Lôi Tấn theo bản năng che cái bụng, đây là lần đầu tiên hắn xác nhận trong bụng mình thực sự có một đứa nhỏ
Kỳ thực nếu như nói trước kia Lôi Tấn không có một chút nghi ngờ nào, thì không có khả năng, dù sao lời Thanh Kiều dược sư nói ngày đó vẫn còn bên tai, bụng của mình cũng ngày một lớn lên cũng là chuyện rất rõ ràng, lại thêm thái độ cẩn cẩn thận thận đặc biệt dạo gần đây của Hi Nhã cùng Mặc Nhã. thứ lạnh gì đó một chút cũng không cho chạm, nhưng món ngon nhất trên bàn cơm nhất định sẽ bày trước mặt hắn, còn lúc chưa chân chính vào mùa lạnh, y phục của bản thân bộ sau so với bộ trước còn dầy hơn, như sợ bị gió thổi, cứ như thế, cho dù họ muốn làm bộ như lơ đãng, nhưng bản thân là đương sự, người Lôi Tấn gặp qua đã muôn hình muôn vẻ, chút tiểu xảo đó sao hắn có thể không nhìn ra được
Nhưng Xuân Kỷ đã đi rồi, hắn là một đại nam nhân chưa từng mang thai, mang thai cụ thể là cái dạng gì, hắn cũng không thể xác định, bên cạnh ngay cả người để thương lượng cũng không có, trong lòng tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng chỉ có cách cưỡng bách thuận theo tự nhiên, yên lặng xem biến hoá.
Về phần Bối Cách cùng La Kiệt, không phải là không tốt, chính là không tin, dù sao bọn họ một người là a sao của bọn Hi Nhã, còn một người lại từng thích Mặc Nhã
Vốn đã có nghi ngờ, cho nên Minh Nhã vừa nói hắn đã tin, giờ Mặc Nhã lại không chút e dè thừa nhận, thì hắn còn có cái ảo tưởng gì nữa
“Mấy tháng?” Khi Lôi Tấn hỏi ra vấn đề này, bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười, trong bụng có một đưa nhỏ, bản thân hắn lại là người cuối cùng biết được
“đã sáu tháng.” Mặc Nhã nhìn hắn một cái, nói
Về phần của ai, hắn cũng không muốn hỏi, dù sao tính thời gian, sáu tháng? Chỉ có cái lần phóng túng trong sơn động cạnh bờ biển kia mà thôi
Lôi Tấn xốc thảm lên từ trên giường bước xuống, nửa người dưới đau đớn khó nhịn, cước bộ phù phiếm đến lợi hại, Mặc Nhã kịp thời vươn tay đỡ lấy hắn, nói “Trên mặt đất đều là nước, coi chừng trượt chân.”
Lôi Tấn cũng không nhận ý tốt của y, đem tay mình giãy ra, tự lấy quần áo ở trên nóc ngăn tủ mặc vào, chính là khi nhấc chân xỏ vào quần, mặt sau bị xé rách truyền đến đau đớn, đột nhiên có thể hiểu được cảm nhận ngày đó của Bối Cách.
Bây giờ còn chưa đến cuối thu, nhưng hắn đã bắt đầu mặc quần áo mùa đông, công phu may vá của Tô Thụy thực không tệ, tuy rằng dùng là vải thô chỉ gai, thế nhưng đường may kĩ càng, dù có mập mặc cũng thích hợp, chất vải do với da cáo ở hiện đại cũng không khác nhau lắm, có màu đen bóng, Tô Thụy lại dùng vải bông cùng những vài mềm làm miếng lót bên trong, lúc Tề La đưa quần áo đến, Mộ Á cũng vừa lúc ở đó, nói thẳng quá lãng phí, vải bông tốt như vậy có thể làm mấy bộ quần áo mùa hè.
“ăn cơm trước đi, chuyện gì cứ chờ cơm nước xong rồi nói.” Mặc Nhã nhìn ý tứ của Lôi Tấn là muốn trực tiếp xuất môn
Lôi Tấn giống như không có nghe thấy, cước bộ không ngừng hướng ra phía cửa.
Hi Nhã từ bên ngoài đi vào, thấy Lôi Tấn, thực sự ngạc nhiên đưa tay sờ leê trán hắn, miệng cười nói “Rốt cục cũng tỉnh, ngươi ngủ ước chừng cũng một ngày một đêm rồi, gọi cũng bất tỉnh, người trong nhà đều lo lắng lắm. Ta sờ cũng không thấy hạ sốt.”
Lôi Tấn đẩy cái tay đang duỗi ra của y, không nói một lời, lách qua y, tiếp tục đi về phía cửa.
Hi Nhã liếc mắt nhìn Mặc Nhã ý hỏi: Đây là sao vậy?
Mặc Nhã cũng không có đáp lời, chỉ đi nhanh vài bước, tới chỗ cánh cửa, thì kịp kéo lại cánh tay của Lôi Tấn, nói “Ngươi đã một ngày chưa ăn cơm, ngươi bây giờ nghĩ muốn đi đâu? Ta biết ngươi tức giận chúng ta không nói sớm một chút cho ngươi biết, thế nhưng ban đầu bọn ta cũng không có xác định, sau khi đứa nhỏ được ba bốn tháng thì Thanh Kiều dược sư cuối cùng mới chuẩn đoán chính xác được, khi đó đứa nhỏ đã lớn, ngươi lại mang thương tích trong người, nếu phá bỏ đứa nhỏ lúc ấy, thân thể ngươi làm sao mà chịu nổi?”
Hi Nhã nghe xong những lời này mới hiểu được có chuyện gì xảy ra, vốn đứa nhỏ đã ở ngay trong bụng Lôi Tấn, cũng không nghĩ có thể giấu diếm bao lâu, lúc này nhìn Lôi Tấn vẻ nếu không nói rõ thì không tin, mở miệng nói “Lời Mặc Nhã nói là sự thực, lúc ấy những lời này, là Thanh Kiều dược sư nói với ta, ta biết nếu như ta nói ra, ngươi nhất định sẽ bất chấp hậu quả phá bỏ đứa bé này, cho nên mới giấu diếm tất cả chuyện này xuống, tất cả đều là lỗi do ta tạo thành, ngươi muốn oán thì oán ta đi.”
“Ngươi trước ăn chút cơm đi, đừng để nguội, chờ ăn cơm xong, ngươi muốn làm cái gì thì làm, ta sẽ không ngăn cản ngươi nữa.” y mơ hồ đã biết Lôi Tấn muốn làm gì, chính là chuyện đã tới nước này, y cũng không hy vọng xa vời gì Lôi Tấn sẽ dễ dàng tha thứ cho họ
“Lôi Tấn, thịt gà hôm nay ăn ngon lắm, Minh Nhã để dành cho ngươi cánh gà mà ngươi thích nè, ngươi ăn với Minh Nhã đi.” Minh Nhã theo qua, cẩn thận giật nhẹ ống tay áo của Lôi Tấn
“Nghe, các người thực là suy nghĩ cho ta a, ngược lại là do ta cố tình gây sự, không để ý thân thể của mình.” Lôi Tấn cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói “Không ngờ như thế, ta hẳn nên nằm trên giường, mở chân ra, để các ngươi lần lượt thay phiên nhau thượng, sau đó sẽ sinh đưa nhỏ cho các ngươi, đây mới là lẽ phải.”
Lôi Tấn tự biết bản thân nói những lời này là rất khó nghe, nhưng hắn không thể khống chế bản thân đem những lời hại người hại mình này nói ra miệng, ngực hắn chứa đầy khí tức, hắn biết những gì Mặc Nhã nói là sự thực, thế nhưng những người này lần lượt lừa hắn, lấy danh nghĩa thích một người thì liền có thể can dự vào nhân sinh của người đó sao? Chiếu cố thân thể hắn, hắn tin, nhưng nếu nói những người này không có một chút tư lợi nào muốn mượn cơ hội này giữ hắn ở lại, thì hắn không tin
Ở thế giới này, bọn họ rất hạnh phúc, thế nhưng có nghĩ đến hay không, cái giá hắn phải trả trước khi tới đây là gì? Tại cái thế giới hoàn toàn xa lạ này, một thế giới mà không thể nắm trong tay, hoàn toàn phải dựa vào kẻ khác mới có thể tiếp tục sinh tồn, hắn chưa bao giờ muốn thế, lại còn phải mang cái dạng bất nam bất nữ ở đây sinh nhi dưỡng dục, nhìn cái bụng cao cao thấy rõ của mình, hắn càng cảm thấy mình giống như quái vật, thế nên nảy sinh ý định ác độc nện mạnh xuống bụng một quyền.
“Ngươi đừng như vậy, Lôi Tấn.” Mặc Nhã vội vã nắm lấy quyền thứ hai sắp hạ xuống của hắn
Lôi Tấn lật tay hung hăng tát Mặc Nhã một cái, ánh mắt đạm mạc mà xa cách, nói “Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi. Ngươi muốn đứa nhỏ, nhưng ngươi có nghĩ đến cảm nhận của ta hay không?”
Mặc Nhã lau lau vết máu ở khoé miệng, nói “ta biết.”
“ta sẽ không sinh đứa bé này.” Lôi Tấn lãnh khốc nói, hắn từng nói hắn thích đứa nhỏ, thế nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng nói qua mình muốn sinh.
“Ta đi tìm Thanh Kiều dược sư, lấy thuốc phá thai, ngươi bây giờ trong người còn thương tích, không thể đi xa như vậy.”
“Nhị ca?”
“Mặc Nhã!”
“được rồi, đại ca.” Mặc Nhã chỉ thản nhiên nói một câu như vậy
Trên mặt Hi Nhã chợt loé lên vẻ phức tạp. có vô số giãy dụa, cuối cùng cũng chỉ có thể lựa chọn thoả hiệp, y hiểu được ý của Mặc Nhã, vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý cả đời sẽ không có đứa nhỏ. hiện tại chỉ là chịu đựng một lần mà thôi, chính là đôi khi không có hoàn hảo, nhưng khi biết sẽ có, rất nhiều đêm, y đặt tay trên bụng Lôi Tấn thậm chí đều có thể cảm nhận được dị động rất nhỏ của đứa bé, sinh mệnh còn nhỏ như vậy, hiện tại lại phải tự tay giết chết con của mình, chuyện như vậy y không muốn chấp nhận, nhưng nhìn thái độ không có đường cứu vãn của Lôi Tấn, dù sao người phải sinh đứa nhỏ cũng là Lôi Tấn, hắn không muốn, ai có thể ép hắn?
“Lôi Tấn, ngươi không thích tiểu bảo bảo sao? Có phải nó không nghe lời ngươi không? Nhưng mà bảo bảo dù không nghe lời, cũng là bảo bảo của chúng ta mà, chúng ta không thể vứt bỏ nó.” Minh Nhã dựt dựt tóc, nhỏ giọng nói
“Câm mồm.” Lôi Tấn quát lớn một tiếng
Minh Nhã cắn cắn môi, trộm giương mắt nhìn hắn, không dám lên tiếng nữa.
Qua một hồi lâu, Hi Nhã rốt cục gật đầu, Lôi Tấn biết chuyện này xem như đã định, chính là trong lòng hắn lại không có vì vậy mà cảm thấy có chút thoải mái nào.
Mặc Nhã đi mời Thanh Kiều dược sư tới, Hi Nhã đi đem cơm hâm nóng lại một lần nữa rồi bưng qua, một chén canh nấm thái lát, một con gà hầm, cùng hai bát cơm lớn
“Lôi Tấn, cho ngươi cánh gà nè.” Minh Nhã thực sự tự giác đem hai cái cánh gà đều kéo xuống, bỏ vào trong cái bát trước mặt Lôi Tấn.
Lôi Tấn biết trước khi hắn đên, cánh gà ở trong nhà đều là của Minh Nhã, bởi vì tiểu tử kia thích ăn, nhưng sau khi hắn đến, Minh Nhã cũng không chịu ăn nữa, bởi vì hắn cũng thích ăn cánh gà.
“Uống canh trước đi, mấy hôm trước không phải ngươi nói muốn uống sao? Giờ vừa mới tỉnh, uống nhiều canh chút cũng tốt.” Hi Nhã đem chén canh đặt trước mặt Lôi Tấn
Sau đó, Hi Nhã cùng Lôi Tấn cũng không nói thêm tiếng nào, thế nhưng Lôi Tấn có thể cảm giác ánh mắt của Hi Nhã lơ đãng dừng trên cái bụng của hắn, ánh mắt tràn ngập đau thương cùng luyến tiếc.
Hắn biết Hi Nhã cùng Mặc Nhã mong chờ đứa nhỏ này đến mức nào, bây giờ ngẫm lại, từ mấy ngày trước, Hi Nhã cùng Mặc Nhã không ít lần rõ ràng cùng ám chỉ đứa nhỏ như thế nào như thế kia, chính là hắn luôn lựa chọn không để ý đến những lời này.
Thanh Kiều dược sư tới rất nhanh, đầu đầy mồ hôi, những sợi tóc nâu có chút lộn xộn, vào cửa đã nhìn chằm chằm vào Lôi Tấn hỏi “Nghe nói ngươi muốn bỏ đứa nhỏ trong bụng?”
Lôi Tấn chậm rãi lau miệng, từ cái bàn đứng lên, yên lặng gật đầu, xem như trực tiếp thừa nhận
“Ngươi có biết những nhà khác trong bộ tộc muốn có bảo bảo khó đến thế nào không? Ngươi tại sao lại bỏ được?” đồng dạng là giống cái, ông rất khó hiểu Lôi Tấn như thế nào có thể quyết tâm đưa ra quyết định này.
Lôi Tấn vẫn đứng như vậy, thế nhưng Thanh Kiều dược sư từ trong ánh mắt của hắn đã thấy được sự quả quyết, rất khó tin tưởng ánh mắt sắc bén lại đoạn tuyệt như vậy, lại có được trên người một giống cái, mà người như vậy sao có thể cam tâm ở nhà sinh đứa nhỏ?
“Các ngươi cũng đồng ý?” Thanh Kiều dược sư quét mắt qua ba người
“Chúng ta còn trẻ, mới trưởng thành không lâu, về sau muốn có đứa nhỏ cũng được.” Hi Nhã đại biểu ba người nói chuyện
Thanh Kiều dược sư xem như đã hiểu, cái gì còn trẻ, mới trưởng thành sao, về sau sẽ có được, tất cả đều là chuyện ma quỷ, xét đến cùng chính là vì Lôi Tấn không muốn sinh thôi, xem ra trước kia ở nhà An Sâm thì La Kiệt làm chủ, về sau nhà Hi Nhã này cũng là do Lôi Tấn làm chủ, thật sự là không nghĩ tới a, dù sao mấy hài tử này cũng là do ông đỡ đẻ, mấy năm nay cũng nhìn chúng lớn lên, tính tình Minh Nhã tuy có chút mềm yếu, nhưng cúng may Hi Nhã cùng Mặc Nhã tính tình lại rất cường ngạnh, có thể che chở, thế nhưng năng lực của Lôi Tấn mới giỏi nhất, lại có thể khiến cho ba tên kia ngoan ngoãn như vậy.
“Không cần uống thuốc đâu.” Thanh Kiều dược sư nói với Lôi Tấn
Mặt Lôi Tấn nhăn lại, hỏi “Vì sao?” Chẳng lẽ còn có biện pháp khác xoá bỏ đứa nhỏ trong bụng hắn
“Hi Nhã không nói cho ngươi biết sao?”
Lôi Tấn nghi hoặc nhìn về phía Hi Nhã, còn có gì giấu diếm hắn sao?
“để ta nói đi,” Thanh Kiều dược sư đánh gãy lời Hi Nhã vừa mới định mở ra, tiếp tục nói “Ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới, đứa nhỏ đã có hơn hai tháng, nhưng vì cái gì lại không sờ thấy mạch sao?”
Điểm này Lôi Tấn cũng muốn biết, vì cái gì lúc ban đầu lại không thể xác định, nếu biết sớm một chút, có lẽ có thể…
“Ta nghe nói thời điểm trước khi ngươi về bộ tộc có bị trọng thương lúc vây săn, đứa bé này là có trên đường quay về đi, một đường nghiêng ngả mệt nhọc, đứa bé này ngay từ đầu căn cơ đã bị tổn thương, sau đó ngươi lại ăn nhầm Dong đan quả, thậm chí còn ngâm qua suối nước nóng, mới làm đứa nhỏ lúc này đã có hơn hai tháng, nhưng cũng chưa có động tĩnh gì, vất vả cho tới giờ, thân thể đã dưỡng thật tốt, ngươi hôm kia lại bị thương một lần nữa, ta đã sớm nói với Hi Nhã, cơ hội đứa bé này còn sống sau khi sinh là rất nhỏ, cho dù có sống sót, thân thể nó so với những đứa bé khác cũng yếu ớt hơn. Nhưng Hi Nhã lại không từ bỏ ý đinh, ngươi bây giờ cũng không cần uống thuốc nữa, đứa nhỏ đã sáu tháng, cho dù có thể bỏ nó, đối với thân thể ngươi cũng tạo tổn thương cực lớn, cho dù là một bảo bảo giống cái cũng phải qua ba tháng nữa, đến lúc đó tám phần là một tử thai (thai chết), ngươi nhẫn nhịn chút đi,”
Lôi Tấn lắc đầu, hắn không chờ được thời gian dài như vậy, cố đè xuống bất an trong lòng nói “Không, ta kiên quyết muốn bỏ nó bây giờ.”
“Ngươi sao lại cố chấp như vậy?” Thanh Kiều dược sư tính tình luôn ôn hoà cũng nhịn không được phát hoả, sao cái người này lại khẩn cấp muốn vứt bỏ con mình như vậy, ngay cả cơ hội để nó sinh ra cũng không có.
“Thanh Kiều dược sư, ngươi đừng tức giận với Lôi Tấn.” Minh Nhã tội nghiệp cầu tình
Thanh Kiều dược sư không chịu thua kém liếc nhìn Minh Nhã một cái, đến lúc này rồi, còn vẫn muốn che chở cho hắn
“Thanh Kiều dược sư, cho chúng ta dược đi.” Mặc Nhã liếc nhìn Lôi Tấn một cái, mở miệng nói
“đó là đứa nhỏ của các ngươi.”
“Chúng ta về sau còn có thể có.” Trong lòng Hi Nhã chỉ có thể an ủi mình như vậy.
“Không có. Các ngươi có từng nghe trong bộ tộc có chuyện phá bỏ đứa nhỏ không, sao có thể có loại dược này.” Thanh Kiều dược sư quả quyết cự tuyệt, đúng là hạ quyết tâm không muốn cho.
“Thanh Kiều dược sư, ta biết có tồn tại loại dược kia.” Hi Nhã liếc nhìn Mặc Nhã một cái, thấy sắc mặt y không có biến hoá gì, liền nói thê, “Ta từng nghe a sao nói.”
“Các ngươi…” Thanh Kiều dược sư tức đến nói không thành lời, cuối cùng nói “Hảo, hảo, các ngươi đều hạ quyết tâm không cần, ta cũng không có gì hay mà nói, chỉ cần về sau các ngươi không hối hận là được, phía sau núi có cái hồ sâu, nói vậy các ngươi cũng biết chỗ đó rồi, bên hồ có một loài cây sinh trưởng gọi là Bạch trà lài, hái mười bông Bạch trà lài ngao thành một chén nước, không quá hai ngày nhất định có thể sảy thai.”
La Kiệt có thể nghe thấy một chút tin tức, cũng chạy tới, vừa lúc đụng phải Thanh Kiều dược sư đang muốn xuất môn.
“Thanh Kiều dược sư…” La Kiệt vừa mới hô một tiếng
Thanh Kiều dược sư sắc mặt xanh mét nhìn thoáng qua, một câu cũng không nói, vung tay áo đi thẳng
Cho tới bây giờ, người duy nhất không có tư cách khuyên bảo Lôi Tấn chính là La Kiệt y, y cũng biết tâm tư Lôi Tấn vô luận thế nào cũng phải đi, Lôi Tấn so với y quả thực quyết đoán hơn, nếu lúc đó y có một nửa quyết đoán của Lôi Tấn, có lẽ hiện tại đã được về nhà, thế nhưng hai mươi năm trước y đã lựa chọn, tuy có oán giận, nhưng y không hối hận, cũng hy vọng Lôi Tấn sẽ không hối hận với lựa chọn của mình.
“Vô luận muốn làm cái gì, dưỡng tốt vết thương của mình vẫn là điều quan trọng nhất.” La Kiệt có ý nói với Lôi Tấn
——————-
Bạch trà lài là do Mặc Nhã tự đi hái cũng tự mình nấu, toàn bộ quá trình, Mặc Nhã không nói một lời nào
Đêm đã rất khuya, ba người đều chưa có quay lại, vào lúc chạng vạng, Mặc Nhã đặt lên cửa sổ một bát dược đã nguội hoàn toàn
Lôi Tấn siết chặt y phục trên người, chỉ có một mình hắn trong một căn phòng không hiểu sao lại cảm thấy lạnh lẽo
“Tiểu Tấn, ngươi ngoan ngoãn nghe lời ngồi ở chỗ này, mụ mụ sẽ nhanh chóng quay lại.”
Hắn rất nghe lời, nhưng cuối cùng vẫn bị vứt bỏ, giống như một bộ đồ cũ có thể có có thể không trong nhà, không có một chút buồn bã, không có một chút lưu luyến, nói không chừng người đàn bà kia có lẽ đã cảm thấy vứt bỏ được gánh nặng cùng trói buộc của mình rồi.
“bảo bảo, ba ba không phải cố ý không cần ngươi, nhưng, so với tương lai vứt bỏ lại ngươi một mình ở thế giới này, thì ngươi đừng tới thế giới này thì tốt hơn.”
Lôi Tấn đưa tay bưng chén dược phá thai đã lạnh lẽo kia.
Sáng hôm sau khi Mặc Nhã trở lại, nhìn bát dược trống rỗng trên cửa sổ, cho dù đã chuẩn bị tốt tư tưởng, trong ánh mắt y vẫn mang sự đau đớn nặng nề.
——————
Cùng lúc đó, ở bên kia bờ biển.
“Ngươi xác định?”
“Không chắc chắn lắm, thế nhưng theo miêu tả của ngươi, thì rất giống với người đi theo sau thú nhân Báo tộc, lúc ấy bọn họ còn đi qua Lang tộc bộ tộc chúng ta, còn ở nhà ta nghỉ qua đêm nữa.”
“Ha hả a…. tám phần không sai được, ta như thế nào không nghĩ tới, nghe người trong bộ tộc y nói, y bị ma ám coi trọng một thú nhân Báo tộc, còn buộc người ta cử hành nghi thức với y nữa, thì ra mất tích lâu như vậy, là do đuổi theo tới bộ tộc của người ta đi, hừ, Bối Cách, ngươi đời này đừng mơ thoát khỏi ta.”