Thú Nhân Chi Tư Văn

Chương 41




Tộc trưởng tộc Dực Lang, Đỉnh Đồ, giống như Bart, năm nay ba mươi tám tuổi, rất trẻ, tóc bạc, mắt xanh lục. Không cường tráng như Bart, thoạt nhìn y giống như loại hình của Bacon. Lần đầu tiên Tư Văn nhìn người này liền hơi chán ghét, loại người này vừa nhìn liền biết không dễ tiếp xúc, đôi mắt kia nhìn thế nào cũng thấy giảo hoạt. Nếu nói hình thú của Bacon biểu hiện rõ rệt trên người anh, thì Đỉnh Đồ này, chính là khắc sâu.

Anh không có hứng giao tiếp với thú nhân này, ở thú thế càng lâu, anh càng không thích xã hội phức tạp và quan hệ giữa con người ở kiếp trước, cho nên vị tộc trưởng tộc Dực Lang thoạt mình rất giỏi mưu kế này, anh đúng là thật lòng không muốn tiếp xúc. Hơn nữa, thực lực của anh trong bộ lạc cũng không tính cao, chỉ vào hàng trên trung bình, lúc hai tộc trưởng trò chuyện, anh đứng bên cạnh, nói thẳng ra là không đủ tư cách. Vậy nên anh rất thức thời mà cam tâm tình nguyện lui ra.

Giống anh, Og cũng lui ra, Bacon thì lưu lại. Tư Văn hơi kinh ngạc, trước kia Bacon không đánh giá cao tộc Dực Lang, sao giờ lại ở lại?

Hình như nhận ra anh kinh ngạc, Og bình tĩnh nói: “Lúc Bacon ra ngoài lịch lãm từng cứu mạng Đỉnh Đồ.”

Tư Văn sáng tỏ, gật đầu: “Thảo nào. Nếu bọn họ thương lượng đại sự thì chúng ta ra tường vây xem sao.”

Og gật đầu, hai người chậm rãi đến chỗ tường vây. Cho dù tuyết đã ngừng rơi từ nửa đêm qua nhưng vết máu lưu lại vẫn bị tuyết trùm kín, từ trên tường nhìn xuống, đất trời đều một màu trắng tinh thuần, nhưng bên dưới màu trắng ấy lại là dấu vết của sát khí.

Đã hoàn toàn không nhìn thấy hào, Tư Văn không có ý đào lại, bây giờ suy nghĩ của anh là làm thế nào để tường vây càng thêm vững chắc. Chân tường bị dã thú đào đã lấp đầy, ngoại trừ tầng đất dày, Tư Văn còn bảo người rót nước ấm quanh chân tường, dưới thời tiết rét lạnh như này, nước và đất đông lại, cực kì cứng rắn, dù là mõng vuốt sắc bén của dã thú muốn đào cũng phải mất rất nhiều sức lực và thời gian, mà trong lúc chiến đấu với dã thú, bọn họ sao có thể để chúng có nhiều thời gian như vậy được.

Tầng băng trên tường vây do dã thú cào mà mỏng đi một ít, ngoài ra còn có rất nhiều vết, tộc tưởng liền phân phó người tạt thêm vài tầng nước, băng còn dày thêm vài phần.

Tường vây đủ chắc chắn, nên nghĩ về vũ khí. Tiếp tục dùng đá là không khả thi, không những lãng phí mà lực sát thương cũng không lớn, anh vẫn muốn làm ra mâu và cung tên, lực sát thương mới lớn được. Nhất là cung tên, là thứ tốt, thú nhân mạnh như thế, không chừng làm nỏ họ cũng kéo được, như thế có thể bắn chết dã thú từ xa. Cung tên có thể thay cho đá nhưng làm tên là việc khó với anh.

Anh không biết quặng sắt trông như thế nào, cũng không biết trình tự rèn, nghĩ lại, anh cơ hồ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến kiếm tiền, lúc đầu là do thiếu tiền, sau này là vì có nhiều tiền, sống đến mệt mỏi.

Lông trên tên đã có, thân tên cũng có thể trúc, nhưng mũi tên ngoài sắt thì có thể dùng gì để làm? Dù tên trông như thế nào thì mũi tên làm bằng kim loại mới là tốt nhất. Nhưng theo như anh biết, thú thế chưa có kim loại, có thì chắc chắn có nhưng anh lại không biết lấy quặng, chẳng lẽ không làm được sao?

Anh vô thức nhìn xuống dưới tường vây, bỗng nhiên nhớ tới xương thú. Không có sắt nhưng có xương thú, hơn nữa có rất nhiều. Phải biết là lúc thú nhân xử lý con mồi, ngoài da và thịt, xương của dã thú cường đại cũng là trọng điểm thu thập của họ. Xương này là chứng cớ biểu hiện cho sự cường đại của thú nhân. Ngoài ra, trong thị trường trao đổi của thú thế, xương thú cũng là nhu cầu của rất nhiều bộ lạc nhỏ có hình thú yếu, là công cụ đi săn quan trọng của họ.

Giải quyết tên liền đến cung. Tuy anh biết cung trông như thế nào nhưng không phải chỉ biết bộ dáng là có thể làm được, còn phải theo nguyên lý cơ học. Tư Văn thở dài, nếu thủ vệ cũng dễ như phát hiện lương thực mới thì bàn tay vàng của anh cũng quá lớn rồi, chỉ có thể làm nhiều thí nghiệm mà thôi.

Anh đang nghĩ đến cung tên, Og thì mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào đất trời trắng xóa, không biết đang nghĩ gì. Tư Văn chàng vai anh: “Tôi nghĩ ra thứ mới, có thể giết dã thú từ xa, làm thử không?”

Og thu hồi tầm mắt, gật đầu, hai người chào thú nhân thủ vệ, xuống tường đi về nhà Vân. Đi được nửa đường, Og vốn đang im lặng bỗng mở miệng: “Cậu có muốn vào xem không?”

Tư Văn nhìn theo tầm mắt anh, một căn nhà khá lớn lọt vào mắt, tuyết đọng trắng xóa khiến sân nhìn sạch sẽ, thế nhưng cửa nhà đóng chặt cùng hàng rào hỗn độn khiến Tư Văn cảm thấy ngôi nhà này đã không người ở từ lâu. Tuy thế nhưng bàn đá tinh xảo và vài cái cây phủ tuyết trong sân khiến anh có một cảm giác cực kì quen thuộc. Nhưng anh nhớ rất rõ, anh đã đi qua ngôi nhà này vô số lần nhưng chưa từng nhìn kĩ, sao có thể cảm thấy quen thuộc được?

Mê mang trong chớp mắt, Tư Văn bỗng nhớ tới căn nhà của a phụ, a ba nguyên chủ thân thể này được nhắc tới lúc mới tỉnh lại, nói như vậy thì chính lf căn nhà này? Lúc mới xuyên tới, vì bận việc thích ứng thân phận và che đậy việc thay đổi linh hồn nên anh rất vất vả, sau này lại bận bồi dưỡng tình cảm với Vân, sau đó là tới thú triều, mỗi ngày đều vắt óc nhớ tới vài thứ trước kia nên căn nhà này bị anh quên mất.

Căn nhà đơn sơ trước kia anh đã không ở từ lâu, hiện tại vẫn luôn ở nhà Vân, nói theo kiểu Trái Đất chính là anh đang sống chung với người yêu, còn ở nhà người ta, sao anh cảm thấy mình giống như trai bao thế nhỉ? Vậy nên, nhất định phải về đây, anh vốn định sửa lại căn nhà đơn sơ kia, làm nhà cưới cho anh và Vân nhưng giờ xem ra đã có sẵn rồi.

Nơi này rất gần trung tâm, nếu đến thú triều cũng sẽ an toàn, lại đủ lớn, từ kết cấu căn nhà mà nói thì lúc làm rất dụng tâm, để tài nguyên tốt như vậy mà không dùng thì đúng là lãng phí.

“Giờ không vào, dù sao lát nữa cũng phải về đây, nhà Vân nhỏ qua, chỗ này vừa đủ.”

Og không nói gì nữa, hai người vừa mới đi mấy bước, anh bỗng nhiên mở miệng lần nữa: “Lúc thú triều đến có phải là liên quan đến thời tiết không?”

Tư Văn sửng sốt: “Vì sao?”

“Lúc thú triều đến là lúc tuyết rơi lớn nhất của cả trận tuyết.”

“Sao anh biết?” Tư Văn hồ nghi nhìn Og, tuyết rơi từ lúc nửa đêm, sáng anh đẩy cửa ra mới biết, chẳng lẽ anh không có năng lực cảm giác sâu sắc như những thú nhân khác?

Og không trả lời, im lặng. Anh không nói nên đề tài cũng dừng lại ở đây. Nhưng Og vừa nói như thế, Tư Văn nghĩ cũng thấy đúng. Trận tuyết hôm qua có phải rơi lớn nhất vào lúc đó không thì không biết, nhưng chỉ tính ban ngày thì đúng là như thế. Lúc dã thú rơi đi tuyết cũng rơi ít hơn. Chẳng lẽ đúng như Og đoán, thú triều sẽ đến lúc tuyết rơi nhiều nhất, sau đó rời đi lúc trời vừa tối hoặc là lúc tuyết rơi nhỏ đi?

Không phải như thế thật chứ?

Hai người không thảo luận nữa, một đường im lặng đến nhà Vân. Tư Văn lấy ra một đống xương thú sắc nhọn và một ít lông thú gáy đợt trước tích góp. Vân không ở nhà, chắc là mới bị Sitter gọi đi. Bart và Đỉnh Đồ đều đến đây, Sitter nhất định là có nhiều lời muốn nói, phỏng chừng lại kéo Vân và Cát đến chỗ Bối Á.

Og nhìn đồ trên tay Tư Văn, yên lặng nhanh chóng về nhà mình, lấy những thứ như thế ra. Tư Văn nhìn thấy đồ trong tay Og, hơi sửng sốt nhưng cũng không để trong lòng.

Nhà a phụ và a ba Tư Văn để lại rất lớn, có hai dãy nhà ba gian song song, bên trái và ở giữa là hai gian phòng ngủ một lớn một nhỏ, bên phải là nhà kho. Bếp liền tường với phòng ngủ lớn, cửa ở phía bên phải, đối diện là một nhà tắm nhỏ. Kết cấu như vậy Tư Văn rất vừa lòng. Đồ đạc trong nhà ngay ngắn chỉnh tề, bên trên có rất nhiều bụi, đã rất lâu không có người vào ở, nhưng dù như thế thì từ trong phòng vẫn nhìn ra được chủ nhân trước kia nhất định rất yêu nhau, cũng rất sạch sẽ.

Nhà kho có một giá gỗ năm tầng, bên trên rỗng tuếch, chỉ có một chiếc hộp gỗ ở tầng ba. Mở hộp ra, bên trong là mấy tảng đá đặt ngay ngắn điêu thành hình con hổ thô ráp, một đứng một nằm, những tảng đá còn lại thì chỉ có thể nhìn mơ mơ hồ hồ ra hình hổ. Con hổ được điêu rất đơn giản nhưng nhìn ra được người làm rất dụng tâm.

Tư Văn thở dài, anh có thể cảm nhận được a phụ và a ba của nguyên thân yêu nguyên thân đến nhường nào, tuy bọn họ một người chưa từng nhìn thấy nguyên thân, một người mới nhìn vài lần. Đóng nắp hộp, cất kỹ, Tư Văn yên lặng cầu nguyện vị thú thần không đáng tin kia, hy vọng nguyên thân có thể hạnh phúc sống cùng a phụ, a ba mình ở chỗ thú thần.

Trong phòng không đắp kháng nên rất lạnh. Hai người đốt đá than vừa mang tới, chỉ một lúc phòng đã ấm hơn. Tư Văn vươn móng vuốt, vẽ hình mũi tên trên mặt đất cho Og nhìn: “Đây là tên, đặt lên cung bắn ra thì có thể bắn rất xa. Nếu đầu mũi tên đủ nhọn thì có thể giết chết dã thú từ xa.”

“Cung là cái gì?”

Tư Văn lại vẽ hình cung lên mặt đất, nói: “Đây là cung, nhưng nhìn hình mà làm ra thì chưa chắc đã có thể bắn được xa, chúng ta phải từ từ thử nghiệm.”

Og chỉ vào tên, nghiêm túc nói: “Đây cũng thế phải không? Rất nhiều loài chim có lông và cánh nhưng cũng không bay được.”

Thật đúng là một châm thấy máu, nhưng phương thức liên tưởng thật đúng là không phải người bình thường có thể nghĩ tới.

**

Zổ: đoạn con hổ đá làm tôi nhớ đến tr Chiếc lược ngà. =v=

Đã đọc xong mấy tr nữa, nhưng cứ thấy chán chán kiểu gì ý, hậu chứng của việc đọc Tu tiên đây mà ~ chán nha chán nha chán nha ~