Minh Nhã là một đứa nhỏ nghe lời, tuy không biết Lôi Tấn vì cái gì mà thích tảng đá kia, bất quá nếu Lôi Tấn đã nói, nó sẽ ngoan ngoãn đi làm, cho lên tới sáng hôm sau khi Mộc Hoà lại tới hỏi một lần nữa, hỏi bọn họ có cần thêm chút gì không, ánh mắt Minh Nhã chớp cũng không chuẩn xác mở miệng, nói muốn có miếng đá màu đen trên cổ trước ngựcMộc Hoà
Mộc Hoà không nói gì nhưng Vũ Kỳ lại đen mặt, nghĩ thầm trước ngực giống cái nhà mình có cái gì, sao tiểu thú nhân Báo tộc này lạ có thể biết rõ như vậy, ngay cả màu sắc cũng miêu tả rõ ràng, nhưng thấy Minh Nhã tuổi còn nhỏ, muốn so đo xũng không thể so đo, chỉ có thể nghẹn một bụng khí, không có chỗ phát tiết
Trên mặt Mộc Hoà cũng có chút chần chừ cùng do dự.
“cái đó không thể cho sao?” Minh Nhã vô tội chớp chớp đôi mắt to màu lam lóng lánh
“Cũng không phải,” Mộc Hoà liếc nhìn Vũ Kỳ một cái, không nói thêm gì tháo tảng đá trên cổ xuống đưa cho Minh Nhã, nói “tiểu tử ngươi như thế nào lại thích thứ này, đây là lễ vật mà Vũ Kỳ tặng ta.” Thế nhưng lễ vật cũng không phải chỉ có mỗi thứ này, cho nên tặng người ta chắc cũng không sao đâu?
“Cám ơn Mộc Hoà ca ca.” Thuận lợi lấy tới tay, Minh Nhã hếch mũi vẫy đuôi với Lôi Tấn, rất lễ phép cười tủm tỉm nói lời cảm tạ với người ta.
Lôi Tấn nhìn động tác nhỏ của nó, trên mặt tuy bình tĩnh, trong lòng cười đến đau bụng, xem ra tiểu tử này không phải không có chút đầu óc.
Bối Cách vẫn tiếp tục làm tường giấy không tạo chút cảm giác tồn tại nào, điều này khiến cho Lôi Tấn quen với tính cách luôn luôn kiêu ngạo của gã cảm thấy rất kỳ quái, thế nhưng chuyện không liên quan đến mình, hắn cũng lười hỏi.
“đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên một chuyện rất trọng yếu, nếu các ngươi định về Báo tộc bộ tộc, đi hướng Đông, thì phải đi qua một cánh đồng hoang vu thực lớn, gần đây ở đó có một đoàn Săn xỉ thú, không ít dũng sĩ trong Lang tộc bộc tộc chúng ta đã bị thương vì chúng, một ít người đã ra đi, ta khuyên các ngươi hay là đi về phía nam đi, bây qua tuyết sơn về phía đông sẽ tốt hơn.” Vũ Kỳ đem cây ngô cùng đậu phộng đã gói kĩ đưa cho bọn Hi Nhã, nhớ tới chuyện này, thực thân trọng bảo với họ.
Săn xỉ thú? Lôi Tấn cùng Minh Nhã thì không biết, nhưng Hi Nhã cùng Mặc Nhã lại từng gặp qua, hình thể chúng rất lớn, cá tính phi thường hung tàn, răng nanh phía trước dài mà sắc bén, trên cơ bản con mồi bị nó cắn chút không thể đào thoát được, hơn nữa chúng thích đi theo đàn, thú nhân nhìn thấy cũng pahỉ tránh đi ba phần
Giờ phút này trên trời lại bắt đầu có mưa nhỏ, đây cũng đã tới gần cuối mùa mưa, mưa ngược lại lớn hơn, trong cơn mữa tuyết sơn cao lớn nằm phía nam Lang tộc càng thêm vài phần hiu quạnh.
Hi Nhã cùng Mặc Nhã muốn mang ba người bay qua tuyết sơn đương nhiên là không có vấn đề gì, Minh Nhã cũng hoàn hảo, thế nhưng Lôi Tấn cùng Bối Cách lại không có quần áo chống lạnh, tuyệt đối sẽ bị tổn thương do giá rét, đặc biệt là Lôi Tấn, thân thể của giống cái, trời sinh thể chất không thể so bì với thú nhân giống đực, huống chi trên người hắn còn có thương tích
Bọn họ tạ ơn ý tốt của Vũ Kỳ, cuối cùng vẫn quyết định đi theo lộ tuyến cũ, xuyên qua cánh đồng hoang, quay về đại thảo ngyên, Vũ Kỳ thấy vậy, đành phải đem những vị trí Săn xỉ thú thường tới nói cho họ, hy vọng họ có thể né được.
Hi Nhã cõng Minh Nhã, Mặc Nhã cõng Lôi Tấn, còn tóm theo Bối Cách, bay hai ngày, cánh đồng hoang thực lớn rốt cục hiện ra trước mắt, cây lớn rất ít, quái thạch lởm chởm, cỏ dại mọc thành bụi theo khe đá chui ra. Liếc mắt nhìn qua, tựa hồ không còn sinh vật gì sống sót, chỉ có tiếng gió gào thét trên cánh đồng bát ngát.
Bọn họ tận lực không ngừng lại, thế nhưng cánh đồng hoang này quá lớn, Hi Nhã cùng Mặc Nhã không có khả năng cứ bay một đường mà không nghỉ ngơi để qua đây, bọn họ dựa theo lời Vũ Kỳ nói, tận lực tránh nghỉ ngơi ở những nơi Săn xỉ thú thường lui tới, không nhóm lửa, chịu đựng ăn chút thịt khô cắng rắn cùng nước lạnh
Đã tới ngày thứ năm từ khi tiến vào cánh đồng, may mắn không hề gặp bóng dáng của Săn xỉ thú, thế nhưng trong lòng họ đều rõ ràng may mắn không có khả năng cứ đi theo họ suốt, cho nên họ vẫn cần phải cẩn thận cẩn thận
Hôm nay tới gần chạng vạng họ mới dừng lại, nơi này có một con suối chảy qua, kich thước lớn, lượng nước cũng không ít, cuồn cuộn dùng mãnh tuôn ra, chảy ước chừng tới hơn hai mươi mét mới biến mất trong một tầng nham thạch
Hi Nhã tìm được một cái hang rất sâu, có chút ẩm ướt, còn có thể nghe thấy tiếng nước tí tách không biết từ chỗ nào trong đây truyền tới, thế nhưng chỗ này đủ bí mật, trước cửa động có một bụi cây không biết tên mọc um tùm cùng với cây tử đằng.
Mặc Nhã lưu lại coi chừng những người khác, đem những cây cỏ khô héo thối nát cùng những lá cây tươi vứt hết ra ngoài, Hi Nhã đi ra ngoài tìm ít củi khô để đốt lửa.
“bên trong rất bẩn, ba người các ngươi ra ngoài ngồi chờ một lát đi.” Mặc Nhã tìm một nhánh cây đem những thứ hỗn tạp trong động vun thành một đống.
———–
Minh Nhã liếm liếm tay Lôi Tấn, ngửa đầu hỏi “Lôi Tấn, ngươi mệt sao?”
Lôi Tấn hơi buồn ngủ, miễn cướng dựa vào tảng đá bị thái dương phơi nắng sau lưng mình, nói “Không sao.” Thân thể hiện tại bị tổn thương tới lợi hịa, một chút tinh thần cũng không có.
“Minh Nhã đi lấy nước cho ngươi uống?” Minh Nhã thấy môi Lôi Tấn trắng bệch cả rồi.
“Ừ.” Lôi Tấn hữu khí vô lực trả lời, kỳ thực tuy hiện tại hắn cảm thấy có chút khát, nhưng lại càng thấy mệt hơn, mệt từ trong xương cốt, trên người tựa hồ bị khoét ra một cái động, khí lực trong người không ngừng theo cái động kia chảy ra ngoài, Lôi Tấn nghĩ bản thân đại thái chắc cũng sắp ra đi dù, nhưng hắn cho dù có chết, cũng không muốn liên luỵ người khác. Tuy hắn chưa từng thấy qua Săn xỉ thú, nhưng thấy thái độ cẩn thận của Hi Nhã cùng Mặc Nhã là có thể thấy được, lần này thực sự đụng phải phiền toái rồi. Nếu không thể giúp được gì, thì đừng tăng thêm gánh nặng là tốt nhất.
“vậy ngươi chờ, đừng ngủ, Minh Nhã sẽ lập tức quay lại.” Minh Nhã thấy ánh mắt Lôi Tấn sắp nhắm lại, ở trên tay Lôi Tấn liến một cái bảo cho hắn biết
“Ta cũng đi.” Bối Cách vỗ vỗ tay đứng dậy theo sau.
Kỳ thực con suối cũng rất gần, cách đó chưa tới mười bước chân. Minh Nhã cúi xuống uống hai ngụm, rồi vội vội vàng vàng hoá thành hình người, múc nước đem về, nhưng đi chưa được hai bước, nước trong tay đã theo khe tay chảy hết, lại múc, lại chảy, lại múc, lại chảy, cứ thế nhiều lần, vẫn không thể mang về một giọt nước, Minh Nhã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Bối Cách nhìn thấy không được, mắng “Ngu ngốc, ngươi không thể để cho Lôi Tấn tự qua đây uống à, ba huynh đệ các ngươi cứ chiều hắn như vậy sao?”
“Lôi Tấn mệt.” Minh Nhã bất mãn cách Bối Cách nói xấu Lôi Tấn, không muốn phản ứng lại gã.
“Vậy ngươi cứ mang về đi.” Bối Cách ôm tay, lành lạnh nói
Minh Nhã muốn tìm một cái lá cây lớn chút, nhưng trên cánh đồng hoang vu này thực vật bởi vì thiếu nước, lá cây đều rất nhỏ, cuối cùng Minh Nhã cúi xuống uống một ngụm lớn, quai hàm phồng lên rồi trở về.
Lôi Tấn đang nhắm mắt, đã sắp muốn ngủ, bỗng nhiên cảm giác trên môi có chút ướt át, biết là Minh Nhã đã mang nước về, tự nhiên hé miệng, hút, nuốt xuống, yết hầu khô ráu cảm thấy thoải mái không ít, thế nhưng vì cái gì lại có cảm giác ấm áp? Lôi Tấn cả kinh, lập tức mở to mắt, chỉ thấy cái mặt Minh Nhã đang phóng đại trước mặt hắn trong gang tấc, hơi ngượng ngùng, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào hắn
“Minh Nhã, ngươi đang làm gì?” Lôi Tấn lấy lại bình tĩnh hỏi
Minh Nhã được voi đòi tiên trên môi Lôi Tấn liếm lại liếm, đỏ mặt nói “Đây là lần đầu Lôi Tấn tự thân Minh Nhã a.”
Lôi Tấn im lặng, một tên hai tên ba tên đều có bản lĩnh giả vờ vô tội cái này là di truyền gia tộc à.
“Xem thân thể ngươi cũng không hề tốt lắm, ứng phó ba người, cơ thể ngươi chịu được sao?” Bối Cách hiện tại có chút nhàn hạ thoải mái nói
Thế nhưng Lôi Tấn không có ý muốn phối hợp với gã, vì thế nhướm mày nói “Ngươi vẫn lên lo lắng tên gian phu kia chừng nào thì tới cửa tóm ngươi đi?”
Bối Cách tức giận nói “Gã không biết ta đang ở đâu.”
“Gã không biết, nhưng Vũ Kỳ biết.” hắn lười hỏi, không có nghĩa là hắn không nhìn ra Bối Cách đang trốn tránh Vũ Kỳ, về phần vì cái gì, Lôi Tấn không biết, phỏng chừng là có liên quan tới nam nhân kia, hắn hiện lại chính là lừa bịp Bối Cách.
“Ngươi sao biết họ quen nhau?” Bối Cách nảy sinh ý độc ác đi qua, tóm lấy vai Lôi Tấn, chất vấn.
“Ngươi, tránh ra.” Minh Nhã đẩy mạnh gã ra, giang hai tay che trước Lôi Tấn, ngăn gã tiến lại, hung ác giõng dạc nói “không cho ngươi tổn thương Lôi Tấn.”
Bối Cách từ mặt đất đứng lên, cắn chặt răng, nói “Ai hiếm lạ.” quay lại, cách xa một quãng ngồi xuống, nói với Lôi Tấn “Nếu gã thực sự tìm tới, ta sẽ nói cái bụng này là của Mặc Nhã, để gã cút xa được bao nhiêu thì cút.”
Lôi Tấn không có khĩ lực cùng gã cãi cọ, nghĩ thầm, Bối Cách, ngươi không có việc gì lại thấy ngứa đòn sao, tên nam nhân kia mà là kẻ dễ gạt vậy à? Nếu vậy, ngươi cũng sẽ không bị người nắm chặt trong tay mà đùa bỡn đi.
————–
“Qua hai ngày nữa thì tốt rồi, chờ chúng ta ra khỏi cánh đồng hoang này, có thể ăn chút gì nóng hổi.” Sợ ánh lửa sẽ đưa Săn xỉ thú tới, đêm nay họ vẫn ăn thịt khô uống nước lạnh như thường lệ, trong động cũng không dám đốt lửa sưởi ấm, Mặc Nhã đem Lôi Tấn ôm vào ngực, miễn cho hắn cảm lạnh.
“Ừm.” Lôi Tấn đáp một tiếng, tỏ vẻ nghe thấy
“Trên người có chỗ nào khó chịu à?” Mặc Nhã lần mò từ trên xuống dưới người hắn kiểm tra một lần
“Không, chúng ta đi ngủ.” Lôi Tấn nhỏ gióng nói, những người khác hẳn là đã ngủ.
Mặc Nhã lấy miếng vải dệt thủ công kia ra gói kỹ Lôi Tấn lại, nhét vào trong ngực mình
Trong đêm khuya, Lôi Tấn đột nhiên mở mắt, bởi vì hắn nghe thấy thanh âm kì quái, đang từng bước từng bước lại gần
Ngón giữa của Mặc Nhã đúng lúc đặt lên môi hắn, siết chặt cánh tay trên lưng Lôi Tấn, ý bảo hắn tạm thời đừng cử động
Lôi Tấn lúc này mới thấy Hi Nhã đã hoá thành hình thú, lặng lẽ dán sát tới bên cửa động, trong bóng đêm ánh mắt của y sáng ngời
Âm thanh càng lúc càng gần, nghe thấy tiếng lùm cây bị giẫm qua, tiếng cành khô giòn tan bị gãy, Hi Nhã đứng dậy vận sức chờ phát động, Mặc Nhã đem Lôi Tấn đặt bên người Minh Nhã…