Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 138: Thời gian ngọt ngào




“Ừ.” Lôi Tấn theo bản năng đáp một tiếng, không có nói gì nữa

Hi Nhã cười cười, đứng dậy giúp hắn đắp kĩ chăn, đem chậu nước mang ra ngoài rửa

Nước ở bên ngoài đã đóng thành băng, Hi Nhã đem quần áo đã giặt xong treo ở bên ngoài, cố định tốt, gió lớn như vậy, phỏng chừng qua đêm là đã khô được

“Đêm nay gió lớn thực.” Hi Nhã hô một tiếng, nhìn lên bầu trời phía Tây, các thú nhân đang làm nhiệm vụ tuần tra một lần cuối cùng trong ngày, hiện tại tuy yên bình, nhưng ai cũng không dám phớt lờ

Lúc Mặc Nhã cùng Minh Nhã về, Hi Nhã vẫn còn đang trải giường, chưa đi ngủ, thừa dịp họ rửa mặt mũi, Hi Nhã đem chuyện cửa hàng của Ngả Duy cùng họ thương lượng một chút, Mặc Nhã thấy cũng không tồi, Minh Nhã thì tự nhiên là nghe theo lời hai ca ca

“Đại ca, ngươi biết không? Lôi Tấn hôm nay thực lợi hại, dễ dàng đánh bại ba mươi mấy giống cái.” Chính là y cùng nhị ca còn phải đi tuần tra, nên không thể thấy tận mắt

“Việc này ta cũng biết.” Hi Nhã cười nói, mặt mũi Lôi Tấn lớn như vậy, y cũng không dám ở trước mặt Minh Nhã vạch trần, còn về Mặc Nhã, chờ lên giường nhất định sẽ phát hiện

“Đại ca, ngươi vừa trở về cũng biết?”

“Đừng lộn xộn.” Mặc Nhã đè nặng cái chân trái đang chườm nóng của đệ đệ

Minh Nhã ngượng ngùng cười cười, ngoan ngoãn ngồi xuống

Bốn tiểu tử kia chiếm giường của y, Minh Nhã đành chen chúc đến giường của Hi Nhã

“Đại ca, ngươi lần này đi chợ mua được gì?”Minh Nhã ôm hông Hi Nhã nói

“Mua rất nhiều thứ, ngươi ngày mai hãy xem.” Hi Nhã trở mình, đem Minh Nhã ôm vào người, căn phòng này là Hi Nhã ở từ năm mười mấy tuổi, lúc ấy bọn a cha thuần tuý là ngại ba thứ vướng bận là họ, lên đem người đuổi tới đay, khi đó tuổi còn nhỏ, ba người ngủ cùng một giường cũng được, nhưng hiện tại hai người ngủ chung có chút chật chội. Cho nên dù Lôi Tấn không nói về phòng ở, thì ba người bọn họ cũng muốn có, hơn nữa sau khi có đứa nhỏ, căn phòng nhỏ này không đủ

“Đại ca, trên người ngươi thực ấm.”Minh Nhã đem bản thân dụi tới dụi lui trong người Hi Nhã

“Đừng lộn xộn, ta ngã xuống đất bây giờ, trời lạnh như vậy, chân đau sao?” tiểu đệ của họ, từ nhỏ sợ đau lại hay khóc, ai lại nghĩ đến chuyện y lại vì lr mà ăn đau lớn như vậy

“Không đâu, nhị ca chỉ là lo lắng quá thôi, đại ca, ngươi xem ta còn có cái này.” Minh Nhã kiêu ngạo mà giơ chân trái cho Hi Nhã xem, chỗ bị thương được bọc lại bởi một miếng sa thú dầy mà êm ái, chính là cái đường khâu kia lại cong cong vẹo vẹo đến thê thảm, đông một mũi, tây một mũi, chỉ khâu lộ khắp nơi

“Là Lôi Tấn làm?” công phu may vá kém như vậy thì trừ bỏ Lôi Tấn ra, y nghĩ không ra còn có người thứ hai nào nữa

Minh Nhã còn sung sướng mà gật gật đầu “Lôi Tấn nói mùa đông deo cái này vào, chân sẽ không bị lạnh nữa.”

“Ngoan, cái này về sau tự mình biết là được rồi, ngàn vạn lần đừng để cho người ngoài xem.” Hi Nhã dặn một câu, đem chân Minh Nhã kéo vào trong, nói “Đừng để bị lạnh, lại khiến cho nhị ca của ngươi đi theo ngươi bận bịu.” Minh Nhã lúc mới sinh ra thì nhỏ teo gầy gò, đợi cho những đứa nhỏ cùng tuổi đã có thể chạy nhảy, Minh Nhã lại ngay cả đi cũng không đi được, nhưng nếu để Minh Nhã nằm trên giường, thì lại chết sông không chịu, Hi Nhã cùng Mặc Nhã đành phải mỗi ngày cõng Minh Nhã ra ngoài tản bộ

Y từ nhỏ đến lớn bằng hữu thì nhiều, lại hay thích đến chỗ đông người vui chơi, vì thế phần lớn thời gian Minh Nhã đều là nằm trên người Mặc Nhã, vào thời điểm đó các tộc nhân trong tộc đều thường xuyên có thể thấy một hình ảnh một con báo con màu đen cõng trên đầu một con báo tuyết còn nhỏ hơn nó một mình chạy trên khắp thảo nguyên, Mặc Nhã từ nhỏ thích im lặng lên không nói chuyện nhiều, nhưng đối xử với người nàh thì thực sự rất tốt.

Mặc Nhã nhìn bọn nhỏ xong, về phòng liền mở chăn ra, cả căn phòng đều phát sáng, trên giường có nhiều ngọc trai như vậy, Lôi Tấn cung không tỉnh lại, y không ngoài ý muốn nhìn thấy những vết thương kia, tâm có đâu nhưng y cũng không muốn đi truy vấn.

———————–

Mùa đông đã trôi qua hơn một nửa, thảo nguyên chỉ còn trải qua lác đác vài trận tuyết nho nhỏ, qua hai ngày nữa chính là Tế nguyệt

Qua Tế nguyệt, chính là ý một năm đã qua, đến đây đã bốn năm, Lôi Tấn vẫn là lần đầu tiên trải qua Tế nguyệt, nên cái gì cũng đều cảm thấy thực sự mới mẻ

Vây săn trong mùa đông đều là do Hi Nhã cùng Mặc Nhã dẫn đội, lần cuối cùng An Bố tuy rằng cũng đi theo, nhưng là đem quyền lực của ông giao lại cho Hi Nhã

Minh Nhã mấy ngày này cùng vài thú nhân đi tới phái Tây tuyết sơn, nơi đó là khởi đầu của con sông lớn nhất thảo nguyên, tới ngày tế lễ, nước mà chủ tế dâng thần linh nhất định phải đợc lấy từ đầu nguồn con sông

La Kiệt từ sáng sớm đã vào hầm chọn ra tám con mồi tốt nhất, đây đều là để dâng lên hiến tế, số lương con mồi mà mỗi nhà dâng lên đều tính theo số người trưởng thành trong nhà, đây là biện pháp hợp lý lại công bằng, không có ai thảo luận khác gì, hơn nữa để năm sau bình an, đồ ăn dồi dào, ai ai cũng muốn, Lôi Tấn không tin mấy thứ này, La Kiệt cũng vậy, nhưng nhập gia phải tuỳ tục, làm việc không thể khác người qua, mấy chuyện này hai người họ vẫn hiểu

Sắp qua đông, mặt đường lạnh lẽo lại một lần nữa náo nhiệt hẳn lên, trong bộ tộc đốt những nhánh trúc cũ để dùng trong tế nguyệt, vì thế khắp nơi đều có những tiếng tách tách của trúc bị đốt lên

Thời điểm Lôi Tấn không có việc gì liền tới thần miếu đi dạo, dàn tế đã dựng lên, những thanh gỗ toàn bộ đã được tẩm mỡ động vật, sau khi đốt có thể cháy đến ba ngày ba đêm

Trong ba ngày này, bộ tộc không thể giết bất cứ con mồi nào, từng nhà đều bắt đầu chuẩn bị cơm canh, nhà họ cũng bao rất nhiều sủi cảo, Lôi Tấn sờ sờ bụng, chờ đến mùa hè, đứa nhỏ thứ tư của họ cũng nên ra đời

Chương 138: Bánh bao Minh Nhã

Ngày lễ diễn ra vào đúng một hôm dương quang ấm áp khó gặp trong mùa đông, bầu trời xanh lam như vừa được gột rửa, ánh nắng mặt trời ôn hào lười biếng, ngay cả cơn gió cũng lộ ra một cỗ dịu dàng ý nhị không nói thành lời

Lôi Tấn là bị những tiếng tách tách của gậy trúc bị cháy bên ngoài đánh thức dậy

“hình như xuân rồi,” Lôi Tấn lười biếng chạy dọc theo dòng suối nói

Sừng linh nằm trong cái lều cỏ lười biếng mở một con mắt liếc qua vùng cỏ khô vàng mọc tràn lan trên thảo nguyên một cái, những thứ quen thuộc vẫn chưa có trở lại, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, tiếp tục nhai nhai cỏ khô cùng củ cải cắt nhỏ không chút mĩ vị nào. Đêm qua gió thổi rất dịu dàng, đến mức nó làm một cái xuân, nhưng mộng còn chưa có xong, thì hiện thực phũ phàng hôm nay đã đạp nát nó, nó bắt đầu đầy bụng ưu thương mà nhớ thương bãi cỏ xanh mướt ngày trước

Hoạt động hiến tế của bộ lạc diễn ra vào buổi sáng ở trong một cái sơn động mà bộ tộc dùng để tị nạn, mặt đất cùng mặt tường ẩm ướt, tầng tầng phiếm bọt nước, thanh âm của tế sư già nua ở trong sơn động trống rỗng trở lên to lớn và vang vọng, khiến lỗ tai mọi người kêu ong ong

Hi Nhã cùng Mặc Nhã còn có bảy thú nhân khác cung kính, cúi đầu đứng nghiêm phái sau lão tế sư. Bọn họ đều là những thú nhân có con mồi thu hoạch nhiều nhất trong năm nay, có thể đứng ở cái vị trí này, chính là mọt loại vinh dự thực lớn dành cho bản thân

Nghi thức vừa dài vừa phức tạp, Lôi Tấn nhẹ nhàng lặn mất trong đám người, không tiếng động che miệng ngáp một cái, duỗi thẳng thắt lưng, nhìn Mặc Nhã đứng ở sâu bên trong, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, cặp lông mi dầy khẽ buống xuống, quen nhau bốn năm, lúc đầu nhận thức là mọt bộ dáng đạm mạc cấm dục người lạ chớ lại gần, bất quá thực ra lại là kẻ rất dính người

Chợt nghe âm thanh của lão tế sư đột nhiên cất cao, phía dưới ầm ầm nổi lên hô ứng, Lôi Tấn còn chưa rõ vì sao lại thế, thfi đa xthaays từng đợt con mồi bị quẳng xa ra bên ngoài

“Năm sau người một nhà bình bình an an.” Ra khỏi sơn động, mỗi người đều niệm một câu này

“Ta nghe nói tế phẩm ném xuống trước kia đều là tuyển chọn các thú nhân thanh tráng.” Lúc bọn họ trên đường xuống núi, La Kiệt thình lình buông ra một câu như vậy

“Nga,” Lôi Tấn xoa xoa mũi, đối với những lịch sử huyết tinh àm La Kiệt nghiên cứu hắn một chút cũng không có hứng thú

“La Kiệt thúc thúc không cần doạ người, nghe mà cả người rét run.” Mộ Á đi cùng bọn họ nói

“Được, không nói, Mộ Á các ngươi hôm nay qua nhà ta ăn sủi cảo đi, ta làm rất nhiều.” La Kiệt mở miệng mời

Mộ Á do dự mọt chút, nói “Giữa trưa đại khái không được, a cha muốn qua, a sao trước đã về nhà nấu cơm rồi.”

La Kiệt cười cười, không nói nữa

Về đến nhà khơi chậu than lên, đốt chút nước ấm nấu sủi cảo, sủi cảo này đã gói xong từ sáng, thịt dê trộn chút hành tây, thịt heo với rau hẹ, nấm hương trộn cùng cải trắng và đậu hũ, thịt đều là được giã nát bằng tay, bao thành từng miềng tròn tròn, cái này so với việc dùng dao tháu thành miếng rồi nhai đi nhai lại thì tốt hơn nhiều, còn có một ít sủi cảo đường là do nhóm củ cải kia làm, bị Minh Nhã làm thành các hình dạng kỳ quái, vô cùng dễ phân biệt

Về phần nước chấm thì càng đơn giản, đập một chút tỏi cùng một ít dấm chua vào bát, bỏ thêm chút ớt chiên khô là xong, những thứ này cũng không có nhiều lắm, cũng không chiên nấu thêm thứ gì, người một nhà vây quanh nồi cùng nhau ăn, sủi cảo nóng hầm hập, mọi người ăn vui mừng hoà thuận

Sau cơm trưa, thu dọn mặt bàn, chén lớn chén nhỏ đựng đậu phộng, hạt dưa, hạch đào đường, trái cây các loại, mọi người bắt đầu đi chúc mừng

Các thú nhân nói ít chuyện thú vị gặp được khi ra ngoài săn thú, giống cái đmà luận chuyện thu hoạch năm nay, Mặc Nhã còn đi nấu một nồi hạt dẻ, nóng hôi hổi

Khó có được chút thanh nhàn, cơn lười của Lôi Tấn phát tác, khẽ dựa thắt lưng lên cửa sổ, hắn đối với cửa sổ có một loại yêu thích chấp nhất đặc thù

“Ngươi có phải di tìm lão tế sư hay không?” đột nhiên lúc cuối buổi hiến tế nói cái gì chỉ dụ của thần linh, bảo mọi người trân trọng núi rừng cùng thảo nguyên, y lúc ấy thiếu chút nữa thì cười thành tiếng, thần linh mà cũng thừa cơ lôi vào, toàn bỏ bộ tộc, trừ Lôi Tấn ra, y không nghĩ ra người thứ hai ngay cả thần linh mà cũng dám lợi dụng, cái loại phương pháp rõ ràng bất chính nhưng ngoài ý muốn lại rất thực dụng này luôn luôn là phong cách làm việc của Lôi Tấn

“lão tế sư nói thích ta, cùng ta tâm đầu ý hợp.” Lão tế sư cũng là người hiểu ý, bằng không cũng không có khả năng phối hợp như vậy, trong sân truyền đến tiếng cười của lũ nhỏ hoà tan sự lạnh lẽo chợt loé lên trong đôi mắt Lôi Tấn, ở trong phạm vi mà hắn có thể hắn cũng không ngại giúp người một lần, thế nhưng đối với những kẻ có ý muốn tìm đường chết, hắn luôn không có hứng thú hỏi đến, bất quá nếu bọn Hi Nhã có ý muốn bảo hộ gia viên nhà mình, hắn liền giúp cho họ

“Ừ, đúng, ai cũng yêu thích ngươi.” Lời vừa ra khỏi miệng, giống như đã rất quen thuộc, La Kiệt đột ngột xuất thần, mài mài miếng than nhỏ trong tay, ở trên bản vẽ hoàn không đã sắp hoan thành sửa chữa lại vài chỗ nhỏ

Thú nhân thiên tính hiếu chiến, tuổi nhỏ, dù không có chuyện gì cũng trộn vào một chỗ thử sức nhau một chút, nhưng Bọt không có tham dự vào, cái thân thể nhỏ bé chỉ đứng dưới mái hiên, cười khanh khách nhìn Nho

Bưởi cùng Cam ở nhà mặc dù đối với hai vị ca ca này có chút nhẹ nhàng, nhưng đối với bên ngoài lại tuyệt không chịu thiệt, không hề mù quáng chờ a cha đi dạy bảo, vừa lên là cả đôi, cho dù có thú nhân có lớn hơn một chút cũng không thể chống đỡ được bao lâu

“Sau trưa thời tiết hình như có thay đổi, hẳn là nổi gió rồi, đừng để mấy đứa nhỏ đông lạnh, gọi chúng vào nàh chơi đi.” Dưới mái hiên có treo cái huông gió hắn tự tay làm, thô gốm cùng miếng gỗ giờ phút này đụng vào nhau phát ra tiếng lớn hơn trước nhiều

“Không sao, kệ bọn chúng.” Lôi Tấn tuy cũng đau bọn nhỏ, thế nhưng cũng không muốn chiều chuộng chúng, rèn luyện thân thể cũng tốt

Điểm nhấn của lửa trại buổi tối có hát và nhảy, hình thức so với ban sáng thì đơn giản hơn nhiều, buối sáng các thú nhân bên cạnh tế sư cùng nhau châm giá lửa, ánh lửa liếm lên những cành trúc, âm thanh thiêu đốt thực sự vang vọng, giống như tiếng pháo, tộc trưởng dẫn mọi người tay bưng nước lấy trong tuyết sơn đi hai vòng quanh đống lửa, sau đó bước lên bậc thang vào thần miếu, cầu nguyện sang năm mưa thuận gió hoà

Kế tiếp muốn uống rượu ăn thịt, ca hát khiêu vũ đều tuỳ ý, ban đêm nhiệt độ không khí hạ, nhưng mọi người chơi đến cao hứng, cũng không để ý nhiều, bọn Hi Nhã nhớ đến thân thể Lôi Tấn cùng với đám nhỏ kia, lên không dám ở lại lâu, đơn giản ăn vài miếng thịt nướng cùng người khác so vài chiêu liền quay về nhà

“Ngày mai có thể có đại tuyết.” Trên đường về An Lạc nói

Nửa đêm gió thổi mạnh lên, va vào cửa sổ phát những tiếng trầm đục

Lôi Tấn giật mình, Mặc Nhã tỉnh lại, trong bóng đêm đôi mắt sáng lên “Có lạnh hay không?”

“Không, chỉ không ngủ được.”chăn bông mới làm thực sự rất dầy và ấm áp, sợ bông còn lại cũng nhiều, năm sau còn có thể làm thêm không ít thứ

Lôi Tấn một năm bốn mùa đều có thói quen loã thể ngủ, Mặc Nhã luồn tay vào, đứa nhỏ mới có hơn một tháng, thắt lưng Lôi Tấn vẫn thực xinh đẹp “Hôm nay lúc hiến tế, ngươi nhìn ta làm gì?” Ánh mắt nóng bỏng của Lôi Tấn nhìn y lúc đó làm cho y trên chủ tế đài cứng, thực vất vả mà che dấu

Lôi Tấn cười cười, nắm vai Mặc Nhã lại gần thân thân một chút, nghĩ thầm hâm nay mới thực sự là ngày đoàn viên

Sáng ngày thứ hai thời tiết trở lên nặng nề hơn, chưa đến giữa trưa bão tuyết đã tới. Bắc phong cuồn cuộn cuốn lên đầy trời những cỏ khô cùng bông tuyết trộn lẫn vào nhau rồi đập xuống đất

Trong căn phòng đốt lửa thực lớn, trong nồi gốm hầm đường lê, nước đã sôi, hơi nước phun ra phát thành tiếng xì xì, Bưởi cùng  Cam nằm sấp trên bàn phe phẩy cái đuôi viết chữ, mười chữ đều xiêu xiêu vẹo vẹo giống như gà bới, Nho thì lôi kéo Bọt khoe khoang số dược thảo mà mình hái được trong mùa thu

Còn bốn vị phụ thân lấy Lôi Tấn cầm đầu ngồi trên giường khí thế ngất trời chơi… Trửu rùa (ngộ cũng ko rõ nó là trò gì, chắc nó cũng giống đánh bài thui), cởi quần áo, vận may của Hi Nhã là tệ nhất, người khoá kín trong chăn, toàn thân cao thấp chỉ còn một cái quần đùi, Mặc Nhã cũng không tốt hơn chút nào, thân trên đã trần trụi, Lôi Tấn còn chút tốt đẹp, ít nhất trên người vẫn còn một tầng quần áo, về phần Minh Nhã, may mắn dến mức làm cho Lôi Tấn nghiến răng nghiến lợi, một lần cũng không thua

“tám chín phần đều là cỏ dại vô dụng.” Lôi Tấn bớt chút thời gian xem xét bốn đứa nhỏ, chút tài sản kia của Nho hắn biết rất rõ ràng

Cuối cùng, Hi Nhã đại bại, ba người kia thuận thế tiến lên, đem ngươi lột sạch, bốn tiểu tử ở bên vỗ tay khuyến khích

Người một nhà qua ngày vô cùng phong phú

Còn chưa đến chạng vang, bầu trời đã trở lên sầm sịt, bão tuyết cũng không có dấu hiệu ngừng lại, những nhánh cây trong viện đều bị tuyết đè nặng, những tiếng răng rắc vang lên không dứt

“Cửa đều bị tuyết chặn rồi, đẩy không ra.” Lôi Tấn thử nhiều lần, cảnh cửa vẫn không chút sứt mẻ

“Ta tới thử xem.”  Minh Nhã uống xong một ngụm đường lê cuối cùng, lau lau miệng chạy tới

“Ngươi ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, ta ra ngoài cửa sổ lấy cái xẻng xúc tuyết đi.” Thấy Minh Nhã cậy mạnh, xuống tay không biết nặng nhẹ, vạn nhất làm cánh cửa vỡ vụn, vào bên đêm trong bão tuyết thì phải làm sao, ngẫm lại liền từ bỏ thôi

Lôi Tấn nhảy ra ngoài cửa sổ, chân vừa mới chạm đất, thì lõm xuống dưới nửa thước, bên ngoài một mảng trắng xoá, tuyết rơi thực nhiều, gió lạnh thổi tới, hắn kéo chặt áo, đánh cái rùng mình, ở bên tường sờ đến cái xẻng đá, vừa mới xúc được vài cái, Lôi Tấn cảm thấy có chút gì đó không đúng, dưới tuyết hình như ố chôn thứ gì đó, chỉnh tề sắp xếp một đống lửa nhỏ, tựa hồ chậm rãi đang thức tỉnh

May mắn Lôi Tấn cũng lớn mật, nhưng cũng bị cảnh tượng quái dị này doạ đến mức lui vè sau từng bước

Một con, hai con, ba con….

“làm sao vậy, Lôi Tấn?” Minh Nhã từ bên cửa sổ nhảy ra hỏi

“Minh Nhã, ta đã trở về.” một con vật nhỏ màu trắng mang theo ba đốm lửa nhỏ hoan hô một tiếng rồi từ trong tuyết nhảy dựng lên, lao thẳng về phía Minh Nhã, một con bên cạnh có cái đầu hơi lớn bay lên, đạp ra một cước, tiểu hồ ly ở trên không trung xoay mấy vòng, rồi rơi xuống mặt đất, bắn lên vô số bông tuyết

“Thập nhất nhà chúng ta không hiểu chuyện” Tiểu huyễn hồ màu trắng đi đầu gật đầu một cía, phía sau là năm con huyễn hồ kích cỡ không đồng nhất

“Tam ca,” tiểu hồ ly ai oán bò đến, xép hàng cuối cùng đứng vững

Huyễn hồ dã tính khó thuần, tiểu hồ lý ở nhà hắn từ trước đến nay đúng là muốn đến thì đến muốn đi thì đi, mọi người cũng không hề để ý đến hướng đi của nó, nhưng lần này tựa hồ nó tính toán mang cả nhà đến đây định cư.

——————–

Bốn mươi năm ngày sau khi Tế nguyệt, mùa xuân năm thứ năm đúng theo hẹn mà tới, băng tuyết hoà tam, chim di trú quay về phương bắc, thảo nguyên lại một nữa trở lên náo nhiệt, chợ còn chưa tới, mọi nhà đã bận rộn cày bừa cho vụ gieo xuân, vừa lúc rảnh rỗi, các tài liệu dùng để làm nàh của Lôi Tấn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, rất nhanh đã bắt đầu

Không nói đến Tề La ở gần đó, Ngả Duy cùng nhà Mộ Á, cả nhà hộ xuất động mỗi ngày đều đi tới đây, thợ mộc có thể đến chỗ Gia Hách tìm một ít quen biết, tay nghề cũng tốt, thợ đá cũng cùng Lôi Tấn có quan hệ không tệ, nói chuyện cũng rất dễ dàng, hơn nữa nhà họ ở trong bộ tộc nhân duyên cũng không tệ, thêm thêm bớt bớt đích thực tới không ít người

Bọn Hi Nhã mỗi ngày đều vội vàng dẫn người, Lôi Tấn cũng không hề rảnh rỗi, chọn đá dựng nhà, chọn bùn tốt đắt nhà những thứ này đều không tới hắn, cơm canh hậu cần chuẩn bị tự nhiên là thảo đáng, một khối thịt lớn, một khay đồ ăn lớn, béo bwor mười phần

La Kiệt cũng rất có tâm, trước đó trưng cầu ý kiến của Lôi Tấn về bản vẽ thì không nói, hiện tại mỗi ngày đều đến công trường xem xét họ làm việc, những gì La Kiệt nói Lôi Tấn cũng không hiểu hết toàn bộ, phần lớn thời gian chỉ ở bên cạnh làm trợ thủ

Cuối cùng hơn ba tháng sau, cuối mùa xuân đầu mùa hạ, phòng ở rốt cục hoàn công, lúc này cũng vào giữa thời điểm họp chợ, vây săn, liên tiếp, họ đều chân không chạm đất, ngay cả lúc Khôn Các cùng Cảnh Bình chạy đến chơi, cũng không thể hảo hảo chiêu đãi, chỉ có thể mời bọn họ sang năm đến nhà chơi

Căn nhà mở rộng ra bảy căn phòng, các thứ đông tây gì đó thì xếp ở hai căn phòng ngoài cùng, người thời này bình thường không lưu hành cái gì gọi là chuồng heo hay chuồng gà, hơn nữa họ đã tiếp nhận cửa hàng Ngả Duy, cũng không có thời gian chăm sóc gia súc, nói sau lấy tính tình của Lôi Tấn cùng La Kiệt thì hai người này cũng chẳng có kiên nhẫn mà chiếu cố chúng

Bảy căn phòng, trừ bỏ một căn là nhà chính, còn sáu căn, lưu lại cho An Bố một gian, bọn nhỏ một gian, còn lại bốn gian, Lôi Tấn đề nghị bọn họ mỗi người một gian, Hi Nhã cười cười từ chối cho ý kiến, Mặc Nhã mím môi không nói gì, còn Minh Nhã trực tiếp không có nghe

Phòng ở dựa theo yêu cầu của Lôi Tấn, cửa sổ so với nhà bình thường lớn hơn không ít, tay nghè của Gia Hách, từng ô vuông cửa gỗ nhỏ nhắn, đều được khảm thuỷ tinh trong suốt, khảm lên cửa sổ rộng đến nửa thước, mỗi khi đến thời điểm giữa trưa ánh mặt trời sung túc, cả căn phòng đều trở lên ấm áp. Bỏi vì gió trên thảo nguyên rất lớn, bên ngoài còn cho thêm một cánh cửa sổ có thể đóng mở, trên mặt đất cùng vách tường đều là những tấm ván gỗ, đều là những cây cối cáo lớn phạt ra từ núi sâu, chất liệu gỗ cứng rắn, mài bóng, hiện lên những đường vân nhàn nhạt, Gia Hách nói gỗ này đã ngâm vào trong nước lên sẽ không lo bị nước làm mục, dưới phòng đoà hoả kháng, chờ đến đông thì việc sưởi ấm không tHi Nhãahf vấn đề, vốn La Kiệt muốn làm một cái lò sưởi áp tường trong nhà, nhưng nhìn một phòng toàn các vật liệu gỗ cùng tiểu hài tử, cuối cùng đành từ bỏ. Phòng ở này nằm trên một cái sườn dốc nhỏ, phòng ở phía nam cách mặt đất hai thước làm thêm một cái hành lang gấp khúc, phía trên có đặt thêm bàn, có thể thưởng thức phong cảnh rộng lớn của thảo nguyên ở đây, vào mùa hè ngồi đây để hóng mát cũng không có gì tốt hơn, phía dưới hành lang gấp khúc này là chỗ định cư của một nhà hồ lý

Hia gian phòng phía tây, một gian dùng để đồ lặt vặt, một gian khác tuy nói là phòng bếp, thế nhưng người trong nhà cũng không nghĩ sẽ tách ra, đồ ăn vẫn như trước là ăn ở chỗ nhà La Kiệt, nơi này chỉ đặt một cái bếp lò, thường ngày có thể nấu một chút nước ấm, La Kiệt còn bảo người ta bịt kín cái bép lò lớn lại, ý nghĩ kỳ lạ của y là, trông cậy vào đó ngày nào đó phuc khí tâm linh, có thể nướng ra bánh ga-to hay bánh mì linh tinh gì đó, Lôi Tấn ngẫm lại tay bfheef của La Kiệt, ngầm cười cười, trên mặt mặc y đi gay sức ép, người luôn có hy vọng tốt lành, hắn cũng không thể dội tắt tích cực của người ta

Hai phòng phái đông thì dọn sạch, bên trong xếp một cái giường, ngày thường có thể để vài thứ linh tinh, thời điểm có khách chỉ cần dọn dẹp một chút thì thành phòng cho khách

Giữa phòng ở cùng suối nước nóng còn có một khoảng đất lớn, đào thành một cái hố to, bọn Hi Nhã sau khi ngơi và khôi phục một chút sức lực, liền nghĩ đến Lôi Tấn hay dùng các loại ngó sen, hạt sen để thúc giục mọc răng tốt, cái này chỉ cần nhổ đến trồng xuống là được

Sau khi phòng ở xây xong được nửa tháng, đồ dùng trong nhà Gia Hách cũng đã lục tục làm xong, trừ bo các thứ thông thường như giường, bàn ghế hay tủ áo, còn có những thứ đơn giản như ghế nằm, những cái bệ đèn vuông vắn để đặt chân trâu.

Chò mọi thứ hết thảy xong xuôi, lúc người đã có thể vào ở, mùa hè đã qua được một nửa, giữa lúc đó Lam Tề có tới một chuyến, mang đi Bọt đã trốn nhà hơn nửa năm, Lôi Tấn cuối cùng đã tiến vào tháng mang thai thứ chín, đứa nhỏ vẫn như trước không chịu nhúc nhích, khiến người một nàh sợ hãi, phải biết thú nhân thì tám tháng, giống cái thì chín thàng đã ra, Thiên Khải sau khi bắt mạch cũng chỉ nói đứa nhỏ bình an khoẻ mạnh, còn về phần làm thế nào cho nó đi ra, lão cũng không có biện pháp gì, Lôi Tấn thực ra ngoại trừ chuyện có thể ăn có thể uống có thể ngủ ra, cái bụng có hơi lớn một chút thì chẳng có gì khác thường, đứa nhỏ này so với Nho còn ngoan hơn, ở trong bụng hắn gần mười tháng, số lần dịch chuyển có thể đếm trên một bàn tay, hơn nữa là sau khi được sáu tháng mới bắt đầu di chuyển, làm cho Thanh kiều dược sư ban đầu hoài nghi có phải là thai chết hay không

Hạ đến thu đi, trong hồ nước truyền đến từng trận ếch kêu, màu xanh mênh mông, đứa nhỏ rốt cục cũng sinh ra ở tháng thứ mười, lần này sinh sản cả ba người bọn Hi Nhã đều ở bên cạnh, quá trình thực sự thuận lợi, là một bảo bảo béo béo có mái tóc thưa thớt màu ngân bạch, sau đó trong nháy mắt liền hoá thành một quả cầu lông màu bạc, Lôi Tấn lần đầu thanh tỉnh nhìn thấy tiểu thú nhân biến hình, còn cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng bảo bảo vẫn không hề khóc, Thanh kiều dược sư vỗ lên mông bé vài cái, bé há mồm, mọi người còn đang nghĩ bé rốt cục khóc, ai ngờ bé chỉ ngáp một cái, hai cái móng vuốt béo béo liền ôm lấy đầu ngủ tiếp

Bé cái gì cũng thích ăn, chỉ qua một tháng, liền lớn thêm một vòng, phần lớn thời gian đều là ngủ say, bất quá cũng học được cách lăn lộn, vào thời điểm người nhà không chú ý, bé thường xuyên co thành một viên cầu, sau đó lăn lông lốc lông lốc đến khắp nơi, vì thế cái cảnh tượng cả nhà xuất động khắp nơi tìm bảo bảo đã trở nên rất quen thuộc, thậm chí có một lần không để ý, bé lăn ra khỏi nhà, thiếu chút nữa là rơi vào trong hồ nước chết đuối, cũng may mà huynh đệ hồ ly nhanh nhẹn, ra sức kéo trở về

Lôi Tấn bị hù doạ chết khiếp, đành phải tìm một sợi vài dài buộc quanh bụng bé, ba tiểu gia hoả đối với vị đệ đệ chỉ biết ngủ này cũng rất ngạc nhiên, thường xuyên qua kéo kéo lỗ tai, cắn cắn cái đuôi của bé, có thể do màu lông gần giống nhau, bọn tiểu hồ ly cũng rất thương yêu bé, vào lúc thời tiết tốt, tổng hội đều nâng bé ra ngoài phơi nắng

“bảo bảo ăn cơ,” Lôi Tấn chỉ cần vừa nói lời này, bé lập tức lật bụng nhào qua, miệng mở đến là to