Thú Nhân Chi Tư Văn

Chương 20




Tư Văn nheo nheo mắt, nếu anh nhớ không lầm thì người tóc xanh này có hình thú là một con rắn lớn, còn là loại da xanh nhìn là biết có độc, hơn nữa khuôn mặt yêu nghiệt như vậy lại làm anh nhớ tới xà tinh trong phim Anh em hồ lô. Không chỉ như thế, tên người này còn là Bacon nữa chứ, vừa là tên người vừa là tên đồ ăn, giờ còn là tên một thú nhân có hình thú là rắn, tác dụng của tên này đúng là nhiều nha!

* Bacon tiếng Anh là thịt lợn muối xông khói

Não bổ không đáng tin trong đầu anh còn chưa phát triển được nhiều thì Og đứng bên cạnh đã mở miệng: “Lần này ra ngoài thế nào?”

“Rất tốt, thấy được rất nhiều thứ chưa từng thấy.” Bacon cười khẽ ra tiếng, tim Tư Văn đập nhanh một nhịp, giọng nói này đúng là không khoa học, ngay cả một người đàn ông như anh đều cảm thấy vô cùng từ tính. Mặt và giọng nói chẳng lẽ đúng là có quan hệ trực tiếp?

Trên mặt anh là nụ cười thành thục nhưng suy nghĩ đã không biết chạy đến nơi nào, một giọng nói đúng lúc kéo anh lại: “Nhiều năm không gặp, Tư Văn cậu cuối cùng cũng đã biến hóa, nghe nói cạm bẫy gần đây là do cậu nghĩ ra. Hơn nữa mấy ngày trước còn săn được hổ răng dài, Og cũng nói với tôi là thực lực cậu rất được, chờ cậu khỏe lại, tìm thời gian đánh một trận đi!”

Tư Văn: “….Vì sao phải đánh nhau?”

Trong mắt Bacon có sự hưng phấn, ngữ khí cũng bắt đầu kích động: “Cậu rất mạnh, Og nói cho tôi một ít kỹ xảo cậu dạy cậu ấy, tôi thấy rất tốt, muốn đánh với cậu một trận xem hai chúng ta ai mạnh hơn.”

Tư Văn nghẹn họng, bất đắc dĩ nói: “Anh đã đánh với Og chưa? Nếu anh mạnh hơn Og thì tức là mạnh hơn tôi, tôi không thắng được Og.” Còn kỹ xảo, anh đâu có dạy tên mặt liệt kia, rõ ràng là anh ta tự học trộm có được không!

Bacon lắc đầu, nghiêm trang trả lời: “Trước kia mạnh hơn Og, nhưng tôi đi hơn nửa năm, lực lượng của Og cũng cao hơn, tôi không biết.”

“Vậy đánh với Og trước, anh ấy bị thương nhẹ hơn tôi nên khỏe nhanh hơn, hơn nữa nếu thắng Og thì không cần đánh với tôi nữa.” Tư Văn cảm thấy áp lực rất lớn, anh thực sự không thích đánh nhau, hòa bình mới là chủ lưu của thời đại được không?

“Không được, Og là Og, cậu là cậu, dù có thắng Og cũng phải đánh với cậu.” Bacon rất nghiêm túc, một bộ cậu không đồng ý tôi thề không bỏ qua.

Tư Văn liếc thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Og liền hiểu, xem ra thú nhân này có chấp niệm mạnh mẽ với lực lượng, hơn nữa không chừng còn là người cuồng đánh nhau. Lần này anh đúng là không đoán sai, trong khoảng thời gian kế tiếp, người đàn ông tóc xanh yêu nghiệt này đánh với tất cả người mạnh trong bộ lạc, một lần nữa xác định địa vị cường đại tuyệt đối của mình tại tộc Dực Hổ. Tất nhiên, đó đều là sau này, lần này Bacon đến là có chuyện muốn nói.

“Xung quanh bộ lạc chúng ta phát hiện năm con hổ răng dài trưởng thành, ba con non, đều ở chỗ cách khu an toàn không xa, tộc trưởng đang chuẩn bị người giết chúng.” Khuôn mặt yêu nghiệt của Bacon ngưng trọng, nội dung lời nói cũng là không thoải mái.

Tư Văn rùng mình, nếu như vậy tức là sự xuất hiện của hổ răng dài không phải ngẫu nhiên, chẳng lẽ… Trong mắt anh bỗng hiện lên sự kinh sợ, ngẩng đầu nhìn Og và Bacon, nhìn lẫn nhau, suy đoán trong lòng lập tức được chứng thực. Hổ răng dài xuất hiện là vì sắp có thú triều.

Thú triều là hiện tượng xảy ra vào cuối thu đầu đông, các loại dã thú sẽ công kích thú nhân trên quy mô lớn. Mỗi một lần thú triều qua đi, các bộ tộc ở thú thế sẽ gặp phải sự suy giảm mạnh về nhân khẩu và sự thiếu thốn thực vật vào mùa xuân, là tai họa nghiêm trọng nhất ở thú thế. Nhưng tỷ lệ xuất hiện thú triều rất thấp, trong mấy ngàn năm cũng chỉ xảy ra khoảng bảy, tám lần, gần như là nghìn năm mới có một lần.

Tuy ít phát sinh nhưng lực phá hoại cao đi kèm với thương vong lớn, loại tai hạn nghìn năm không gặp này mỗi lần xuất hiện làm nhân khẩu giảm mạnh khiến thú thế gần như trở lại trình độ nguyên thủy. Một nghìn năm tiếp theo lại tiếp tục khôi phục và phát triển. Tư Văn cảm thấy đây là lí do vì sao nhân khẩu ở thú thế trước sau gì cũng không nhiều. Tuổi thọ của thú nhân không ngắn, nhưng vì việc sinh đẻ khó khăn, cơ bản đều là mỗi nhà một con, tăng trưởng vốn đã chậm rãi, lại luôn luôn có thiên tai, đúng là tai ương ngập đầu.

Nhưng may mắn là sau mỗi lần thú triều đều có một nghìn năm để nghỉ ngơi, hồi phục, nếu không, nói không chừng thú nhân sẽ tuyệt chủng. Đây cũng là lí do mà mỗi lần sắp tới thú triều, các bộ lạc đều cực kỳ coi trọng mà toàn lực ứng phó. Nhưng dù có như thế thì thương vong vẫn không thể tránh khỏi.

Nghĩ đến đây, Tư Văn không khỏi cảm thấy xui xẻo, xuyên việt thành một con thú có cánh thì cũng thôi, thế mà còn gặp phải thú triều nghìn năm có một, nhân phẩm của anh đúng là tốt quá hóa dở. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, dù có oán giận thế nào, việc đến nước này cũng không thể thay đổi, chỉ có thể toàn lực ứng phó, nghiêm túc đối mặt.

Suy nghĩ nhiều như vậy kỳ thực cũng chỉ trong chớp mắt, Og áp chế cảm xúc trong lòng, mặt liệt hỏi: “Tộc trưởng nói thế nào?”

“Tuy tộc trưởng không dám hoàn toàn xác định là thú triều, nhưng căn cứ vào ghi chép chỗ tế tự thì khả năng rất lớn. Mấy ngày nay tộc trưởng đã phái người đến các bộ lạc khác xem xét, nếu ở những chỗ đó cũng thế thì nhất định là thú triều. Nhưng giờ còn chưa đi săn tập thể, đồ ăn và da lông tồn trữ trong bộ lạc cũng rất ít, dù có thoát được thú triều thì cũng không có thức ăn và da lông để qua mùa đông.”

Tư Văn kinh ngạc cau mày, săn bắn tập thể? Việc này Vân chưa từng nói với anh, cũng không có ai khác nói, anh đúng là không biết. Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc chú ý điều này, mà là việc khác. Lúc trước nghe được Vân nói về thú triều, sau đó lại quanh co lòng vòng hỏi Og, rồi lại quá bận rộn nên để sót một tin tức trọng đại lộ ra trong đó.

Tin tức trọng đại này kỳ thực là ghi chép ở chỗ tế tự như lời mọi người nói, gọi là tế tự truyền thừa. Nghe nói mỗi một đời tế tự đều sẽ ghi vào đó những sự kiện trọng đại trong thời đại của mình, mà những ghi chép này là truyền thừa quý giá nhất thú thế. Tư Văn chú ý, là phương tiện ghi chép là cái gì? Là tranh vẽ đơn giản, hay là chữ viết, nếu là chữ viết thì lại là loại chữ viết như thế nào?

Suy nghĩ rối rắm, trong lòng Tư Văn có nghi vấn, đợi đến lúc khỏe hơn anh sẽ đến chỗ tế tự một chuyến, xem có thể nhìn ghi chép trong tay tế tự không. Biết đâu có thu hoạch cũng không chừng. Dù sao ghi chép của một thời đại chính là thứ quý giá nhất truyền lại cho đời sau.

Tâm tư của anh đã chạy được vài vòng, Bacon thì lại nói thêm: “Tuy gần đây có cạm bẫy và khoai tây, đồ ăn trong bộ lạc nhiều hơn năm ngoái, nhưng da lông rất ít, hơn nữa, thú nhân cũng không thể chỉ ăn khoai tây như giống cái, vậy nên tộc trưởng quyết định từ mai sẽ bắt đầu săn thú tập thể, thú nhân bị thương không cần đi, nhưng nếu không có chuyện quan trọng thì cùng đi đào khoai tây với giống cái. Hai người các cậu giờ thế nào?”

“Rất khỏe, không có vấn đề gì, ngày mai chúng tôi sẽ đi đào khoai tây.” Không đợi Og nói, Tư Văn đã giành trước trả lời. Quả nhiên trong mắt Og có sự kinh ngạc, theo lý mà nói thân thể Tư Văn còn chưa thể lao động, vì sao…

Tư Văn để mặc anh suy đoán, cũng không giải thích, đợi Bacon đi anh mới thản nhiên cười nói: “Tôi đã không sao rồi, làm việc một ít cũng không sao, bộ lạc đang lúc khó khăn, tôi cũng không thể không làm gì, phải không?”

Og trầm mặc nhìn anh một lúc, bỗng nhiên nói: “Bacon rất thích tự đề cao bản thân, nhưng không có hứng thú với những việc khác, cậu ta là bạn tốt của tôi, là người tốt.”

Tư Văn cười cười gật đầu, biết đây là đối phương nhìn thấy mình xa cách Bacon cho nên nói cho mình tính cách của người kia. Âm thầm thở dài, Tư Văn cảm thấy tên mặt liệt này tuy muộn tao nhưng rất trượng nghĩa với bạn bè, từ việc đào động nước trước đây đến việc bây giờ vì thấy mình ít bạn bè nên giật dây bắc cầu, cũng sắp thành mô phạm bạn tốt thú thế. Nhưng ngày mai vẫn nên cẩn thận tìm kiếm, xem có thể tìm được đồ ăn hay không đi thôi!

Dù sao cũng phải sống mới có thể báo ân, mới có thể chăm lo cho giống cái ôn nhu kia.

**

Zổ: có ai đọc “Tuyệt đối phù hợp” của Y Đình Mạt Đồng chưa? Võng du chủ thụ edit hoàn rồi đó, tác giả mới hoàn một bộ cùng hệ liệt, nhưng là chủ công nha ~