Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 46: Hiểu biết bộ tộc




“Nếu ngươi không sợ bị ta bẻ gãy nó, thì cứ tới thử xem.”Lôi Tấn hào phóng hoa tay múa chân biểu diễn một động tác, híp mắt cười có chút tà tứ bừa bãi. Mấy ngày nay vừa định khen Mặc Nhã đã thành thực hơn, buổi tối chỉ có dựa vào nhau im lặng ngủ, cũng không tiến qua Lôi trì nửa bước, phía sau hắn mấy ngày nay cũng không hề gián đoạn việc bôi thuốc, vừa mới không đau, không nghĩ tới Mặc Nhã lại đột nhiên nói ra mấy lời này, lời hỏi ở trên miệng, nhưng trong mắt lại không có chút dấu vết thương lượng, chẳng lẽ là thực tủy biết vị? Ngươi nghĩ muốn thượng, lại còn muốn lão tử ngoan ngoãn mở chân ra sao, không có cửa đâu?

Cũng không biết có phải uy hiếp này nổi lên tác dụng hay không, mấy ngày nay Mặc Nhã thật sự ngoan ngoãn cái gì cũng không dám làm… Chính là buổi tối tay chân có chút không thành thực, tổng đặt ở vị trí không nên đặt, chỉ cần không phải thực sự làm, Lôi Tấn cũng mặc y, nên ngủ như thế nào thì ngủ như thế ấy

Thú nhân mấy ngày nay đều vội vàng vào núi khai thác đá, nói là muốn dựng một cái trụ phía sau thần miếu, Lôi Tấn nơi nơi đi một chút, thuận tiện lôi kéo La Kiệt sắp mọc rễ ở trong nhà

Vài ngày sau đó, phát hiện từ bên ngoài thôn xóm lại tạo thành một cái vòng tròn, phía Bắc là núi non cao ngất, còn ba mặt đều là thảo nguyên mênh mông vô bờ, ngã tư đường của bộ tộc là dựa theo phương hướng dòng suối mà tu tạo, bên ngoài cón xây dựng vài tòa nhà cao lớn, có nhiều thú nhân thay phiên nhau tuần tra, cửa phía Tây bộ tộc chính là cửa ra vào thường xuyên, thú nhân đi tuần tra phần lớn cũng tập trung ở đó, lần trước cùng Hi Nhã ra ngoài lấy củi, chính là theo cửa tây ra ngoài, những cửa ở các hướng khác, đều là môn hộ mở rộng (cửa mở tự do), theo La Kiệt nói, Báo tộc ở trên thảo nguyên cơ bản là không có thiên địch, cho dù có một ít dã thú hung tàn cũng không dám lại gần bộ tộc quá

Bộ tộc nhà La Kiệt trên cơ bản xem là bộ tộc ở sâu trong phía nam nhất, xuất môn chính là địa thảo nguyên rậm rạp, giống cái ngẫu nhiên vào núi chỉ để nhặt củi hoặc hái rau dại, các loại trái cây, gia vị gì đó đều là từ phương bắc chuyển tới, nơi đó đất rừng rất ít, phần lớn động vật gần như không có, để cho Lôi Tấn ngạc nhiên nhất chính là về phía đông.

Từ phía đông đi ra ngoài, bắt đầu chính là một vùng đất hoang rộng lớn, thảm thực vật thưa thớt, gió thổi qua còn thổi lên một tầng cát bụi, xa hơn nữa là đất vườn dầy đặc, sắp xếp không quy tắc, từng khoảng được ngăn cách bởi đá vụn hoặc nhánh cây

“La Kiệt, thì ra trong bộ tộc còn có đất vườn sao?” Lôi Tấn cùng La Kiệt tới gần, phát hiện, vườn còn mọc rất tốt, một mảnh xanh mượt, nhìn kĩ còn có tiểu mạch, khoai tây, khoai lang, còn có các loại đậu, các loại ớt to bằng ngón tay dài ngắn khác nhau.

“La Kiệt, đây là cái gì, ta nhớ rõ trong nhà cũng có thứ này.”Lôi Tấn chọn một bóng mát, tùy ý ngồi xuống, chỉ vào một dây đằng xanh biếc trên đất, hắn nhớ ở trong nhà La Kiệt cũng có loại cây này, chính là trong nhà dựa vào một cây gỗ mà leo lên, tản ra một mùi hương tinh tế mà cũng rất quen thuộc

“Đó là hương Phong Lan.” La Kiệt cũng học theo Lôi Tấn ngồi xuống, duỗi mở chân ra, nhìn kỹ cái thứ đang mọc dài gì đó

“Chưa từng nghe nói, nó để làm gì?”

“Chờ nó kết quả, có thể làm gia vị, cũng có thể để trừ muỗi.” La Kiệt hái một cái lá ngửi ngửi

“thì ra là một thứ tốt a.”

“Ngươi mới phát hiện sao? trong phòng buổi tối nếu không có thứ này, ngươi sớm đã uy no lũ muỗi rồi.” La Kiệt liếc hắn một cái, vỗ vỗ ống quần đứng lên

“ta chỉ thấy mùi hương có chút quen thuộc, thật sự không nghĩ tới.”Lôi Tấn thực tự giác kéo cổ tay La Kiệt mượn lực đứng lên

La Kiệt cũng giúp hắn dậy.

“La Kiệt, chỗ này là của ai?” hai người vừa đi quanh chỗ vườn đất vừa nói chuyện. Đến lúc đó nói không chừng còn có thể đổi một chút gì đó với họ, động vật có thể hình lớn thì không được, thế nhưng nếu bắt con gà hay con thỏ thì hiện tại hắn rất lành nghề, bắt cá cũng được

“Là sở hữu chung của cả bộ tộc, mọi người thay phiên nhau trồng trọt, chờ tới lúc thu hoạch, sẽ chia tới các nhà trong bộ tộc.”

“Nhưng mà ta thấy chỗ này cũng không có nhiều lắm, làm sao chia được?” Nơi này liếc mắt một cái là thấy hết, tuy rằng không tính là ít, nhưng mà mấy ngày ở chung, hắn đại khái cũng biết nhân số trong bộ tộc là bao nhiêu, huống hồ thú nhân ở đây ăn uống cũng nhiều, giống cái thì có ăn ít hơn một chút, nếu những thứ này đều cung cấp cho toàn bộ người trong bộ tộc, thì có nhét kẽ răng cũng không đủ.

“Đương nhiên không đủ, giống đực thú nhân trưởng thành trong bộ tộc hiện tại cũng có hơn ba ngàn, giống cái cũng có gần hai ngàn, còn chưa tính tới tiểu hài tử, chút thứ này như thế nào đủ được?”

Lôi Tấn không nói chuyện, tiếp tục nghe La Kiệt nói “Ngươi tới nơi này đã một thời gian ngắn, cũng biết, phần lớn thú nhân chỉ thích ăn thịt, những thứ trồng ở đây, chính là dựa theo số lượng giống cái trong mỗi nhà mà phân phát, nhưng cho dù như vậy, vẫn là không có đủ, vẫn là phải đi ra sau núi nhặt chút trái cây, rau dại linh tinh gì tới trộn lại.”

“Bất quá,” La Kiệt vừa chuyển đề tài, quay đầu nhìn đồng cát bên cạnh bộ tộc, nhíu mày nói “May mắn thứ kia cũng không có nhiều lắm, bằng không bộ tộc này có thể tồn tại hay không không thể nói.”

“Có ý gì? La Kiệt, ngươi nói cái gì ta không hiểu, ngươi cũng đừng có thừa nước đục thả câu, nghẹn muốn chết.”Lôi Tấn đi theo y, lấy một cánh tay khoát lên vai La Kiệt.

La Kiệt không nhíu mày, cũng mặc hắn. Chỉ vào đồng cát kia hỏi “Ngươi có biết thứ kia không.?”

“không phải chỉ là cát thôi sao?”Lôi Tấn khinh thần liếc nhìn, La Kiệt khi hắn là kẻ ngốc sao? đó là cát mà hắn vẫn quen thuộc có biết hay không?

“Lúc trước đó không phải như vậy, trước kia nơi đó cũng là thảo nguyên rậm rạp, sau đó trở thành đất vườn, cuối cùng cũng thành đất chết giống như ngươi đang thấy bây giờ.” La Kiệt thấy Lôi Tấn mặt tràn ngập khó hiểu, giải thích “Phương thức canh tác ở nơi này trước tiên là thiêu hủy một mảnh thảo nguyên, tro rơm rạ dùng làm phân bón, sau đó ở trên đất gieo trồng một ít cây nông nghiệp, chờ trong đất không còn độ phì nhiêu, cây không còn sinh trưởng tốt nữa, thì sẽ thiêu hủy một phiến thảo nguyên mới, miếng đất cũ sẽ trở thành cát, mà đống cát kia trước khi bỏ đi chính là đồng ruộng.”

“Vậy mà còn muốn tiếp tục đốt, nơi này không phải sớm muộn cũng thành sa mạc sao?” Giải thích xong, Lôi Tấn cũng hiểu được

“Có lẽ.” La Kiệt cũng không phủ nhận loại khả năng này, nhưng cũng không phải hiện tại.

“Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, bộ tộc cũng không thể che được cát.”Lôi Tấn tiến sát lại nhìn chằm chằm La Kiệt, trong đôi mắt màu lục sắc tràn đầy sự hờ hững được che dấu dưới vẻ bình thản gần giống như đôi mắt của Mặc Nhã, hắn chọc chọc ngực La Kiệt hỏi “ngươi nếu biết, vì sao không ngăn cản?” Bón phân cho đất vườn như thế nào, người nơi này không biết, nhưng La Kiệt từ hiện đại tới sao có thể không biết a, chưa ăn thịt heo còn không thấy heo chạy qua sao?Hơn nữa bộ dáng của La Kiệt rõ ràng là biết rất nhiều gì đó a, đúng là ra vẻ cố ý không nói a, kỳ quái.

“Chuyện này thì có liên quan gì tới ta?” La Kiệt hơi có vẻ buồn bực hỏi ngược lại một câu, y cũng không phải là cứu thế chủ ở đây, tương lai nơi này thay đổi thành bộ dáng gì, liên quan gì tới y, y cũng đâu phải chủ động muốn tới chỗ này đâu.

“Chồng ngươi không phải ở đây sao?”

“Ai là chồng ta?” Đồng tử La Kiệt co lại, nhấc chân đá cho hắn một cước, bởi vì khoảng cách quá gần, thân thủ Lôi Tấn dù linh hoạt cũng vô dụng, chỉ đành đứng chịu

“Ngươi như thế nào lại trở mặt không chào hỏi đã ra tay?” Lôi Tấn ôm chân nhảy ra sau hai bước, trong lòng thầm nói, An Lạc An Sâm không phải là chồng ngươi thì là cái gì?

Lôi Tấn thấy sắc mặt La Kiệt không tốt, thức thời không nói ra, hoạt động hai cái lại nói “Được rồi, là ta nói sai, phải nói ngươi khôn lo lắng có ngày bão cát thổi qua sao? Ngươi cũng không phải không sống ở đây a?”

“Nhất thời cũng không tới.” chờ tới lúc đó thì tính, cho dù ngày đó có thực sự tới, y cũng đã sớm tan thành tro cốt, chuyện tương lai cứ chờ tương lai nói sau.

“uy uy, La Kiệt, ngươi chờ ta chút.”Lôi Tấn thấy y không rên một tiếng, xoay người bước đi, chạy nhanh theo, không ngừng quay đầu lại nhìn phiến vườn kia, khi nào mới có thể thu hoạch được đây? Ai….

Trên đường gặp được vài giống cái kết bạn mang theo rổ đi vào rừng, Lôi Tấn cùng La Kiệt cân nhắc cũng cần đi lấy thêm chút rau dại, trong nhà một chút rau xanh cũng không còn, thời điểm Lôi Tấn đi theo dấu vết, thì tìm thấy một cái hầm động, ở trên đường tạo thành một cái bẫy rập không sâu có dấu vết động vật vướng vào, liền cắm vào bên dưới còn năm sáu cây gậy vót nhọn, phía trên trải cây cỏ, trên cái cây bên cạnh, La Kiệt treo hai cái bao cỏ, nghe La Kiệt nói đây là kí hiệu cảnh báo người trong bộ tộc chỗ này có nguy hiểm

Rau dại Lôi Tấn thực không hiểu biết, thế nhưng La Kiệt ở đây đã lâu như vậy, quen biết cũng không ít, nhưng so với những người khác thì chỉ tính là tạm được, Lôi Tấn nghe mấy giống cái nói về củ tỏi làm đồ ăn, thức ăn có mùi tỏi rất thơm, làm với rau trộn ăn thực ngon, nếu nấu cùng với canh nấm cũng rất tuyệt, Lôi Tấn suy nghĩ vì cái dạ dầy của mình, nghe bọn họ nói có đầu có cuối, thì chủ động đi qua hỏi thăm, nhân khí của hắn ở trong bộ tộc gần đây siêu vượng, hơn nữa hắn lại hé ra khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười, cho dù là giống cái, cũng không có cách nào không nảy sinh hảo cảm với hắn, đặc biệt là những giống cái lớn tuổi một chút, lại càng thích một đứa nhỏ như vậy, một chút cũng không tàng tư (che dấu) chỉ điểm cho hắn, cuối cùng khi thấy hắn hái được không nhiều lắm, vài người nhanh chóng đem chia cho hắn một ít

Lôi Tấn lớn giọng nói người ở đây thực tốt, dâng tặng cho mỗi người một cái mặt cười thật to, cũng không khách khí nhận lấy.

La Kiệt nhìn hắn như vậy, tỏ vẻ bản thân cũng thực không nhận ra hắn, khi thì lơ đãng, khi thì sắc bén, lúc lại cất dấu thực lực cùng tâm tư không thể khinh thường phía sau sự lười biếng.

Lúc quay lại cái bẫy thấy lớp cỏ phủ trên đã lún xuống, nghĩ là đã có con mồi sập bẫy, hai người nhìn nhau, nhanh chóng đi qua.

Vậy mà lại là một con hoẵng, bị chông họn xuyên thủng, chết đã lâu, Lôi Tấn leo xuống, đem con mồi quẳng lên, đem mấy cái chông nhọn hoắt ném đi, tránh cho lần sau làm tổn thương người

Vài giống cái gần đó thấy vậy đều lấy làm lạ chậc chậc liên tục, còn chưa thấy qua giống cái nào có thể săn thú đâu, hơn nữa lại còn là một con mồi không nhỏ.

“Chắc là nó đi lạc tới đây, ở khu rừng này rất hiếm thấy hoẵng.” hai người nâng hoẵng về, dọc theo đường đi đều là những tầm mắt đánh giá không ngừng, hơn nữa bên cạnh còn có… mấy giống cái giải thích từ đầu tới cuối, Lôi Tấn ở trong bộ lại coi như lại thêm một lần tỏa sáng

Buổi tối Hi Nhã không có trở về ăn cơm, nghe nói Thụ Lý muốn cử hành một nghi thức gì đó, bằng hữu tốt của Ngả Duy đều đã tới, Hi Nhã tự nhiên cũng không phải là ngoại lệ, phỏng chừng buổi tối hôm nay nếu không nháo tới khuya, thì cũng không trở về

Thời điểm Lôi Tấn tắm rửa quay về, không thể tránh phải đi qua phòng Hi Nhã, nhìn cái giường trống rỗng thật có một chút không quen.

“Nghe nói hôm nay ngươi bắt được con mồi?”một đường về nhà chính là đủ các loại ánh mắt hâm mộ cùng đố kị, đến ngay cả Hạ Vị cũng một đường chít chít méo mó

“Ừ, làm bẫy bắt được.” Lôi Tấn thuận miệng trả lời, ngồi ở sườn giường, lau tóc, cảm thấy buồn ngủ, chính là tóc còn ướt, thật đúng là đáng ghét, thực hoài niệm máy sấy tóc, đặc biệt là tóc hiện nay của hắn, đã dài tới cổ, hơn nữa còn chậm rãi phát triển.

“ta giúp ngươi.” Mặc Nhã nhìn không thuận mắt, rõ ràng mà một mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại lại bị hắn lôi kéo tới lộn xộn, giựt đứt cũng không thèm để ý, nhưng nếu Lôi Tấn vẫn cứ tiếp tục làm vậy, ngày nào đó cái đầu của hắn biến thành bóng lưỡng, y cũng sẽ không thấy kì lạ

Lôi Tấn mừng rỡ hưởng thụ sự hầu hạ của người khác, đem khăn vải trong tay đưa cho Mặc Nhã, Mặc Nhã một bên lau cho hắn, một bên theo tóc nhẹ nhàng nhu ấn, cảm thụ mái tóc ướt sũng trong tay dần dần khô mát

Lôi Tấn thoải mái híp mắt, miệng lầm bầm hai tiếng “Mặc Nhã, nếu ngươi tới chỗ của bọn ta, có thể mở một tiệm chuyên uốn tóc gội đầu, ta nhất định sẽ bao ngươi.”

Còn chưa từng nghe nói chuyện người làm gội đầu còn có thể được bao dưỡng, Lôi Tấn quả nhiên không giống người thường

Mặc Nhã không biết Lôi Tấn đang nói tốt cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt vừa lòng của hắn là được.

“Có thoải mái như vậy sao?” Mặc Nhã cười hỏi

“Trình độ chuyên nghiệp.” Lôi Tấn nói chuyên nghiệp thì thực sự không sai, mát xa hắn cũng đã làm không ít, trước kia hắn cũng có một tiểu tình nhân chuyên làm chuyện này. Trình độ của Mặc Nhã so với y, tuy kĩ thuật không tốt nhưng bù lại lực đạo lại rất đều.

“ta trước kia có giúp ba ba làm, mát xa toàn thân cũng được, ngươi có muốn thử chút không?” Ở dưới góc độ mà Lôi Tấn không thấy, Mặc Nhã cười thực sự giảo hoạt

“Thật giống bộ dáng a cha ta khi muốn thừa cơ hội là chuyện xấu a.” tiểu hồ ly giật mình kêu một tiếng, ở dưới con mắt mỏng lạnh của Mặc Nhã, ngoan ngoãn ôm cái đuôi quay về ngủ. Tính toán đêm nay dù nghe thấy động tĩnh gì cũng phải giả chết, quyết không đi ra.

“La Kiệt? Thực đúng là đủ hưởng thụ. Được. Đã lâu không tìm người ấn ấn, thực đúng là rất nhớ.” Lôi Tấn than thở một tiếng, ở trên giường gục xuống

“Ngươi trước kia cũng tìm người làm qua chuyện này?” Mặc Nhã hoạt động cổ tay một chút, từ trên chỗ cổ bắt đầu, nghe thấy Lôi Tấn trả lời, trong mắt liếc thấy ánh lửa, thế nhưng trừ bỏ y, lại còn để cho người khác tiếp xúc với thân thể hắn như vậy?

“Thường xuyên, ân…. Điểm nhẹ.” Đã lâu không xoa bóp, Mặc Nhã đột nhiên ấn thật đúng là có chút vừa đau vừa nhức.

Mặc Nhã ấn xuống, lực đạo vừa đúng, thậm chí ngay cả lòng bàn chân cũng không buông tha, tính cảnh giác của Lôi Tấn giảm xuống, thư thư phục phục bắt đầu mơ hồ

“Có phải hay không toàn thân đều thư thái?” Mặc Nhã thấy hắn buồn ngủ, ghé vào lỗ tai hắn hỏi nhẹ một câu.

“Ngô… Thoải mái…”Lôi Tấn theo bản năng trả lời, thoải mái tới sắp ngủ luôn.

Lôi Tấn nói xong, cảm giác thấy Mặc Nhã ly khai, chỉ chốc lát sau nghe thấy âm thanh đóng mở tủ, Lôi Tấn nhắm mắt lại, sờ sờ cái thảm bên cạnh nghĩ muốn kéo nó lên đắp, lại cảm giác Mặc Nhã quay lại, cướp đi thảm trong tay hắn

Lôi Tấn trong lúc hỗn loạn vẫn luôn xuất ra một phần tinh thần suy nghĩ, Mặc Nhã muốn làm cái gì, buổi tối thực lạnh có được không.

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, Lôi Tấn đã cảm thấy cái quần đùi duy nhất còn lại trên người hắn đã bị kéo xuống đầu gối, một trận lạnh lẽo từ phía sau truyền tới, cơn buồn ngủ của Lôi Tấn cuối cùng cũng bay sạch không còn mảnh, lập tức thanh tỉnh

“Ngươi làm gì, Mặc Nhã.” Lôi Tấn tính nâng người dậy lại bị Mặc Nhã ngăn lại, khi Lôi Tấn nghiêng đầu sang chỗ khác thì vừa vặn thấy thứ Mặc Nhã đang cầm trong tay chính là dược mà Xuân Kỷ đã đưa cho hắn, nắp đã mở ra, phỏng chừng là lúc hắn đang gục ở trên giường, thứ này hắn vẫn luôn mang theo bên mình, nhưng mấy ngày nay hắn cũng không thấy có việc gì, thế nên thứ này đã bị hắn tùy tiện vứt vào tủ áo

Mặc Nhã cười khẽ, ý định kích thích hắn, làm trò trước mặt Lôi Tấn đem một chút chất lỏng của cây bích ngải ra lòng bàn tay, giơ ra trước mắt Lôi Tấn quơ quơ

Lôi Tấn đưa tay muốn thử chạm.

“Cái này không thể được, đây là để cho chỗ này ăn.”

Lôi Tấn trừng to mắt, đã cảm thấy hai ngón tay của Mặc Nhã thẳng tắp cắm vào.

Mặc Nhã thiếu chút nữa thì nhịn không được, cái cảm giác nóng bỏng thắt chặt phô thiên cái địa ở nơi này vẫn luôn trong kí ức, bên trong vẫn nóng bỏng như lần trước, có lẽ vì tác dụng của dược mà có chút ẩm ướt. Không ngừng co rút lại hấp dẫn tầm mắt của y.

Mặc Nhã không kịp cởi quần áo, khẩn cấp móc ra hạ thân của mình.

Hắn có nên khen dược của Xuân Kỷ thực tốt hay không? Ngón tay của Mặc Nhã chuẩn bị tiền hí đảo hai cái, thắt lưng hai người kề sát nhau, thứ cực nóng kia mang theo áp bách thực lớn đỉnh vào, thế nhưng lại không cảm thấy có bao nhiêu đau đớn

Lôi Tấn kêu một tiếng khó chịu, Mặc Nhã không cho hắn nhiều thời gian để chuẩn bị.

Lôi Tấn tuy đã làm một lần cùng Mặc Nhã, nhưng mấy hôm nay không có làm, mặc dù có bôi trơn, khả vẫn có chút đau, nhưng ít nhất so với cảm giác như lửa nóng có thể tùy thời thiêu đốt trong cơ thể, thì cũng có thể xem nhẹ.

Lôi Tấn cúi đầu, bị thế công hung mãnh của Mặc Nhã đỉnh đến không thở nổi, nhịn không được quay đầu hít từng ngụm từng ngụm hơi thở, còn chưa kịp thở đều, đã bị những đợt sóng va chạm đỉnh tới.

“ lăn lộn con mẹ ngươi… Mặc Nhã… ah…”’

Mặc Nhã vòng qua vai ôm lấy cổ hắn, khong đợi hắn mắng xong, trực tiếp đổ người lên.

Lôi Tấn há mồm nghĩ muốn thở, lại bị Mặc Nhã được voi đòi tiên đem đầu lưỡi luồn vào, dọc theo lợi tinh tế quét qua một lượt.

Vừa mới buông lỏng miệng, Lôi Tấn thở mạnh cầu xin tha thứ nói “Mặc Nhã… Lãnh đạm… Nhã, ngươi trước buông ta ra… có việc… có việc hảo thương lượng…”

Cánh tay Mặc Nhã ở trên lưng hắn thoáng thả lỏng, xét lại kinh nghiệm lần trước, cũng không thể tin vào lời nói trên giường của Lôi Tấn, nhưng vẫn nhịn không được hỏi “ta thả ngươi, ngươi sẽ ngoan ngoãn để ta làm xong chứ?”

“Làm xong… tuyệt đối…. làm xong…” Lôi Tấn vươn hai ngón tay cam đoan.

Mặc Nhã vừa mới buông tay, Lôi Tấn nhanh chóng bò về phía trước.

Phân thân của Mặc Nhã từ trong cơ thể Lôi Tấn lập tức trượt ra, chân Lôi Tấn mềm nhũn, thế nhưng thắt lưng vẫn nhanh nhẹn, động tác mau lẹ vô cùng

“Ngươi muốn đi đâu?” Mặc Nhã đưa tay kéo hắn.

Lôi Tấn tóm lấy cái thảm làm gối đầu ném qua, chạy xuống giường, mắng “Làm cái đại đầu quỷ nhà ngươi, ngươi cùng gối đầu làm đi.”

“Ngươi lại gạt ta?” Con ngươi Mặc Nhã sâu không thấy đáy, quyết định lần này tuyệt đối không nương tay, Lôi Tấn còn không có chạy được hai bước, đã cảm thấy trên lưng căng thẳng, có cái thứ lông xù gì đó đang quấn lấy eo hắn, hắn ngửa mặt đã bị ném lại trên giường.

“Xem ngươi có thể chạy đi đâu?” hai cái tay Mặc Nhã vuốt ve đôi cánh mông của Lôi Tấn, mạnh mẽ tách mở ra, tiểu huyệt màu phấn hồng vẫn chưa kịp khép kín toàn bộ, hấp dẫn y.

“Từ từ, trên lưng ta là cái gì?” Lôi Tấn bị Mặc Nhã ép đến không còn cách phải cúi đầu, nhưng mà cái thứ lông xù trên lưng hắn là gì? theo vặn vẹo của hắn, nó lại có thể tự động càng thắt chặt hơn.

“Chờ không được.” Mặc Nhã mạnh mẽ ấn thắt lưng xuống, phân thân bản thân vận sức chờ phát động, nhắm ngay tiểu huyệt của Lôi Tấn đỉnh vào, lập tức bị sự nóng bỏng của hắn vây quanh, Mặc Nhã nâng eo Lôi Tấn lên, gầm nhẹ một tiếng, rốt cuộc cắm vào.

“Ngươi đi… chết đi… Mặc Nhã… ah…” Lôi Tấn dưới thân chịu đau, tính trả thù dâng lên cào mạnh lên vai Mặc Nhã.

Mặc Nhã bị y cào, cánh tay càng siết chặt, tăng lực vận động, đỉnh vào thật sâu, nặng nề rút ra, sau đó lại mạnh mẽ đâm vào, lặp đi lặp lại.

Mặc dù có chút đau, nhưng động tác kịch liệt như vậy, cảm giác của hai người lại càng tăng cao.

“Chậm chút… chậm một chút….” khoái cảm mãnh liệt ngăn cũng không được từ trong cơ thể xông ra, bộ phận tương liên giữa hai người đã có chút chết lặng

“Lôi Tấn …. Bên trong ngươi thực nóng…” Ngón tay của Mặc Nhã ở trong tiểu huyệt bốn phía của Lôi Tấn hết nhào lại ấn.

Lôi Tấn không nghĩ tới Mặc Nhã sẽ nói như vậy, may mà da mặt dày, ở nơi hai người chạm nhau vào giờ phút này, cũng khó tránh khỏi có chút không tự nhiên, thân thể phút chốc căng thẳng, tiểu huyệt phía dưới cũng không tự giác buộc chặt lại.

Mặc Nhã bị kích thích, bên dưới càng đâm vào rút ra mãnh liệt hơn, nhiều lần đụng vào điểm mẫn cảm trong người Lôi Tấn

Không biết qua bao lâu, Lôi Tấn thở dốc rên rỉ, ở dưới sự ra vào của Mặc Nhã lần lượt lên cao, rốt cục đạt tới cao trào trước.

Mặc Nhã lại càng ngày càng hưng phấn, đem Lôi Tấn ôm lên, đè ở trên giường từ phía sau làm hai lần, giáp mặt làm một lần, còn lần cuối cùng, Mặc Nhã vẫn ở trong cơ thể Lôi Tấn, nâng mông hắn ôm lên, đi ra ngoài.

“Làm… cái gì?” Lôi Tấn cả kinh, khàn khàn cổ họng hỏi

“Đi tắm rửa.” Mặc Nhã ôm hắn, đi hai bước lại đâm một cái, còn chưa tới cửa, vẫn là nhịn không được ấn hắn lên tường hung hăng làm một lần nữa, Lôi Tấn nhịn không được lớn tiếng rên rỉ, phân thân dưới ma xát của hai người chỉ nhỏ ra ít chất lỏng loãng.

Vốn tưởng rằng rốt cục đã xong, nhưng lúc tắm rửa, Mặc Nhã thấy trong tiểu huyệt của hắn không ngừng chảy ra thứ gì đó thuộc về mình, tiểu huyệt lần này lại chỉ có chút sưng đỏ, nhịn không được thẳng lưng xông vào lần nữa

Lôi Tấn một chút khí lực cũng không còn, mặc y bày ra đủ loại tư thế, nhưng trong lòng không ngừng măng to Mặc Nhã.