Ở trong mấy lùm cây, Trầm Lăng biếng nhác nằm trên bụi cỏ, có chút nhàm chán, có một chút không thích hợp vỗ về cái bụng đã nhô cao, đột nhiên, trước mặt thoáng lên rất nhiều điểm màu xanh, ở trên nhánh cây phía trước có rất nhiều trái cây màu xanh, hắn mím mím môi, đi tới bụi cây trước mắt
Trên một gốc cây rậm rạp có hơn mười quả tram, tròn tròn, màu xanh biếc, ước chừng lớn bằng nắm tay, giống như một cây táo xanh khá lớn, cực kỳ giống toan quả mà Bác Nhã hái về, theo cái bụng ngày càng lớn của hắn mọi người lại càng bận bịu, Thác Bạt cùng Huyền Hàn còn chưa có về, ba người kia đều bận rộn, khó tránh khỏi vắng vẻ Trầm Lăng
Không biết có phải vì mang thai hay không, tính tình Trầm Lăng trở nên có chút đa nghi, hôm nay tức giận Đông Hoàng không cho hắn ăn toan quả, liền thở phì phì một mình ly khai tộc, tránh ở trong lùm cây cách tộc khoảng một trăm mét
Hắn hề hề cười trộm, Đông Hoàng hẳn sẽ nổi nóng a! ai bảo y không cho mình ăn toan quả, thực vật ăn được ở trong tộc không có nhiều lắm, Đông Hoàng còn không chuẩn cho hắn ăn toan quả, nói là ăn đối với thân mình không tốt, khả trừ bỏ toan quả hắn chỉ có thể ăn thịt, hắn cũng ăn không vô, thừa dịp Đông Hoàng đang sửa sang phòng ở liền một mạch chuồn êm ra ngoài
Rốt cục có thể tay làm hàm nhai, trong khoảng thời gian này hắn sẽ không bị hạn chế này, hạn chế kia. Này đối với Trầm Lăng hùng mạnh mà nói, không thể nghi ngờ là vũ nhục lớn nhất, trời sanh tính hắn mạnh mẽ giờ lại như cuộc sống của phế vật, tự nhiên khó chịu. Nhón chân với lấy một quả trám, ở trên tay chà lau và cái, liền vui vẻ đứng ăn. Hương vị không tồi, chua ngọt có chút giống toan quả, bất quá so với toan quả có điểm ngọt. Ăn xong một trái, nghĩ hương vị không tồi, liền đem chỗ còn lại hái xuống hết, cởi da thú trên thân, cẩn thận đem chỗ quả trám đặt trên da thú
Lâu lắm không vận động, giờ chỉ hoạt động có một chút, thật là có chút lao lực
Đỡ bụng, dựa vào thân cây hơi hơi nghỉ ngơi. Tức giận thở phì phò, bình ổn trái tim đang loạn nhịp, nhìn nhìn bầu trời đang chậm rãi tối lại, không khỏi thêm kinh ngạc, đánh giá trời có thể sắp mưa, không khỏi càng thêm buồn bực
Hắn vừa mới ra khỏi tộc, nếu nhanh trở về như vậy, không phải thực mất mặt sao!
Phiền toái lầm bầm, nằm ngửa ra, đột nhiên trong không khí có nhiều thêm một tia dao động quỷ dị, rừng cây xung quanh nhất thời lâm vào tĩnh mịch, không khí bất ổn giống như ngưng đọng lại. Trầm Lăng hơi bất an nhìn xung quanh, lúc này, lùm cây trước mắt bỗng nhiên giật giật, một trận tiếng tất tác rất nhỏ vang lên, giống như có thứ gì đó đang tiến lại……
“Ai? Là Đông Hoàng sao?…….” Thử khẽ gọi, cánh tay nắm chặt lấy nhành cây, phòng bị nhìn chằm chằm bụi cây trước mặt
Tiếng vang trở nên lớn hơn nữa, bụi cây trước mắt đột nhiên tách ra, từ bên trong đi ra một giống đực diện mạo xấu xi tục tằng, có vài vết sẹo dữ tợn kéo ngang qua hai má, bộ lông rậm rạp che kín thân hình, thân cao hai thước tạo cảm giác rất áp bách rất mạnh, so với Trầm Lăng vòng eo thô gầy cánh tay cầm theo một gốc cây sắc bén, đáy mắt hung ác nổ ra ánh mắt tham lam thèm nhỏ rãi, tham lam nhìn chằm chằm vào Trầm Lăng
Trong khoảng khắc, thân mình Trầm Lăng nháy mắt cứng ngắc, dại ra nhìn giống đực cao lớn đột nhiên xuất hiện, nhìn giống đực kia từng bước một lại gần hắn, hơi thở nguy hiểm truyền tới tứ chi
Muốn há miệng gọi tên Đông Hoàng, cổ lại giống như bị ai đó bóp chặt, như thế nào cùng không mở miệng được, cánh tay nắm nhành cây bị tẩm thấp bởi mồ hôi lạnh, toàn bộ không gian chỉ còn lại thanh âm nhịp tim kịch liệt nhảy lên
Ốc Mã lạnh lùng nhìn giống cái trước mắt, gã ẩn núp bấy lâu trong Vũ Linh tộc, rốt cuộc cũng bắt gặp kì ngộ, gặp được giống cái lạc đàn này, Hắc Hổ tộc xem như bị hủy, đại ca và cả phần đông giống đực đều đã bị giết, chỉ còn lại mấy lão già tàn tật, rất nhanh tộc của gã đã bị cắn nuốt, vì báo thù, gã ẩn nấp xung quanh Vũ Linh tộc, từ những gì gã biết thì chuyện xảy ra với Hắc Hổ tộc tất cả chính là vì giống cái này, Vũ Linh tộc Bác Nhã, Dực Xà tộc Huyền Hàn, Huyền Minh, những kẻ khác gã không dám ra tay, còn lại cũng chỉ là giống cái này
Giống đực trước mắt chưa từng gặp qua, quanh thân tản ra mùi nguy hiểm, mùi máu tươi tuy mờ nhạt nhưng so với Thác Bạt của huyết tộc còn nồng đậm hơn ba phần, Trầm Lăng đứng ngây ra đó khiến Ốc Mã thêm phần kiêng kị, dừng lại cước bộ, thô bạo chăm chú nhìn Trầm Lăng, cân nhắc nên xuất thủ thế nào, cọc gỗ trong tay bén nhọn hữu lực, mơ hồ có thể thấy dấu vết còn rất mới
“Ngươi chính là Trầm Lăng!” Câu hỏi khẳng định, gương mặt dư tợn tràn đầy lệ khí, khóe miệng gợi lên độ cong tàn ngược, Trầm Lăng không chút nghi ngờ chỉ cần hắn hơi có động tác, cọc gỗ trong tay giống đực kia nháy mắt sẽ nhập vào trong thân thể hắn
Sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng nắm lấy da thú, quá trám rơi đầy trên đất, trong không khí nặng nề thỉnh thoảng toát lên mùi máu tươi ngọt nị, chim thú xung quanh giống như nhận thấy sát ý đọng lại trong không khí, nhất thời vội vã bỏ chạy
“Ngươi là ai? Vì sao ẩn núp ở đây, có mục đích gì?” Đỡ lấy cái bụng, vì chấn kinh nên trong bụng không ngừng truyền đến từng trận co rút, đáng chết, sao lại vào đúng lúc này, biểu tình trấn định nháy mắt bị phá vỡ, thân mình cuộn lại ôm lấy cái bụng đau đớn, khuôn mặt dễ nhìn nhất thời vặn vẹo không còn hình dạng, đáng chết chẳng lẽ lúc này lại……
Ốc Mã quyết định thực nhanh xông lên trước, tóm lấy Trầm Lăng, ngại Trầm Lăng lúc này quá nặng, ôm người nhanh chóng chạy vào rừng rậm, sự việc xảy ra bất quá chỉ trong nháy mắt, Ốc Mã vừa đi, Đông Hoàng cùng nhóm người Klose từ Vũ Linh tộc nháy mắt cũng chạy ra, nhìn quả trám rơi trên đất, còn có da thú nằm trên mặt đất, sắc mặt đột nhiên trầm xuống
“Truy!” Đụng vào quả trám mới hái xuống không lâu kia, Đông Hoàng nhặt da thú lên, liền chạy vào rừng rậm, giống đực theo sát phía sau, giống cái tạo thành một đôi tốp năm tốp ba tìm ở bốn phía
———–
“Ngươi muốn làm gì!” Trầm Lăng không ngừng xoa cái bụng, đau đớn càng ngày càng mạnh, huyệt khẩu bên dưới nhịn không được bắt đầu co rút, cảm giác thứ gì đó rơi xuống càng lúc càng mạnh, dù Trầm Lăng có ngốc hơn nữa, cũng hiểu được vật nhỏ kia đã nhịn không được muốn đi ra
Khả vì cái gì lại cố tình vào lúc trọng yếu này, hắn không nên chỉ vì thiếu suy nghĩ mà rời khỏi Vũ Linh tộc, nếu không phải hắn tùy tiện rời khỏi Vũ Linh tộc cũng sẽ không gặp phải loại chuyện này, từng hạt mồ hôi lớn toát ra càng lúc càng nhiều, ngưng tụ thành dòng theo hai má tới cổ chảy vào người, lúc này có ai quản chuyện này, Ốc Mã không trả lời Trầm Lăng, ở trước một gốc cây đại thụ liền dừng lại, từ bên trong hốc cây lấy ra một khối da thú mới, sau đó đem Trầm Lăng từ đầu tới đuôi bao lấy, kéo da thú phía dưới của Trầm Lăng vứt trên đất, sau đó quay về hướng ngược lại mà đi
Im lặng nhìn giống đực kia làm xong hết thảy, hai má Trầm Lăng đỏ bừng. Giật mình hiểu ra giống đực này chỉ sợ đã tính kế lâu lắm rồi, bọn Đông Hoàng phỏng chừng trong thời gian ngắn khó mà tìm ra mình
“Ngươi nói bọn họ có tìm được ngươi không? Chúng ta cùng chơi trò này nhé?’ Gương mặt xấu xí tràn đầy nụ cười lạnh lẽo, khiến cho Trầm Lăng kìm lòng không được đánh cái rùng mình, giống đực này cực kì tàn nhẫn, so với những giống đực hắn từng gặp còn thô bạo hơn, cho dù là Ốc Khắc lúc trước cũng không sánh được ba phần của gã
“Vì cái gì muốn làm như vậy? ta cũng không biết ngươi.”Trầm Lăng bình tĩnh nói xong, miệng không nhịn được cúi đầu khẽ ngâm, đau quá! Dũng đạo giống như sắp bị xé rách, thân mình lại bị Ốc Mã giam cầm nên không thể cử động, sắc mặt tái nhợt không huyết sắc, Ốc Mã xoay mình, nhìn người trong lòng, nghe Trầm Lăng rên, hừ lạnh nói “Hắc Hổ tộc.” lạnh lùng phun ra, động tác nhanh nhẹn ôm lấy Trầm Lăng nhảy vào một chỗ bí ẩn trong sơn cốc
Nghe thấy tên Hắc Hổ tộc, Trầm Lăng nháy mắt hiểu được, nguyên lai là dư ngiệt của Hắc Hổ tộc, khó trách lại căm hận hắn như vậy, bất quá Hắc Hổ tộc rơi vào kết cục như vậy, hết thảy đều là do bọn họ gieo gió gặt bão, nếu không phải dã tâm của họ bành trướng như vậy, tộc của hắn cũng không ra tay mạnh mẽ như vậy.
Cởi bỏ da thú, đem Trầm Lăng buông ra, cường ngạnh mở ra hai chân Trầm Lăng, cánh tay chạm vào huyệt khẩu không ngừng co rút bên dưới, đáy mát tàn nhẫn chợt lóe lên dục vọng rồi biến mất “Chậc chậc! Không hổ là giống cái bọn Bác Nhã nhìn trúng, khung cảnh nơi này thưc mê ngừơi’ Ngón tay bắt đầu co rút, tại huyệt khẩu khuếch trương
“Vô sỉ!” Trầm Lăng vô lực mắng ra hai chữ, hiểu được lúc này không thể giãy dụa, phối hợp với tốc độ khuếch trương của Ốc Mã, thả lỏng huyệt khẩu bên dưới, bất quá giống như bị chó cắn thôi, bình tĩnh đem lực chú ý tập trung lại, hắn tuy không biết giống cái ở thời không này sinh sản như thế nào, nhưng cũng nghe bọn Giản nói qua
Cắn chặt môi, hai tay gắt gao bấu lấy da thú dưới thân, đau đớn bên dưới, đến ngay cả mười nóng tay siết lại, chảy ra máu tươi cũng không chú ý tới, đau đến mức tận cùng, cho dù là lúc bị đạn găm vào thân thể cũng không đau tê tâm phế liệt tới mức này, toàn bộ thân thể giống như bị xé thành hai nửa
“Buông tay, cắn chặt cái này.” Lấy qua một miếng da thú để bên miệng Trầm Lăng, ý bảo Trầm Lăng cắn, ngón tay thô ráp, không ngừng khuếch trương huyệt khẩu bên dưới, càng ngày càng nhiều chấp lỏng theo huyệt khẩu làm ẩm ướt da thú trên mặt đất ‘Phốc xuy!’ tiếng nước không ngừng vang lên, ở trong sơn cốc vang lên rõ ràng, Ốc Mã liếm môi, bên dưới da thú có thứ gì đó đứng lên, giận dữ phun ra bạch trọc, Ốc Mã thấy vậy liền vén da thú lên, lộ ra ngoạn ý xấu xí bên dưới, thứ to lớn phấn chấn hiện lên rõ ràng trước mắt Trầm Lăng
Trầm Lăng tức gần như ngất đi, tên dã man chết tiệt! thế nhưng lại ở sau lưng hắn phát tình, hung hăng cắn da thú bên miệng, đấy mắt bắn ra sát ý khiếp người, Ốc Mã lại hồn nhiên coi như không thấy, một bên khuếch trương u kính hồng nhuận của Trầm Lăng, một bên triệt động dục vọng dữ tợn của mình
“Ướt như vậy, thực là *** đãng, thân mình phóng đãng thế này giống đực thực có thể thỏa mãn ngươi sao?” Đôi môi dày ác ý tươi cười, vòng eo khẽ làm động tác tiến lên, làm nhục Trầm Lăng
“Ngô, buông, thúi lắm….” Trầm Lăng hết sức hé ra gương mặt lúc trắng lúc xanh, hận không thể xông lên xé nát cái mặt của tên giống đực này, tuy rằng biết rõ người này vì muốn hắn thuận lợi sinh sản nên mới kích thích hắn, dù sao nơi này cũng không có dựng trì, thai nhi trong bụng không biết có thể bình yên sinh hạ hay không, hắn tuyệt đối không thể ngất, nếu ngất, chỉ sợ hại tới tính mạng thai nhi, chỉ sợ một thi hai mạng khả đối với Trầm Lăng luôn kiêu ngạo, khi nào lại bị người đối đãi như vậy
“Thúi lắm? ngươi nhìn cái này coi….” Rút ra ngón tay vừa khuếch trương huyệt khẩu, trên mặt có lưu lại chất lỏng đang tí tách nhỏ xuống, ngón tay ướt sũng phiếm ra huỳnh quang, ngay lập tức, cái thứ bên dưới Ốc Mã càng thêm trướng đại
Ánh mắt hổ tàn ngược càng ngày càng rõ, làm cho Trầm Lăng cảm thấy đầu mãnh thú trước mắt tùy thời đều có thể lao lên
“A! Đau, đau quá……” Bất chấp mắng to giống đực không biết xấu hổ trước mặt, run rẩy mãnh liệt thình lình xảy ra, làm cho Trầm Lăng thiếu chút nữa ngất đi
“Tiện nhân, nếu không muốn ta cắm vào, liền dùng sức cho ta, có nghe hay không!’ Thấy thần sắc Trầm Lăng không ổn, Ốc Mã cũng không hy vọng kế hoạch của mình còn chưa có thực hiện đã chết non, giận dữ đem ngoạn ý của mình để trước huyệt khẩu Trầm Lăng, bạch trọc trên đỉnh tích lạc, giống như tùy thời đều đỉnh vào
Cúi đầu nhìn thấy hành vi vô sỉ của giống đực, Trầm Lăng ngửa mạt lên trời rống to, đại lực đè ép “A!” sau khi rống to, không kịp nhìn dưới thân liền ngất xỉu…