Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 20: Quyết định của La Kiệt




“Buông tay, Mặc Nhã!”Lôi Tấn hít sâu một hơi, thần sắc lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn cái tay đang bị Mặc Nhã siết lấy, mở miệng, giọng nói mang theo một tầng băng có thể đông chết người

Ánh mắt lạnh đạm kia nhìn y một cái thực sâu, lần này thực sự nghe lời buông ra.

Về phần trong con ngươi màu lục của Mặc Nhã chợt loé lên loại cảm xúc bị thương, Lôi Tấn đã không thể chú ý làm rõ

Hắn chỉ biết, thì ra nhiều ngày như vậy, hắn thế nhưng lại giống như một tên ngốc, bị giữ trong bóng tối, lại còn biết ơn người nhà này dù có nghèo túng nhưng vân thu nhận một kẻ lang thang như hắn

Lôi Tấn hắn có lẽ là một tên lưu manh, nhưng hắn luôn luôn hiểu nhận ơn phải báo đáp, không lúc nào hắn không nghĩ thế, chờ mình phát đạt, vô luận như thế nào cũng muốn cảm ơn người nhà này thật tốt

Nhưng mà bây giờ là tình huống nào, ở thế giới này bọn họ đem hắn biến thành giống cái, cái cảm giác này giống như nhặt lên cái mác “nữ nhân” có thể sinh đứa nhỏ lên mình, lễ hỏi tiền (= lễ ăn hỏi)đều có

Lôi Tấn đau đầu ấn ấn thái dương, hắn phỏng chừng cũng điên rồi, thế nhưng đến ngay cả lễ hỏi tiền cũng nghĩ tới

Nhưng La Kiệt thì biết a, hắn cùng La Kiệt đến từ cùng một thế giới, nam nhân chắc là không biết sinh đứa nhỏ, cho dù thế giới có thay đổi, hắn cũng không có khả năng đột nhiên có thêm cái công năng hạng nhất này đi

Không phải có câu: trâu bò dù kéo đến bắc cực cũng là trâu bò hình như là những lời này đi? Sao chỉ vì đổi địa phương ở mà hắn lại có thể biến thành nữ nhân chứ? Thực sự là buồn cười

“ La Kiệt, ngươi nên biết, cái quỷ giống cái kia, ta căn bản không phải, ngươi giúp ta giải thích rõ ràng cho họ đi.”

Lôi Tấn nói quá nhanh, nửa câu đầu thì tốt, nửa câu sau, La Kiệt căn bản không biết hắn nói gì, có lẽ do quá rốt suột, đến cả tiếng Trung cũng nói ra.

“Lôi Tấn, đừng gấp, nghe ta nói hết đã.” La Kiệt coi như bình tĩnh vỗ vỗ tay hắn, đưa cho hắn chén nước, ý bảo hắn trước tỉnh táo lại. Sớm biết sẽ có loại tình huống này, nhưng mà không nghĩ tới Lôi Tấn so với lúc đầu vẫn không thể chấp nhận, hiện tại hắn cảm thấy chỉ bị người ta hiểu lầm là giống cái cũng đã phản cảm tới vậy, vạn nhất hắn biết, nếu hắn trải quá cải tạo thể chất, thật sự có thể sinh đứa nhỏ như trong lời nói, y nghĩ tâm chém người Lôi Tấn đều có thể có.

La Kiệt nhìn thoáng qua hai đứa con của mình, bộ dáng của Mặc Nhã là giống y nhất, tính tình cũng giống y, chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói, nhưng là con của y, y sao có thể không biết? Tuy răng không nhìn ra biểu tình gì trên mặt, nhưng mà dư quang nơi khoé mắt từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi Lôi Tấn, thay đổi của tiểu nhi tử thì càng không cần nói, một đôi mắt to ươn ướt nước, móng vuốt tứ chi chấm đất, ỷ vào đệm thịt mềm mại bên dưới, không tiếng động, từng bước một lặng lẽ hướng sát tới bên người Lôi Tấn

Rốt cuộc y nên làm sao đây? Vấn đề mấy hôm trước đã sắp chìm xuống giờ lại nổi lên. Tuy rằng giống cái đúng là tương đối khan hiếm, nhưng cũng không phải tuyệt diệt, nhóm con của mình không nên gây phiền toái lớn như vậy cho Lôi Tấn

Giữ Lôi Tấn lại? Tuy rằng chỉ ở chung một thời gian ngắn, thế nhưng y cũng nhìn ra được, lai lịch của Lôi Tấn không hề đơn giản, tuy rằng đôi mắt hoa đào, nhìn như phong lưu đa tình, nhưng lại có một loại lạnh lùng thấm trong xương cốt, hắn không giống như Mặc Nhã, lạnh lùng của Mặc Nhã chỉ biểu hiện ở bên ngoài, tựa như miếng băng mỏng chạm vào là vỡ. Nhưng nếu bản thân Lôi Tấn không đồng ý, cường lưu lại, chắc chắn là cá chết lưới rách, ai cũng không có lợi lộc gì

Vài thú nhân giống đực vừa tới, đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra, lời nói của giống cái kia họ cũng nghe hiểu được vài câu, còn về sau, hoàn toàn không hiểu gì hết, chính là nhìn vẻ mặt người một nhà này sao lại quái dị vậy đâu? Có được một giống cái xinh đẹp như vậy không phải là chuyện đáng để vui vẻ nhất hay sao? Bọn họ như thế nào còn chau mày ủ mặt

An Lạc cũng nghe không hiểu, nhưng mà bản thân y có thể biết, tuy rắng tính tình khác nhau, nhưng mà hẳn hắn cũng giống như La Kiệt không chấp nhận bản thân là một giống cái đi? Lúc ấy La Kiệt cũng là dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn y cùng đại ca, một câu cũng không nói cùng họ, giống cái mới tới này thực đúng là gậy trúc ném vào lửa, trực tiếp nổ.

“Các ngươi về trước đi, hắn cùng La Kiệt là đồng hương, có lẽ là có chút lời muốn nói.” An Lạc nhìn tình hình chuyện này, đành mở miệng trước đem người đuổi đi

Bọn họ vậy mà là đồng hương? Vài thú nhân không nghĩ tới nghe thấy một cái tin tức lớn như vậy.

“An nhị thúc, vậy quê hương của họ ở đâu?” Tề La hỏi ra tiếng lòng của mọi người, rốt cuộc là bộ tộc nào có thể sản sinh là những giống cái xinh đẹp như vậy.

“Này…” An Lạc ngừng một chút, mới nói “Bởi vì quá xa, ta cũng không biết.”

Vài thú nhân giống đực vừa mới dâng lên vài phần hy vọng lập tức đã bị dập tắt. Cũng không cảm thấy An Lạc lừa họ, bởi vì mọi người trong bộ tộc đều thấy, La Kiệt kể từ khi tới bộ tộc không bao giờ về quê, xem ra quả thực quá xa.

An Lạc chờ mọi người về hết, đóng cửa lại, La Kiệt cùng Lôi Tấn ở bên ghế đá ngồi xuống, Mặc Nhã đứng im tại chỗ không nhúc nhích, ngược lại Minh Nhã đã thành công cọ tới dưới chân giống cái. Đem đầu to gối lên mu bàn chân của người ta.

Lôi Tấn thấy La Kiệt tựa hồ không có ý tứ mở miệng. Đơn giản mở lời trước, giọng nói đã lãnh đạm, không còn thân thiện như trước kia “Bọn họ vì cái gì lại có thể cho ta là giống cái như trong miệng các ngươi?”

Hắn cùng bọn Mặc Nhã so sánh, quả thực có thấp bé gầy yếu hơn một chút, nhưng mà hắn cũng không nhận ra, chỉ bằng điểm ấy đã nhận định hắn là giống cái sao, trên người hắn cũng không phát ra hoocmon giống cái a.

Tuy hắn cũng biết, chuyện này không thể đổ lỗi cho La Kiệt, nhưng mà mấy ngày nay, bởi vì hắn cùng La Kiệt đến từ cùng một thế giới, thì có một loại thân cận tự nhiên, nhưng mà La Kiệt hiển nhiên biết người nhà này đem hắn trở thành cái gặp quỷ giống cái kia, cũng biết hắn không phải là giống cái, lại không chịu nói cho hắn, thậm chí còn vì giấu diếm chân tướng, ngăn cản hắn ra ngoài

Hắn cảm thấy có cảm giác bị người ta phản bội, La Kiệt, ngươi tự nhận là mẹ người ta, ta còn có thể lý giải, nhưng ngươi thực tế vẫn là mẹ kế người ta biết không?

Tuy rằng thế giới này có nam nhân xưng là giống cái có thể sinh đứa nhỏ, nhưng mà nếu La Kiệt đến từ cùng một thế giới với hắn thì khẳng định không thể sinh đứa nhỏ được, lấy cái nguyên nhân này, Hi Nhã cùng Mặc Nhã tự nhiên không có khả năng là do La Kiệt sinh ra.

“Thế giới này chỉ có hai loại người.” La Kiệt chậm rãi mở miệng

Lôi Tấn cĩng không đánh gãy lời y

“Không có nữ nhân, chỉ có nam nhân giống như thế giới kia của chúng ta, nam nhân có thể biến hoá là thú nhân giống đực còn không thể biến hoá là giống cái.”

Lôi Tấn nhăn mày nhíu mặt, ngôn ngữ của hắn đã bắt đầu không hiểu được, có thể biến hoá? Giống đực thú nhân? này là có ý gì

Lôi Tấn vừa mới tới thế giới này không lâu, người gặp qua cũng ít, hắn rất khó hiểu cái gọi là biến hoá kia có ý tứ gì

Trước mặc kệ, Lôi Tấn tiếp tục nghe La Kiệt nói

“Thú nhân giống đực chịu trách nhiệm xuát môn săn thú, giống cái chịu trách nhiệm giữ nhà mang đứa nhỏ, một chút thời gian nhàn hạ có thể làm thêm chút sinh ý.” La Kiệt tận lực dùng những lời nói Lôi Tấn có thể nghe hiểu.

Đó không phải là nam tại ngoại săn thú, nữ lo giữ nhà sao? Lôi Tấn nghĩ thầm cái này ta hiểu được

“Thú nhân giống đực tương đối cường tráng, giống cái yếu hơn một chút, thú nhân giống đực còn phải bảo vệ giống cái cùng bảo bảo của mình.”

Cũng là nói, nếu to lớn hơn Mặc Nhã là nam nhân tương đối cường tráng, nhỏ nhắn hơn là nam nhân tương đối gầy yếu? Cho nên bởi vì bộ dáng ta thoạt nhìn nhỏ nhắn hơn so với bọn hắn, mới bị coi thành giống cái có thể sinh đứa nhỏ sao

Nói như vậy, nam nhân ở thế giới này cũng có thể sinh đứa nhỏ? Đổi một cách nói khác là nếu hắn không tìm thấy đường về thế giới của mình, hắn cũng chỉ có thể ở đây tìm nam nhân sinh đứa nhỏ cho mình, dù sao bản thân hắn cũng rõ ràng, công năng sinh đứa nhỏ hắn tuyệt không có

La Kiệt nhìn dáng vẻ của hắn biết hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết. Nhưng mà y đã tận lực dùng những ngôn ngữ đơn giản nhất rồi.

Có cần phải nói cho hắn biết, đôi với những giống cái ngoại lại của bộ tộc, vì để cho họ thay đổi thích ứng với bộ tộc của mình, gia tăng khả năng tỷ lệ sinh bảo bảo, đều có thể cải tạo thể chất, cái này để bộ tộc nói thì tốt hơn

La Kiệt mở miệng, rồi khép lại

Nghĩ nghĩ, hiện mà nói, cũng chỉ hù hắn chạy, lấy tướng mạo này của hắn, nếu chạy ra khỏi bộ tộc, không phải bị mãnh thú đánh lén, chính là bị bộ tộc khác cướp đi, kết quả còn không phải giống nhau

Nhiều nhất về sau để Hi Nhã cùng Mặc Nhã ở cùng hắn, đưa hắn ra ngoài nhiều một chút, chờ hắn ở thế giới này học hỏi được nhiều hơn, ngôn ngữ cũng có thể trao đổi, tự nhiên sẽ hiểu được. Tới lúc đó đi hay ở sẽ là do hắn

Y nghĩ có lẽ Lôi Tấn không nghĩ muốn ở lại đây, vậy thì phải xem mấy đứa con nhà mình có bản lĩnh gì

“Nếu ngươi muốn đi, ta cũng không cường lưu, nhưng ngươi phải hiểu, bộ dạng ngươi bây giờ mà ra ngoài, chính là bị coi thành giống cái.” La Kiệt tiếp tục nói

Ta đây chẳng phải tuỳ thời sẽ bị người nguy hiểm dắt về nhà XXOO hay sao. Xem khí lực vừa rồi của Mặc Nhã, ta nhất định đánh không lại những người này. Lôi Tấn sờ sờ cằm lâm vào suy nghĩ sâu xa, ta cuối cùng cũng không thể gặp người nào cũng nói, ta không phải là giống cái có thể sinh đứa nhỏ đi? Nói vậy không bị coi là bệnh thàn kinh mới là lạ

“Ngươi có thể ở lại đây, ta sẽ giải thích cho ngươi, ngươi không phải là giống cái trong miệng bọn họ.” La Kiệt ném ra mồi

Lôi Tấn không phải không biết sự tình có thể có kỳ quái, nhưng mà hiện tại cũng chỉ có mỗi biện pháp này, chậm rãi chờ mọi người đều biết, thì sẽ không đêm ta trở thành giống cái nữa, ta đây không chừng cũng có thể ở đây lấy nam nhân sinh đứa nhỏ. Lôi Tấn đối với chuyện này độ chấp nhận khá cao, dù sao chỉ cần không phải là hắn bị đè, thì tất cả sự tình đều hảo thương lượng

“Kia cám ơn ngươi, La Kiệt, là ta hiểu lầm ngươi.”Lôi Tấn biết sai thì thay đổi, một chút vui lòng luyến tiếc xin lỗi

Các con, đây là chuyện của bản thân các con, người là ta tạm thời để lại. Nếu các ngươi không giữ được hắn, ta cũng chỉ có thể nói cho hắn đường quay về. La Kiệt lần này hạ quyết tâm

Buổi đi lấy củi ngày đó cuối cùng cũng không thành, bởi vì Mặc Nhã không biết đã chạy đi đâu. Thời gian rất lâu cũng chưa trở về, Lôi Tấn cũng có chút áy náy, hắn cảm thấy có thể là do thái độ ngày đó của hắn đã tổn thương Mặc Nhã, dù sao Mặc Nhã cũng không làm gì hăn, nhưng mà vừa nghĩ tới Mặc Nhã cũng nghĩ muốn đè hắn, áy náy chỉ lớn bằng hạt thóc của Lôi Tấn lập tức hôi phi yên diệt

Bất quá sau đó không lâu, sau khi Lôi Tấn tận mắt nhìn thấy một màn biến hoá, rốt cuộc hắn đã biết hắn đi vào cái loại thế giới gì.