Tư Văn bị chấn kinh lăng lăng nhìn Og mặt liệt, hai người quỷ dị nhìn nhau trong chốc lát, Og bỗng nhiên thình lình mở miệng: “Có thể biến thân là giống đực, không thể biến thân là giống cái, Sitter không thể biến thân. Có thể là do cậu vừa biến thân xong, mũi hình người không đủ linh mẫn nên không đoán được Sitter là giống cái.”
Tư Văn cực kì khiếp sợ nhìn anh, trong lòng rung chuyển không thôi: Ông không phải chó, sao có thể có mũi linh mẫn đến nỗi đoán được đối phương là nam hay nữ! Tuy rằng bây giờ, về mặt nào đó cũng coi như là thú, thế nhưng cũng không nghịch thiên như vậy đi! Đáng tiếc, mặc kệ trong lòng rít gào táo bạo như thế nào anh cũng không biểu hiện trên mặt, không có biện pháp, xã hội hiện đại, mỗi người đều thực thành công trong việc quản lý biểu tình trên khuôn mặt, Thái Sơn có sụp trước mắt cũng mặt không đổi sắc, huống chi là việc này! Thế nhưng! Việc này không cùng cấp bậc được không!
Chung quy không thể nhịn xuống, Tư Văn kích động cầm hai vai Og, mạnh mẽ lắc qua lắc lại, biểu tình cũng bắt đầu nứt vỡ, mặt đầy vặn vẹo nói: “Anh yên tâm, con thầy vợ bạn*, tôi chắc chắn không nghĩ tới Sitter!”
*QT: bằng hữu thê không thể khi (tui rất muốn phang nguyên câu “con thầy vợ bạn gái cơ quan” vô)
Og bình tĩnh mặc kệ Tư Văn, trong lòng âm thầm suy đoán mấy từ con thầy vợ bạn có quan hệ gì với Sitter, anh tự nhận là một người thông minh của bộ lạc, thế nhưng một câu của Tư Văn anh cũng không hiểu, việc này tuyệt đối không thể chịu được! Không hiểu liền hỏi là thói quen tốt của Thú Nhân.
“Con thầy vợ bạn là ý gì? Có liên quan gì đến Sitter?”
Tay Tư Văn cứng đờ, trong lòng gào thét khóc lóc thảm thiết, tha lỗi cho anh, quên giữa các chủng tộc ngoài việc khác nhau về tập tinh sinh hoạt, còn mẹ nó khác biệt về ngôn ngữ! Anh chỉ có thể khổ sở giải thích: “À, không liên quan gì, là tự tôi nghĩ ra, anh không cần để ý.”
Og hiển nhiên không tin, hồ nghi nhìn anh vài lần, nhưng cũng không hỏi lại, truy hỏi kỹ càng sự việc không phải chuẩn mực của Thú Nhân. Vì thế Tư Văn liền nhìn thấy Og chỉ chỉ cái túi không lớn không nhỏ trên giường mà nói: “Đây là đồ gia vị và da thú mà a ba tôi bảo tôi mang cho cậu, sáng mai tôi sẽ đến gọi cậu cùng đi săn thú.” Sau đó mặt không chút thay đổi bước đi.
Tiễn bước Og, Tư Văn trở lại trong phòng nhìn cánh tay tráng kiện, cơ bụng hoàn mỹ của chính mình, yên lặng giơ ngón giữa lên trời: Cho ông một dáng người siêu đẹp như vậy, thế mà bảo ông đi làm gay!
Đến lúc này, anh đã tin rằng bản thân xuyên việt đến một thế giới kì huyễn mà anh từng nghe qua nhưng lại cười nhạt, thế giới Thú Nhân toàn dân làm gay. Thế kỷ hai mươi mốt, cho dù Trung Quốc còn chưa được công nhận hôn nhân đồng tính, cũng không thể hoàn toàn chấp nhận việc công khai xu hướng ***, thế nhưng từ xưa đến nay, phụ nữ đều là một loại sinh vật mạnh mẽ, mà hủ nữ xuất hiện khắp nơi trong thế kỷ mới lại càng phát huy truyền thống này đến cực điểm.
Lớp trưởng của Tư Văn hồi đại học là một hủ nữ hoàn toàn triệt để, bốn năm đại học, từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô gái này liền đủ kiểu YY* anh. Theo lời cô nói, anh là một người muộn tao, bề ngoài cực kì bình tĩnh nội tâm lại thường thường tự giễu, loại đàn ông này là manh điểm của cô.
*YY: ý *** =))
Đầu tiên là thầm nghĩ, sau này thân nhau liền biến thành YY trắng trợn trước mặt anh, tưởng tượng anh thành các loại công, lại kết đôi anh với đủ loại thụ, cũng nhét vào đầu anh các loại khái niệm về gay, tuyên dương “chân lý” chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau! Trong hoàn cảnh đó, Tư Văn vẫn có xu hướng *** bình thường phải là có ý chí cực kì mạnh mẽ.
Nhưng mà, nhờ có cô mà anh nghe qua rất nhiều loại thế giới toàn dân là gay, trong đó ấn tượng khắc sâu nhất chính là thế giới Thú Nhân. Rất đơn giản, thế giới kia theo sự khái quát của cô thật sự quá cường đại! Đương nhiên, cô cũng không thật sự là muốn bẻ cong Tư Văn, giống như cô từng nói : Tuy tôi ủng hộ đồng tính luyến ái, nhưng tôi chắc chắn sẽ không đồng ý việc bẻ cong một người, dù sao, đối với một người, một gia đình mà nói, việc này thật trầm trọng quá mức. Sở dĩ cô không e dè Tư văn là do ý chí của anh đủ cường đại, có thể chống lại sự tàn phá của cô.
Nói thật, anh cũng không ghét đồng tính luyến ái, dù là thân phận nào, giới tính gì, hai người có tình cảm có thể đến với nhau đều là duyên phận. Hơn nữa, người ta kết hôn cùng loại người nào thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh. Thế nhưng loại sự tình xuyên việt đến thế giới toàn dân làm gay này thật sự quá hung tàn biết không! Chẳng lẽ nói làm gay thật sự đã thành vương đạo?
Cái loại tình cảnh mà tỉnh lại phát hiện chính mình biến thành một con hổ, lại tiếp tục phát hiện đây là một xã hội toàn dân làm gay này, thật sự là cực kì khổ bức!
Tư Văn khổ sở cau mày yên lặng ngồi thật lâu trong phòng, yên lặng mở túi mà Og đưa tới: hai tấm da khá lớn không biết của dã thú nào, mấy khối tinh thể màu trắng, cùng một ít bao da thú nhỏ. Tấm da thú lớn có lông rất dài, sờ rất mềm mại, giống như là để trải trên giường, bao da thú nhỏ thì không có chút lông nào, còn mấy khối tinh thể thì có vị rất mặn, chắc là muối biển.
Thoạt nhìn, bộ lạc cũng không xa bờ biển, hơn nữa, việc làm muối cũng khá thành thục, loại tinh thể này nhìn rất sạch sẽ, không có nhiều tạp chất. Trong vài bao da thú nhỏ là bột phấn, hay vài loại hoa quả khác nhau, tương tự đường, hồ tiêu, ma tiêu, ớt ở kiếp trước. Trong đó có một loại khá giống cây thìa là, tuy lớn hơn một chút nhưng Tư Văn cảm giác thứ đó chính là cây thìa là. Còn về một loại khác, Tư Văn hoàn toàn không thích, hương vị rất kỳ quái, vừa ngọt vừa mặn, còn có một hương vị quỷ dị khó tả, khiến anh vừa ngửi đã muốn nôn. Xem ra đồ gia vị ở thú thế cũng không đầy đủ lắm.
Rối rắm chỉ là tạm thời, nếu đã biết mình đang ở một thế giới như thế nào, có lẽ hơi khác biệt với tiểu thuyết, nhưng theo những gì anh biết thì khác biệt cũng không lớn. Điều này làm anh nhẹ nhàng thở ra, ký lai chi tắc an chi*, dù sao mệnh này cũng là miễn phí, vậy thì an ổn mà sống đi, cũng không tin, với tư duy thành thục của người hiện đại như anh mà còn không thể sống sót ở thú thế vẫn còn ở thời kỳ man hoang này.
*ký lai chi tắc an chi: tới đâu hay tới đó?
Tư Văn nghĩ thông suốt liền thở phào một hơi, lấy da thú ra, còn lại thì bỏ vào phòng bếp đã quét xong, ngồi xuống suy xét sinh hoạt trong tương lai. Đầu tiên, nhà cửa là phải chỉnh sửa, bàn ghế, tủ là những thứ cần thêm trong phòng ngủ. Phòng bếp thì cần bát đũa, tủ bát, giá để đồ gia vị.
Còn về quần áo, ngó ngó da thú trên người mình, nhìn nhìn thời tiết bên ngoài, Tư Văn cảm thấy trước khi anh học được dệt vải thì vẫn là không cần nghĩ. Hơn nữa quần da thú này hôm qua biến thân cũng không bị rách, lúc biến về lại vẫn ở trên người mình, đoán không sai thì chính là da hổ của mình biến thành.
Yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, Tư Văm cảm thấy việc cần làm trước mắt là đốn một ít cây, làm thành bàn ghế rồi thử xem có thể làm ra tủ không. Hơn nữa anh cũng đói bụng, cần phải ra ngoài tìm con mồi. Ăn một lần con mồi Og đưa đến là được, không thể ăn lần thứ hai, anh là đàn ông, có tay có chân, chẳng nhẽ còn có thể làm đói chính mình.
Trải khối da thú lớn lên giường, chiếc giường đá vốn cứng rắn liền trở lên thoải mái rất nhiều. Tư Văn vừa lòng gật đầu, định ra ngoài tìm tài liệu về làm đồ vật. Chỉ là anh mới tới, tuy nơi này rất nhiều cây cối, nhưng cũng không biết có phải cây nào cũng có thể chặt không. Phải biết, ở thời đại khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển này, những người dựa vào thiên nhiên mà sinh tồn rất kính sợ tự nhiên, bọn họ có cách chung sống với tự nhiên riêng, anh cũng không muốn khiêu chiến với thói quen hoặc quy tắc bất thành văn này.
Nghĩ nghĩ, Tư Văn quyết định đi tìm Og, thế nhưng giây tiếp theo, anh liền phát hiện phương pháp này không thể thực hiện được. Nhà Og ở đâu anh căn bản là không biết. Vì thế chưa đi được mấy bước Tư Văn đã phải dừng lại, khó chịu gãi gãi đầu, phía sau lại truyền đến tiếng nói hùng hồn: “Tư Văn?”
Tư Văn quay đầu, một người đàn ông cao hai mét đang đi về phía anh, trên mặt là nụ cười vui mừng, vừa đi vừa nói: “Quả nhiên là cháu, ta đã nói hương vị dù hơi lạ, nhưng vẫn là tộc Dực Hổ* chúng ta, trừ cháu ra thì không có ai khác. Thế nào, thân thể có chỗ nào không thoải mái không? Ngày đó tình huống của cháu rất nguy hiểm, thiếu chút nữa là không thể biến hóa, nhưng mà tốt rồi, cuối cùng cũng chịu đựng được đến giờ. Giỏi lắm! Có phong phạm của a cha cháu ngày xưa!”
*Dực Hổ: hổ có cánh.
Tư Văn cũng không biết người kia là ai, chỉ có thể kiên trì cười cười nói: “Cháu tốt lắm, thân thể không có chỗ nào không thoải mái, chỉ là ngày đầu tiên tỉnh lại thì không cử động được.”
Người đàn ông vỗ vỗ vai anh, đầy mặt cảm khái: “Ta cũng thế, trước kia lúc biến hóa tỉnh lại cũng không cử động được, sợ tới mức hét to, bị a cha ta dần một trận nhừ tử. Ha ha, về sau nếu có chuyện gì thì đến tìm bác Figo, bác nhất định sẽ giúp cháu.”
Tư Văn lập tức cười gật đầu, đầy mặt tò mò hỏi: “Bác Figo, vì sao lại nói lúc cháu biến hóa rất nguy hiểm? Không phải mỗi người trong bộ lạc đều thế sao?”
Khuôn mặt người đàn ông rất hiền lành, vỗ vỗ bờ vai anh, nói: “Với những người khác thì biến hóa là bình thường, thú con ở trong bụng a ba là phải nhờ lực lượng của a phụ đưa vào để lớn lên, lúc biến hóa lại càng cần a phụ ở bên thủ hộ. Thế nhưng a phụ cháu mất sớm, chưa đến ngày sinh cháu đã vội ra, lúc hóa hình người không đủ lực lượng, tí nữa thì không thể chịu đựng nổi, thế nhưng mà may mắn, nhóc con cháu về sau nhất định là có tiền đồ.”
Tư Văn囧 囧 mà gật đầu, cái loại cảm giác quỷ dị biết mình là do đàn ông sinh ra đuổi thế nào cũng không đi là sao đây!