Sinh tử là chuyện trong nháy mắt, ở lúc con Săn xỉ thú đầu tiên tiến vào, Hi Nhã phi thân nghênh đón, bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, gần như không phí nhiều sức đã nghe thấy tiếng gào rống thảm thiết của nó, giãy dụa trên đất hai cái rồi bất động, Hi Nhã dùng móng vuốt quẳng con mồi ra xa ngoài động, gầm nhẹ hai tiếng, ý cảnh cáo, Mặc Nhã cùng Minh Nhã cũng phụ hoạ theo hai tiếng, ý nói cho chúng biết ở đây có ba thú nhân, nghĩ có thể đem chúng doạ chạy thì tốt.
“Bọn ta từng đụng phải Săn xỉ thú, con mồi bị chúng nhắm chúng không chết thì không thôi, khả năng chúng bỏ đi là rất thấp, ta cùng đại ca ra ngoài chắn, ngươi cứ ở lại bên cạnh Minh Nhã, đừng rời khỏi nó.” Mặc Nhã hoá thành hình thú, liếm liếm mặt Lôi Tấn dặn dò, lại khó có được trinh trọng nói với Minh Nhã “Chiếu cố tốt Lôi Tấn.” Ngẩng đầu nhìn Bối Cách cũng đã tỉnh, lại bỏ thêm một câu “Nếu có thể, thêm Bối Cách nữa.”
Bối Cách hừ một tiếng cười nói “Ta dù gì cũng là một Nhân ngư giống đực, sao phải cần một thú nhân vị thành niên bảo hộ? Nhìn bộ dáng mềm mại nằm bẹp của tiểu đệ nhà ngươi, có thể tự bảo hộ lấy mình đã là tốt rồi.” Nói xong, Bối Cách cũng hoá thành hình thú của gã, một cái đuôi cá thật lớn màu vàng đến mức trong bóng đêm cũng có thể thấy ánh sáng mơ hồ của nó
“Nhị ca, Minh Nhã không muốn bảo hộ gã, gã đối xử với Lôi Tấn không tốt.” Minh Nhã gắt gao nhìn Lôi Tấn, khụt khịt cái mũi nhỏ, bất mãn nhìn Bối Cách.
“Minh Nhã, ngoan.” Mặc Nhã xoa xoa đầu nó, không nói gì thêm, bởi đã không còn thời gian nữa.
Ngoài cửa động, có vô số những cặp thú đồng màu vàng sáng rực không ngừng chớp loé chớp loé trong bóng đêm, trong ánh quang đầy sự tàn nhẫn giả dối
Hi Nhã cùng Mặc Nhã sóng vai đứng thẳng, ánh trăng mỏng manh chiếu xuống, cái bóng thực dài của cả hai đổ xuống chân Lôi Tấn, Săn xỉ thú cũng không chủ động phát động công kích, không khí trong chốc lát an tĩnh đến quỷ dị.
Gặp chuyện như vậy, nói không chút sợ hãi thì không ai tin, thế nhưng Lôi Tấn hiểu có sợ cũng chẳng có ích lợi gì, làm cách nào để bảo vệ mình, không liên luỵ tới hai người kia, tiểu tử kia? Hay là thôi đi. Thực sự không được, để mình hắn chạy trước, tiểu tử kia hẳn không đồng ý, cùng chạy hẳn sẽ có thể.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng gầm dài, đnà Săn xỉ thú đã bắt đầu tới gần
“Các ngươi tự mình cẩn thận chút, lão tử không rảnh đi nhặt xác cho các ngươi đâu.” Nhịn lại nhẫn, Lôi Tấn cuối cùng vẫn là nhịn không được nói một câu
Hai người đồng thời quay đầu lại, bốn con mắt to loè loè toả sáng, cái đuôi lắc lắc lấy lòng
“Ngu ngốc, nhìn phía trước.” Lôi Tấn thực sự vô lực.
Hai con Săn xỉ thú định thừa cơ bọn họ quay đầu, trong nháy mắt lao tới đánh lén, nhưng thân thể vừa phóng qua, Hi Nhã cùng Mặc Nhã nhìn cũng không thèm vươn móng hung hăng vỗ một cái, liền té trên đất đi đời nhà ma
Hết thẩy đều là dã thú, đều là thị huyết (thích máu), Săn xỉ thú cũng không ngoại lệ, thậm chí càng thêm hung tàn, mùi máu tươi dầy đặc kích phát thú tính của chúng
Hi Nhã cùng Mặc Nhã nhìn thấy ba con Săn xỉ thú bị bọn họ đánh chết rất nhanh bị đồng loại của chúng gió cuốn mây tan chia nhau chén sạch, lông tơ sau gáy nhất tề dựng thẳng, từng thấy qua tàn nhẫn, nhưng tần nhẫn đến độ ngay cả đồng loại của mình cũng ăn luôn thực không thấy nhiều lắm.
Săn xỉ thú nhanh chóng phát động công kích, Hi Nhã cùng Mặc Nhã lao vào ẩu đả với chúng, vừa đánh vừa lui, đem chúng dụ ra xa khỏi cửa hang
Ba người Lôi Tấn ở bên trong không biết qua bao lâu, có lẽ rất dài, có lẽ cũng chưa đến bao nhiêu thời gian.
“tại sao không có động tĩnh?” Bối Cách đột nhiên hỏi
Trong lòng Lôi Tấn khẽ ‘lộp bộp’, không biết có phải là xui xẻo hay không, từ lúc hắn đi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên gặp đoàn dã thú đi săn với quy mô lớn như vậy, lúc trước bên người chỉ có mỗi tiểu tử kia, hai người họ bôn ba dã ngoại lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua.
Hi Nhã cùng Mặc Nhã sẽ không gặp chuyện gì đi? Lôi Tấn muốn đi xem một chút, thế nhưng không được, bản thân nếu ra ngoài sẽ khiến hai người kia phân tán lực chú ý, sẽ tăng thêm nguy hiểm cho họ, hắn có chút tiến thoái lưỡng nan.
“Hai người các ngươi ở yên trong này, ta ra ngoài xem xem.” Bối Cách khó có được biểu tình nghiêm túc, mặc dù kéo lê một cái đuôi cá to, nhưng động tác cũng rất lưu loát nhanh nhẹn
Minh Nhã đứng cạnh Lôi Tấn, lo lắng dựng lỗ tai, một khắc cũng không thả lỏng đề phòng, nghe thấy tiếng Bối Cách, con ngươi co rụt lại, nói “Đừng ra ngoài.”
Nói thì chậm, đã nghe thấy Bối Cách kinh hãi kêu một tiếng
Một con Săn xỉ thú hình thể thực lớn đang chậm rãi bước từng bước canh giữ trước cửa động, nó tựa hồ cũng không nóng lòng muốn liệp sát (giết), nhưng ác ý trong mắt cũng tuyệt không nhầm, nó so với những con vừa rồi thì to lớn hơn, thân thể lớn chừng bốn năm mét, cổ dài nhỏ, đầu rất lớn, giờ phút này mở miệng lộ ra một hàm răng nanh sắc nhọn.
Bối Cách lùi ra sau mấy bước, nhớ Lôi Tấn cùng Minh Nhã còn ở trong, liền dừng lại, nghĩ thầm, so với tương lai chết trong tay nam nhân kia, còn không bằng chết ở chỗ này, tuy rằng chết vì cái tên Lôi Tấn đáng ghét kia thì không đáng, thế nhưng nghĩ lại, người này trừ bỏ có chút kiêu ngạo tự đại, miệng có chút thối, nhưng đối xử với mình coi như không tệ.
“Minh Nhã, người tìm cơ hội đưa Lôi Tấn ra ngoài, cái con này thì giao cho ta xử lý.” Bối Cách đưa lưng về phía hai người, cảnh giới nhìn chằm chằm vào Săn xỉ thú trước mặt.
“Bối Cách, ngươi muốn làm gì?” Lôi Tấn không nghĩ tới Bối Cách lại làm như vậy.
“ta không phải vì ngươi, ngươi không biết ta vẫn thích Mặc Nhã sao?”
Bối Cách vừa dứt lời, chủ động phóng lên, đột nhiên quăng mạnh cái đuôi, đánh về phía đầu Săn xỉ thú, nhưng lại bị nó giảo hoạt tránh khỏi, Bối Cách nhanh chóng ra đồn tiếp theo, hai người rất nhanh quấn cùng một chỗ, lộ ra một khe hở bên phải
“Lôi Tấn, ta cõng ngươi ra ngoài.” Minh Nhã nhỏ giọng nói
“Nhưng Bối Cách thì phải làm sao?” Lôi Tấn nhìn tình hình chiến đấu, Bối Cách rõ ràng không phỉa là đối thủ, còn sống tới giờ là do linh hoạt thôi.
“ta mang ngươi ra ngoài, giấu kĩ, rồi về giúp gã.” Minh Nhã không đợi Lôi Tấn phản đối, dùng đuôi quấn lấy hắn, nhưng hình thể Minh Nhã thực quá nhỏ, Lôi Tấn chỉ có thể miễn cưỡng nằm trên người nó, cũng may cái đuôi có sức lực mạnh mẽ, Minh Nhã đem Lôi Tấn cuốn chặt rồi bỏ chạy.
Nhưng đi chưa được mấy nước, con Săn xỉ thú bị Bối Cách bức đến chỗ sáng thấy hai người bỏ chạy, lập tức xoay người, đập xuống một vuốt, Lôi Tấn cực ngộp hừ một tiếng
“Lôi Tấn…”
“Ta không sao, đi nhanh lên.” Lôi Tấn khá bình tĩnh nói
Minh Nhã không thấy được phía sau, thế nhưng nghe thấy tiếng gió, vươn móng vuốt mang theo Lôi Tấn bỏ chạy
Dưới tình thế cấp bách hỗn loạn xung quanh, bất quá cuối cùng họ cũng tìm thấy một thụ động (động cây) nhỏ có thể chưa một người
“Lôi Tấn, ngươi trốn ở đây, đừng đi ra.” Minh Nhã lắng nghe động tĩnh từ bốn phía một chút, nơi này hẳn không có nguy hiểm
“Ừ.” Lôi Tấn gật gật đầu, sắc trời đã bắt đầu xám trắng, màn giết chóc trong đêm này sắp qua. Chính là trừ bỏ hắn cùng Minh Nhã, những người khác đều chưa rõ sinh tử.
“Mao mao (lông) trên người Minh Nhã sao lại có màu đỏ?” Minh Nhã đi lại chưa được hai bước, thì phát hiện trên lưng có máu màu đỏ nhỏ xuống, nhưng bản thân lại không có cảm giác đau.
“Là của Lôi Tấn.” Minh Nhã nghĩ đến đây, bổ nhào tới bên người Lôi Tấn, nước mắt xoát cái liền nhỏ xuống, hỏi “Lôi Tấn, ngươi làm sao bị thương vậy? Nói cho Minh Nhã, Minh Nhã liếm liếm cho ngươi.”
Tuy vừa rồi Minh Nhã chạy trốn nhanh, móng vuốt con Săn xỉ thú kia tuy không đánh trúng, nhưng trên vai Lôi Tấn vẫn bị cường ngạnh kéo xuống một miếng thịt lớn
Không ai cho họ thời gian kêu đau, con Săn Xỉ thú kia đã theo vết máu tìm tới đây, phía sau nó còn kéo theo hơn mười con Săn xỉ thú nhỏ hơn một chút, nhưng cũng lớn gấp ba Minh Nhã
Lại tới một đám như vậy? Mình phỏng chừng cũng không đủ cho chúng nhét kẽ răng đi, Lôi Tấn tự giễu nghĩ
Minh Nhã một bên ghé trên lưng Lôi Tấn không ngừng khóc, một bên cẩn thận liếm miệng vết thương, nước mắt không ngừng rơi trên miệng vết thương
“Minh Nhã, ngươi chạy đi tìm bọn Hi Nhã tới đây.” Hiện giờ muốn cả hai cùng trốn là không có khả năng, chỉ có thể đi một nướ tính một nước, bất quá lấy tốc độ của Săn xỉ thú, Bối Cách hẳn tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng, dù sao hắn cũng không muốn bị tên đáng ghét kia cứu.
“Minh Nhã không đi, Minh Nhã phải bảo vệ ngươi.” Minh Nhã cọ cọ nước mắt trên người Lôi Tấn.
Lôi Tấn nhìn cái đầu của nó, thực đúng là không có sức thuyết phục a, vừa định nói hai câu đem Minh Nhã lừa đi, thì phát hiện ánh mắt của tiểu tử kia thay đổi, từ màu xanh lam biểm trong suốt hoá thành màu lam đen sâu thăm thẳm.
“Minh Nhã?” Lôi Tấn kinh ngạc gọi một tiếng
Một màn kế tiếp, Lôi Tấn đại khái cho dù nằm mơ cũng không ngờ, chỉ thấy tiểu tử kia nhảy tới bổ nhào vào đàn Săn xỉ thú, thẳng đến lúc Hi Nhã cùng Mặc Nhã chạy tới, đàn Săn xỉ thú xung quanh đã chết bảy tám con, chỉ còn con lớn nhất kia là miễn cưỡng đứng vững, chính là trên người đã bị Minh Nhã xé ra mấy vết thương lớn, máu chảy không ngừng, về phần một thân da lông trắng bóng như tuyết của Minh Nhã, đã sớm bị nhuộm thành màu đỏ, Minh Nhã tựa hồ giết tức giận, mỗi một con săn xỉ thú đềi bị nó xé thành hai ba phần, căn bản nhìn không ra nguyên hình
“Minh Nhã…” Lôi Tấn cảm thấy tình huống thực không thích hợp, nhanh chóng đứng dậy hô một tiếng
Minh Nhã quay đầu nhìn về phía Lôi Tấn, con ngươi màu lam đen lộ ra vài phần màu đỏ, ánh mắt xa lạ lại lạnh như băng, dưới ánh mắt đó Lôi Tấn không tự giác lùi về sau vài bước
Minh Nhã lại không thèm để ý quay đầu tiếp tục săn bắn
Mặc Nhã đỡ Bối Cách đi phía sau, Hi Nhã đi qua đỡ lấy Lôi Tấn hỏi “Ngươi không sao chứ?”
“Minh Nhã bị sao vậy?” Lôi Tấn không nghe thấy câu hỏi của Hi Nhã, lực chú ý của hắn vẫn còn đặt trên người Minh Nhã đột nhiên phát cuồng
Nhưng Hi Nhã vừa đỡ đến vai Lôi Tấn thì phát giác ra vấn đề, nguyên nhân vì tay y đang dính đầy máu
“Mặc Nhã, gói thuốc của ta đâu, Lôi Tấn bị thương.” Hi Nhã để Lôi Tấn dựa vào ngực mình, vội vàng gọi Mặc Nhã.
Mặc Nhã vừa nghe, đem Bối Cách đặt lên một tảng đá, vừa lấy từ trong ngực ra một gói thuốc vừa chạy tới, cây thuốc có thể nhanh cầm máu này đã phơi khô, không kịp nghiền nát, Mặc Nhã liền bỏ vào miệng nhai nát rồi đắp lên miệng vết thương, cũng may không tổn thương tới xương cốt, mau rất nhanh dừng lại, chính là vẫn còn đau, vừa nóng vừa đau
“Minh Nhã, miệng vết thương của Lôi Tấn rất đau.” Mặc Nhã đột nhiên không đầu không đuôi hô một câu.
Con Săn xỉ thú lớn nhất kia đã chết, Minh Nhã vẫn còn đang tiếp tục cắn xé thi thể nó, nghe thế tiểu thân thể khẽ cứng một chút, tựa hồ như cuối cùng cũng nhớ ra chuyện này, đôi mắt to không phục màu xanh lam ngập nước, nó muốn tới đây, nhưng nhìn trên người đều là máu, lại không dám tới gần, móng vuốt tứ chi rụt lại ngoan ngoãn nằm cách đó không xa
————-
Vài người đơn giản đi rửa mặt một chút, Hi Nhã giúp Lôi Tấn thay quần áo, Minh Nhã bị Mặc Nhã đem đi tắm rửa, một thân đầy mùi máu tươi của nó khiến vài người không chịu nổi
“Rốt cuộc Minh Nhã đã xảy ra chuyện gì?” Trước sau thay đổi cũng quá nhanh, liên kết hai trường hợp lại, là tinh thần phân liệt sao? Trong đầu Lôi Tấn đột nhiên nghĩ tới cụm từ này, hù doạ bản thân xém nhảy dựng
“Lôi Tấn, ngươi đừng sợ Minh Nhã, nó sẽ không tổn thương ngươi.” Hi Nhã cẩn thận tránh miệng vết thương của hắn
Lôi Tấn nhướn mày, ý bảo y tiếp tục nói
“Ngươi có biết người đáng lẽ phải nhậm chức tộc trưởng Báo tộc của chúng ta là ai không?” Hi Nhã lại đột nhiên thay đổi đề tài.
Lôi Tấn không kiên nhẫn muốn đánh y một trận, hắn quản là ai, hắn chỉ muốn biết chuyện Minh Nhã.
“Là a cha An Lạc.”
An Lạc? Là cái tên An Lạc thực im lặng, rầu rĩ trừ bỏ đối với La Kiệt hầu như cũng không nói chuyện với ai? Thấy thế nào cũng không giống tộc trưởng a? đương nhiên ý của hắn cũng không phải muốn nói tộc trưởng là phải biết nói bốc nói phét, chính là tối thiểu cũng phải có chút năng lực xuất chúng, có thể phục chúng đi? Cái tên An Lạc kia thực sự nhìn không ra a.
“A cha An Lạc thực sự là dũng sĩ xuất sắc nhất trong bộ tộc.”
Lôi Tấn dựng thắng ánh mắt, tỏ vẻ không tin.
“Thực sự là vậy, nếu không phải lúc ấy vì a sao…”
“La Kiệt?”
“được rồi, chuyện này, về sau sẽ nói, ngươi có viết ở thế giới chúng ra bộ lông màu trắng co ý nghĩa như thế nào không?” Hi Nhã buộc cái nút áo cuối cùng cho Lôi Tấn, nói tiếp “Hoặc là bị vứt bỏ, hoặc là sẽ trở thành kẻ mạnh nhất.”
“Ngươi là nói Minh Nhã…”
Hi Nhã gật gật đầu, nói “Kỳ thực sức mạnh của Minh Nhã rất lớn, nhóm a cha còn có Mặc Nhã cùng ta cũng biết, khi Minh Nhã gặp thời điểm sinh mệnh bị uy hiếp, loại sức mạnh này sẽ xuất hiện, chỉ có a sao vẫn không tin.”
“Nhưng lần này…” Minh Nhã rõ ràng có thể chạy trốn, không tính là sinh mạng bị uy hiếp
“Ở trong lòng nó, ngươi so với mạng nó còn quan trọng hơn.” Hi Nhã thở dài, đại khái biết Lôi Tấn định nói gì
“Lôi Tấn, ngươi xem Minh Nhã đã sạch sẽ lại rồi.” Minh Nhã run rẩy vẫy bọt nước trên bộ lông trắng cóc vui vẻ chạy tới, cẩn thận dựa vào người Lôi Tấn, có lẽ là mệt mỏi, chân ôm lấy Lôi Tấn rất nhanh lăn ra ngủ.
“Ngươi còn nhớ rõ lúc gặp Minh Nhã không?” Hi Nhã vuốt vuốt lông Minh Nhã, hỏi Lôi Tấn
Lôi Tấn đương nhiên nhớ rõ, ở trên cây trốn Long heo a, sau khi ăn thịt vài lần, Lôi Tấn đã nhớ rõ tên của con thú kia
“Con Long heo kia tất nhiên là gan có chút nhỏ, bị lông mao trắng như tuyết trên người Minh Nhã hù doạ. Một đường các ngươi đi coi như là thuận lời, là do Minh Nhã đã hù doạ không ít những kẻ nhát gan.” Đương nhiên những kẻ lớn gan, đều bị y cùng Mặc Nhã ngầm giải quyết
Lôi Tấn nghe thấy có vài phần đạo lý, nhưng tựa hồ hình như có cái gì đó bị hắn xem nhẹ, nói ví dụ như, vì cái gì Hi Nhã có thể giảng giải lại y như y tận mắt chứng kiến, hay ví dụ như, việc hắn ăn phải trái cây bị Minh Nhã hái nhầm về rồi nằm mộng, trong mộng có ba người đang tuỳ ý vỗ về chơi đùa thân thể hắn…
Lôi Tấn nheo mắt đánh giá Hi Nhã.