấp vươn tay.
Tư Văn nhìn cậu lang thôn hổ yết, biết cậu đói lắm, cũng không nói gì, chỉ cầm đũa thỉnh thoảng gắp đồ ăn vào thìa cho Vân, không khí rất ấm áp, hòa hợp. Hai người cứ một người ăn một người chăm như vậy. Vân ăn ba bát, bánh nướng cũng ăn hết sạch.
Tư Văn hơi xấu hổ, xem ra quả nhiên Vân bị mệt và đói quá mức, bằng không, chỉ với sức ăn như mèo của cậu trước kia thì sao có thể ăn nhiều như vậy. Xem ra, sau này buổi tối mà làm chuyện như tối qua thì sáng hôm sau phải làm nhiều đồ ăn, nếu không thì không đủ cho Vân ăn mất.
Lấp đầy bụng, cơn buồn ngủ vốn chưa hoàn toàn biến mất của Vân lại trở lại, Tư Văn buồn cười nhéo nhéo mũi cậu, đỡ cậu nằm xuống, đắp chăn da cho cậu, nói: “Em ngủ đi, lát nữa anh đi bắt mấy con cá, trưa nay ăn cá viên.”
Mắt Vân sáng rỡ, thỏa mãn nhắm mắt lại. Tư Văn cắn một miếng ở miệng cậu, sau đó mới xoay người ra ngoài ăn sáng.
Cuộc sống sau đó, Tư Văn cảm giác thích ý vô cùng, mỗi buổi sáng tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy khuôn mặt của người yêu, có thể được đến một nụ hôn, sáng chiều cùng nhau, buổi tối thường thường làm chuyện mà đàn ông đều thích làm, đúng là những ngày thần tiên. Nguy cơ đói ăn sau khi mùa hạ nóng bức tới cũng đã giải quyết triệt để, các loại động vật và thực vật đều phát triển, tuy số lượng động vật không nhiều như năm trước, nhưng thực vật trên đất có rất nhiều.
Tuy ăn rau không chắc bụng nhưng hoa quả và khoai mài lại có thể, lại còn có ngô, nguy cơ lương thực đã trở thành quá khứ. Mà Tư Văn lại phát hiện một rừng trúc lớn ở một nơi không xa khu an toàn, rừng trúc này ở hướng ngược lại với hướng anh thường đi săn nên trước kia anh mới không phát hiện. Tuy anh sống ở phương bắc nhưng lại cực kì thích ăn măng, còn cố ý tìm trên mạng các phương pháo chế biến măng nên việc đầu tiên anh làm là đào gần hết măng về.
Măng ngon là măng mùa xuân, lúc Tư Văn tìm được măng đã là cuối xuân, vậy nên cũng coi như là măng xuân. Măng đào về phần lớn được chế thành măng khô và măng chua, còn lại là ăn luôn. Đối với món ăn này, độ thừa nhận của Vân cực kì cao.
Nhà rất lớn, Tư Văn cũng chú ý trang hoàng, Vân rất vừa lòng với nơi này. Ngày hôm sau ngày cử hành nghi thức, Tư Văn liền chuyển đồ ở nhà cũ về. Nhìn nơi này từ từ được lấp đầy, trong lòng Tư Văn có một loại cảm giác kỳ diệu không nói lên lời, anh rốt cuộc cũng hiểu được vì sao phụ nữ ở kiếp trước lại cẩn thận và chăm chút vào việc trang hoàng nhà cửa.
Thế nhưng hai người còn chưa hưởng thụ những ngày thần tiên bao lâu thì tộc trưởng đã tới, mang đến là tin tức về ngày trao đổi.
Ngày trao đổi ở thú thế tương đương với chợ trên trái đất, nhưng chợ ở trái đất nơi nào cũng có, khoảng cách thời gian cũng ngắn, không giống ở đây, toàn thú thế chỉ có một, hơn nữa mỗi năm cũng chỉ có một lần. Đương nhiên, ngày trao đổi cũng không phải chỉ có một ngày, mà là liên tục trong khoảng nửa tháng. Nhưng nơi này cũng không giống chợ ở trái đất, ngoài công dụng trao đổi, còn là nơi mà các bộ lạc bù đắp, triển lãm đồ vật và chương hiển thực lực với nhau.
Trong chợ, mỗi bộ lạc sẽ mang ra thứ mà họ tự hào trong năm này, các bộ lạc cũng sẽ phái các thú nhân cường đại, trình diễn một hồi tranh tài. Bộ lạc chiến thắng có thể lựa chọn một trong những thứ mà các bộ lạc công bố tự hào, bộ lạc được lựa chọn sẽ nói phương pháp chế tác và sử dụng nói cho bộ lạc chiến thắng.
Không có bất cứ quy định nào về phạm vi của thứ mà cac bộ lạc công bố, có thể là một kỹ thuật, cũng có thể là một loại thực vật mới phát hiện, thậm chí có thẻ là da và xương của một loài thú to lớn nào đó, chỉ cần là thứ mà bộ lạc cho rằng tự hào là có thể. Nhưng ở đây không hề có khái niệm gian lận, nên những thứ bộ lạc công bố đều là những thứ mà họ tự hào, không có bất cứ bộ lạc nào nói đùa về chuyện này.
Lý do tộc trưởng đến cũng chỉ là hỏi Tư Văn có muốn tham gia ngày trao đổi không, đi cùng ông còn có người tộc Dực Lang tóc trắng, Ba Đồ. Ba Đồ yêu sâu đậm Bối Á, sau khi trở về phục mệnh thì chỉ trở về tộc mình thêm hai lần, còn đều là vì chuyện liên quan đến tộc Dực Hổ. Tư Văn cảm thấy rất ngạc nhiên, người này ở lỳ tộc Dực Hổ, cho dù là vì theo đuổi giống cái nhưng a phụ và a ba cậu ta sẽ không cảm thấy không thích sao?
Ba Đồ không hề lo lắng về chuyện này, không hề ít thú nhân như Ba Đồ, a phụ và a ba bọn họ sẽ không vì thế mà không thoải mái mà còn cực kì duy trì, hận không thể để con mình ở luôn đó, sau đó sớm kết thành bạn đời với giống cái kia, sinh ra một đứa con.
Nguyên nhân Ba Đồ tới rất đơn giản, Bối Á thích ăn măng, trước kia Tư Văn làm măng, cho Og và Bacon một phần, cũng không quên tộc trưởng và tế tự. Bối Á ăn xong liền nhớ mãi không quên, nhưng măng khô được tặng cũng chỉ có từng đó, ăn hết là hết, vậy nên mấy hôm nay Bối Á rất thèm. Ba Đồ không biết thứ này làm thế nào, vậy nên muốn dùng con mồi đổi với Tư Văn.
Biết ý của anh, Tư Văn vui vẻ đồng ý, lúc trước anh liên tục đào hai ngày măng, số lượng khổng lồ, vậy nên khẳng khái cho Ba Đồ một bình gốm, khiến đối phương cảm kích không thôi. Còn về ngày trao đổi, Tư Văn cảm thấy mình còn phải thương lượng với Vân, tuy anh rất ngạc nhiên và muốn đi, nhưng là người có bạn đời, chuyện lớn như vậy vẫn cần thương lượng cùng bạn đời.
Tộc trưởng không ngoài ý muốn với đáp án, yên lặng thở dài. Ba người bọn hắn làm bạn của nhau đúng là ăn ý, đều là thê khống, đáp án giống nhau như đúc. Ông đương nhiên hy vọng ba người đều đi. Thực lực của Og và Bacon trong bộ lạc là số một số hai, thực lực của Tư Văn không tính mạnh nhưng kỹ xảo cao, chỉ dạy hai tên kia một chút mà trình độ của hai người đó đã tăng lên. Thế nhưng hai người chưa từng tham gia việc này, Tư Văn thì không cần nói, thực lực cao cũng vô dụng, chỉ có thể hy vọng sau khi ba tên này có bạn đời thì sẽ thay đổi ý tưởng.
Nhưng nếu ba tên này đều là thê khống, không chừng ông có thể tìm bọn Vân, chỉ cần bạn đời lên tiếng, hà hà, không có thú nhân nào cự tuyệt. Tộc trưởng nghĩ ra cách, vui vẻ rời khỏi nhà Tư Văn. Mà ba thú nhân, ở ba thời điểm khác nhau trong ngày hôm nay, nhận được ý chỉ của bạn đời nhà mình: bọn họ muốn đi ngày trao đổi để xem xem.
Bạn đời muốn đi, tất nhiên là đồng ý, vậy nên tộc trưởng tìm đúng cách đương nhiên là mừng đến không khép nổi miệng. Mà theo thời gian tới gần, tổ thê khống ba người cũng bắt đầu chuẩn bị những thứ cần cho ngày trao đổi.
**
Zổ: chúc mừng 8/3. Chúc các nàng (chắc chỉ có các nàng thôi nhỉ?) vui vẻ, càng ngày càng xinh, ảnh mộc mà như ảnh 360~
ai biết cách chuyển tên sang tên Anh, cầu giúp đỡ OTZ.
Theo tôi đọc thì Ba Đồ là Bato/Bate, còn Bối Á là Bea/Bera ?????