Thú Nhân Chi Tư Văn

Chương 48




Việc phát hiện ra ngô cơ bản có thể giải quyết nạn đói, nghi thức vốn bị hoãn sau khi được đề suất lại, tất cả các thú nhân muốn tổ chức đều vui vẻ không khép được miệng. Tế tự lại thấy hơi vội, tuy không lo đói nhưng con mồi bây giờ cũng không coi như béo tốt, ông vẫn cảm thấy không ổn lắm.

Tộc trưởng vung tay lên, vui tươi hớn hở nói: “Nửa tháng sau cũng tạm được rồi, mùa xuân nhiều cỏ cây nên béo cũng nhanh, nếu chờ đến lúc chúng nó đủ béo thì cũng gần tới ngày trao đổi rồi. Đến lúc đó người trong bộ lạc đi một phần, nghi thức lại phải hoãn hơn một tháng, bọn họ chắc là không chờ nổi. Cũng chỉ có lúc này coi như thuận lợi, hơn nữa dù con mồi không đủ béo thì vì bạn đời mình, bọn hắn cũng sẽ cố sống mà săn vài thứ về, so với bạn đời thì chuyện này có là gì?”

Tế tự không nói nữa, giống đực nóng lòng kết thành bạn đời với giống cái vốn là theo bản năng, hơn nữa với sự coi trọng mà giống đực giành cho giống cái, những thứ cần cho nghi thức chắc chắn sẽ được chuẩn bị đầy đủ, nếu đã thế thì tổ chức lúc này cũng không sai.

Không khí trong bộ lạc lập tức thoải mái hơn, hái xong quả hạt vàng đã là năm ngày sau, còn có mười ngày là đến lúc cử hành nghi thức. Các thú nhân muốn tổ chức nghi thức liền bắt đầu bận rộn chuẩn bị các thứ cần dùng.

Nghi thức bạn đời ở thú thế tuy đơn giản nhưng những thứ phải chuẩn bị cũng rất nhiều. Ở đây, dù là ai thì cử hành nghi thức đều là đại sự với toàn bộ lạc. Vào ngày đó, mọi người sẽ đến đài tế tổ chức nghi thức, múa hát, cùng nhau cuồng hoan. Tế phẩm và đồ ăn dùng trong nghi thức toàn bộ đều do giống đực cử hành nghi thức chuẩn bị, công trình quá lớn nên bình thường rất ít đôi cử hành nghi thức một mình. Bình thường đều vào một ngày cố định trong năm, những thú nhân muốn cử hành nghi thức sẽ làm tập thể, đương nhiên, ngày này có thể thay đổi, giữa các bộ lạc đều khác nhau.

Phương thức này cũng giống đám cưới tập thể trên Trái Đất, Tư Văn rất thích, không những tiết kiệm thời gian công sức còn cực kì náo nhiệt. Giống đực bận rộn, giống cái cũng không ngoại lệ, quần áo giống đực và giống cái mặc trong ngày đó bắt buộc phải do giống cái tự tay làm, da lông đều do giống đực cung cấp, không có yêu cầu về loại da thú làm quần áo, cũng không phải đẳng cấp càng cao càng thể hiện được sức chiến đấu của giống đực.

Nhưng tương truyền, trước kia, quần áo mặc hôm cử hành nghi thức vốn là càng cao cấp càng tốt, nhưng sau khi xuất hiện hôn lễ tập thể, thực lực thú nhân cùng cử hành nghi thức không đồng đều, da lông có thể chuẩn bị cũng khác hẳn nhau. Tuy không vì thế mà phát sinh việc gì khó giải quyết nhưng bất tri bất giác, theo sự phát triển của thú thế, tiêu chuẩn đánh giá quần áo từ đẳng cấp da thú liền biến thành mỹ quan. Đây cũng là một trong những lí do Sitter đặc biệt hy vọng có thể cùng cử hành nghi thức chung với Vân.

Tuy quần áo bắt buộc phải do giống cái hoàn thành nhưng lại cho phép các giống cái cùng cử hành nghi thức được thảo luận, hơn nữa tham khảo cùng nhau, đương nhiên là không thể làm giúp. Cho dù là thế, đối với rất nhiều giống cái hoàn toàn không biết gì về thiết kế và làm quần áo như Sitter mà nói thì quy định này đúng là chúa cứu thế! Nhưng tuy nói chú trọng đến vẻ đẹp của quần áo nhưng cũng không xuất hiện việc dùng da thú đẳng cấp quá thấp để làm.

Tư Văn đã chuẩn bị xong da thú làm quần áo, da dã thú giết trong thú triều tuy rách khá nhiều nhưng mấy con dùng cung tên bắn chết thì da rất đầy đủ. Vì việc này là do anh nghĩ ra nên tộc trưởng thưởng cho anh một nửa số da đó, đương nhiên việc này được sự đồng ý của toàn bộ lạc.

Về phần Og và Bacon, thân là thú nhân “xịn”, từ ngày đầu tiên đi săn đã được kế thừa truyền thống tốt đẹp là dự trữ da thú làm nghi thức. Vậy nên hai người dư thừa da thú. Điều này làm Tư Văn có chút bực mình, ai bảo thân thể của nguyên chủ chưa từng biến thành hình người, mặc dù có ý thức nhưng lại hoàn toàn không có bản năng về chuyện này, anh lại là hàng dỏm, trước kia chưa từng nghĩ sẽ chung sống cùng một người đàn ông nên cũng chưa nghĩ đến chuyện này, may mà còn có số da thú kia, hơn nữa đẳng cấp cũng không thấp.

Vấn đề về da thú chưa phát sinh đã bị giải quyết, nhưng vấn đề kế tiếp lại là vấn đề quan trọng nhất trước mắt, trong nghi thức, giống đực bắt buộc phải mang một loại quả tên là lửa cháy cho giống cái ăn, đây là một bước rất quan trọng trong nghi thức. Hái quả lửa cháy tuy không nguy hiểm nhưng có một vấn đề trí mạng là số lượng quá ít, trung bình một thú nhân tìm được quả lửa cháy phải mất từ năm đến tám ngày.

Mấy ngày nay, vừa hái quả hạt vàng, mấy người Tư Văn, Og, Bacon đều không quên tìm quả lửa cháy, nhưng chưa tìm được, vậy nên sau khi hái xong, ba người quyết định vào rừng Đen để tìm. Tên của rừng Đen tuy cổ quái nhưng thực ra không quá nguy hiểm, sở dĩ có tên này là do cây cối trong rừng vừa cao vừa nhiều, che khuất đại bộ phận ánh mặt trời, làm quanh năm trong rừng đều rất âm u, thế nên mới được gọi là rừng Đen.

Cây cối trong rừng Đen rất dầy, không thích hợp dùng hình thú nên ba người đều dùng hình người.

Vừa vào rừng, xung quanh liền tối lại, ánh mặt trời bị cành lá dầy đặc ngăn lại, thỉnh thoảng mới có vài tia nắng mỏng manh xuyên qua tầng tầng cành lá chiếu xuống, khiến cảnh vật không đen tới mức không nhìn thấy gì. Tư Văn rất nghi hoặc, không có ánh mặt trời như vậy thì thực vật tầng dưới phát triển như thế nào mà còn rậm rạp như thế.

Ba người tìm trong rừng Đen một ngày cũng không tìm được quả lửa cháy, vì rất tối nên ba người chỉ có thể dựa vào gen dã thú mà gian nan đi lại. Tuy ngày đầu tiên không tìm được nhưng tâm trạng ba người khá tốt, đến tầm tối, ba người cũng không ra ngoài mà tìm một mảnh đất trống trong rừng đen để nghỉ ngơi.

Vì quả lửa cháy rất khó tìm nên ba người đã chuẩn bị phải mất thời gian dài tìm kiếm, lương khô cũng chuẩn bị rất nhiều. Bên trong rừng đen rất ẩm ướt, dù có đốt lửa cũng không giữ được lâu, ba người chỉ ăn bánh ngô đã hơi cứng và thịt khô. Tuy rừng Đen không nguy hiểm nhưng ba người vẫn rất cảnh giác, thay nhau gác đêm, bảo đảm an toàn.

Ba người tìm trong rừng Đen hai ngày nữa cũng không tìm được quả lửa cháy, đến ngày thứ tư, vừa mới tìm một lúc, Tư Văn liền phát hiện một cái cây thấp bé. Cây này trông rất kỳ quái, trong rừng Đen tối như vậy mà Tư Văn còn có thể nhìn ra toàn thân cây là màu đỏ, cành cũng không thẳng mà chia bảy tám nhánh, nhìn như một cây khô héo. Trái lại trên tán cây có bảy tám quả màu đỏ to gần bằng nắm tay, nhìn rất đáng yêu.

Anh nhìn nhìn vài lần, đang định rời đi thì bỗng nhiên cảm thấy cái cây trước mắt càng nhìn càng giống cây lửa cháy mà Bacon tả cho anh. Anh lập tức hô lên, Bacon và Og nhanh chóng chạy đến, hai người này vừa nhìn thấy cây kia liền sững sờ, nhưng có thể nhận ra là họ rất vui vẻ. Tư Văn cảm thấy mười phần thì chín phần cây này chính là cây lửa cháy.

“Đây đúng là cây lửa cháy, quả màu đỏ này chính là quả lửa cháy, ha ha, cuối cùng cũng tìm được, ở trong này chẳng thoải mái tí nào, mau hái rồi về thôi.” Bacon nhìn chằm chằm vào quả lửa cháy đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi nói.

Og gật đầu, Tư Văn cũng cực kì đồng cảm. Ba người mỗi người hái một quả lửa cháy xong liền trở về. Ra khỏi rừng Đen, Tư Văn mới nhìn rõ hình dáng loại quả này, khác với màu đỏ sậm nhìn thấy trong rừng, nhan sắc đúng của quả lửa cháy là màu đỏ tươi, còn là màu đỏ đậm, chiếu dưới ánh sáng mặt trời, màu đỏ sẽ hơi hơi trong suốt, như là một hồ nước hồng trong veo. Nhưng mặc dù màu đậm như vậy nhưng quả lửa cháy vẫn là màu đỏ tươi mà không đỏ đến phát đen.

Trên đường về, ba người gặp một đàn thú moo, có lẽ nơi này rất xa bộ lạc thú nhân nên đàn thú moo này không chỉ đông mà còn rất khỏe mạnh. Không cần tự hỏi, ba người lập tức giơ chân thú. Lúc Tư Văn nhìn thấy đàn thú này, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới bò kho và bò khô.

Tuy phần lớn đồ ăn trong nghi thức là sống, ai muốn ăn thì tự nướng nhưng bắt buộc phải có một món là do giống cái làm. Bộ lạc có nhiều người như vậy, dù năm nay có bảy cặp đôi kết thành bạn đời nhưng bảy so với toàn bộ lạc thì ít hơn nhiều lắm, vậy nên khi Vân đang lo lắng nên làm món gì thì Tư Văn cũng đang nghĩ xem món gì có thể làm trước, để Vân không bị mệt. Nhưng anh không biết cách làm bò kho và bò khô, chỉ có thể tự mày mò, nếu thật sự không được thì đành nướng ăn, còn trong nghi thức thì cùng lắm là ăn lẩu. Tuy rằng gia vị hơi thiếu nhưng qua loa thì cũng có thể coi như đủ.

Mỗi người săn một con moo béo tốt xong liền dẹp đường hồi phủ.

Tuy rừng đen cách khá xa tộc Dực Hổ nhưng nếu Dực Hổ chạy hết tốc lực thì nhiều nhất cũng chỉ mất một ngày rưỡi. Ba người tìm được quả lửa cháy vào lúc giữa chiều, về tới bộ lạc là lúc mặt trời vừa mọc. Chào hỏi người đang thủ thành, ba người khiêng con mồi vào bộ lạc.

Trời còn sớm, Vân chưa dậy, Tư Văn nhẹ nhàng buông con mồi xuống, cất quả lửa cháy, rón rén đi đến phòng ngủ, nhìn Vân đang ngủ yên lành trên giường, ánh mắt liền nhu hòa lại. Người này sẽ là bạn đời của mình, sẽ cùng mình sống trên thế giới này hơn một trăm năm, nghĩ thế đã cảm thấy cực kì vui vẻ. Mới xa nhau có mấy ngày, Tư Văn đã rất rất nhớ Vân, lại không nỡ gọi cậu dậy, chỉ có thể nhẹ nhàng cắn khóe môi cậu một ngụm, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn đi ra ngoài.

Quét tước lại nhà cửa, xử lý con moo, đến sông bắt hai con cá về đến nhà, Vân vẫn chưa tỉnh. Tư Văn cũng không định đánh thức cậu, hôn lên khuôn mặt đỏ lên vì ngủ của cậu, lại rời khỏi bộ lạc. Lẩu đơn giản mà ngon, dễ làm, ăn ở nghi thức thì không thể tốt hơn. Nhưng trước mắt, những gia vị để làm lẩu mà anh phát hiện được vẫn chưa đủ nên Tư Văn quyết định đến khu an toàn tìm xem, dù sao mùa xuân năm trước anh cũng còn ở trên Trái Đất mà.

**

Zổ: dân mù nấu ăn tỏ vẻ thì ra nước lẩu lắm gia vị như vậy, từ trước đến giờ cứ nghĩ nấu canh xương or canh gà gì đó là xong OTZ tui không thích ăn lẩu vì tui chỉ thích ăn thịt chứ ứ thích ăn rau, mà ăn lẩu thì thịt ít rau nhiều, đau khộ lắm

Tôi mới đọc 1 bộ chủ công trọng sinh, anh công là hoàng đế, thụ là nam phi. Nhưng tr khác bình thường ở chỗ anh công kiếp trước tra, kiếp này vẫn tra, không biến trung khuyển, tác giả có nói trong văn án rằng anh thụ chỉ là người siêng đi mua tương du hơn bình thường thôi, chuẩn cmn luôn. Tôi mới đọc đc 1/3 nhưng ngừng vì tr tuy hay nhưng anh công vẫn ngủ với hậu cung như thường, con đẻ sòn sòn, và anh thụ không phải nam phi duy nhất OTZ. Tôi hơi bị bệnh sạch sẽ nên đọc hổng nổi. Nhưng ai sủng công thì vô tư đi.