Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 135: Kết hôn đi




“Xuân Kỷ, trưa nay ở lại đây ăn cơm đi, Mặc Nhã đã đi làm, ta bảo bọn Nho đi mời sư phụ ngươi qua ăn luôn.” Lôi Tấn xoa bóp bả vai đau nhức, thấy Xuân Kỷ đi ra từ trong phòng liền mở miệng nói

“Được.” Xuân Kỷ rửa tay trong chậu nước trước sân, không hề khách khí với Lôi Tấn

“Nho, ngươi rửa đi, ta ra ngoài một chút.” Lôi Tấn nhướn cằm, ý bảo một đống nho đang bày trên bàn, Minh Nhã này thực không có não, biết hắn thích ăn nho, liền ở nhà trồng mỗi 1 một loại này, làm cho cả hai cái viện chỉ cần liếc mắt một cái, khắp nơi đều là màu xanh mướt của nho, bây giờ tất cả đều đã chín, người trong nhà lại ăn không hết, hạt nho lại rơi xuống khắp nơi, Lôi Tấn gần đây bắt đầu tính toán làm một ít rượu nho, bằng không để lãng phí cũng thực đáng tiếc

“Ba ba, ngươi gọi ta à?”Nho ngó cái đầu nhỏ ra tìm hiểu

Lôi Tấn bật cười, lúc trước đặt cái tên tự này như thế nào không nghĩ tới tình huống này, thực đúng là phiền toái

Xuân Kỷ cười ngoắc ngoắc Nho lại gần, phái bé về nhà đưa tìn, về phần Cam cùng Bưởi tự nhiên lúc nào cũng giờ giờ khắc khắc mà phát huy công năng làm cái đuôi của Nho, thực sự tự giác mà bám theo

Nho cũng theo thói quen mà trừng mắt với hai tiểu tử kia một cái, nhưng cũng không hề ngăn chúng đi theo, một tiểu oa nhi phấn nộn dần theo hai con báo nhỏ màu hoàng kim lúc la lúc lắc đi ra cửa

Xuân Kỷ vỗ tay cười to nói “Ta xem tính tình nho thực sự cũng dồi dào sưc sống giống ngươi.” Kiền cường tự lập, cũng biết quý trọng cùng bao dung người bên cạnh, chuyện này nói thì rất dễ, nhưng chân chính làm được lại không có đến mấy người, ít nhất bản thân y và La Kiệt đều không có, cho nên y cuối cùng mất đi Xứng Ninh, cho nên La Kiệt cùng An Bố vẫn còn tra tấn lẫn nhau, mà Lôi Tấn, hắn mới là người duy nhất có được hạnh phúc

“Con ta tự nhiên giống ta.” Lôi Tấn nhướn nhướn mày, căn bản không tính toán che dấu chút đắc ý nào của mình, đem nho trong tay đưa cho Xuân Kỷ, tiếp theo nhảy đến một cái ghế khác, hơi hạ giọng hỏi “Ta nói này, thương thế của tộc trưởng thế nào rồi?”

An Bố lúc trước bị thương rất nặng, bây giờ hiện tại hành động thoạt nhìn không có gì trở ngại, nhưng rốt cục vẫn là bị thương căn cơ, cần phải hảo hảo chăm sóc, hiện tại nhà An Bố cũng không còn ai, An Sâm cùng An Lạc liền thương lượng đem người nhận về, mọi người ở cùng một chố,c òn có thể chiếu ứng lẫn nhau

Vài năm không gặp, Xuân Kỷ cũng thay đổi không ít, người càng lúc càng ổn trọng, bản thân không tính, còn cùng Thiên Khải ở trong bộ tộc lấy việc xem bệnh cho mọi người đổi lấy đồ ăn, không dựa vào thú nhân, cũng may miệng lưỡi bén nhọn không thay đổi, bằng không Lôi Tấn cũng cảm thấy đây không phải Xuân Kỷ

Xuân Kỷ đem nho đã rửa xong bỏ vào hộp gỗ, đầu khẽ nâng nói “Hôm nay lúc bôi thuốc nhìn về cơ bản thì các vết thương đều đã khép miệng, còn thân thể có thể khỏi hẳn hay không thì phải đợi qua mùa đông mới có thể có xác nhận cuối cùng.” Dù sao vết thương trong lòng kia cũng không phải là vị trí của y

“Vậy là tốt rồi, chờ đầu xuân sang năm, thân thể tộc trưởng tốt hơn, phòng ở của ta cũng hoàn thành, đến lúc đó lưa cho ông ta một cái phòng.” Nói đến phòng ở, hắn lại đau đầu, chờ đến lúc chân chính động thổ, mới phát hiện phòng ở ở thế giới này không phải là một sự tình đơn giản, tài liệu cần dùng không phải mua, chỉ là nhà mình cần phải chuẩn bị một chút, hơn nữa nếu muốn ở thoải mái một chút, các thứ đó cần phải chuẩn bị càng nhiều, cùng với việc mỗi ngày tìm một ít này, hay thiếu một vài thứ kia, còn không bằng tam thời đình công, chờ chuẩn bị đầy đủ hết thì hơn, hơn nữa còn không đến hơn một tháng thì lại bắt đầu mùa đông rồi, các lão nhân trong tộc đều nói nhà ở dựng vào mùa đông thì không rắn chắc, điều tốt duy nhất chính là những đồ dùng trong nhà mà hắn muốn Gia Hách cũng đã làm ra không ít

Mặc Nhã ném một cái rau chân vịt xanh biếc vào trong nồi, nhanh nhẹn đánh thêm hai quả trứng vào quấy quấy, nghe thấy tiếng của Lôi Tấn, khoé miệng hơi nhếch lên, y hiểu được tâm tư của mình, vô luận a sao cuối cùng quyết định như thế nào, y đều tán đồng, về phần a cha, y có thể tới chiếu cố

“Sau khi trở về dùng thuốc của Xuân Kỷ, hiện tại cảm giác tốt hơn nhiều rồi.” An Bố từ trong phòng đi ra vừa lúc nghe thấy lời nói của Xuân Kỷ

“Y thuật của ta ta tự mình biết, không cần ngươi nói tốt.” Xuân Kỷ bĩu môi, căn bản không tính toán thừa nhận tình hình thực tế của mình, hiện tại ngẫm lại bản thân lúc dó thực sự quá mức bướng bỉnh, y từ nhỏ đã theo sư phụ sống trong cấm địa, căn bản chưa từng gặp qua mấy người bình thường, chừng mười tuổi bản thân tự mình xuất môn, An Bố là người đối xử với mình tốt nhất, nhưng gã từ đầu đến đuôi chỉ xem y là đứa nhỏ mà chiếu cố, bản thân y tội gì phải kiên trì nhiều năm như vậy chứ.

Ánh mắt An Bố ôn hoà trầm tĩnh, cũng không đem lời của y để ở trong lòng, nói thêm “Hai ngày nữa ta sẽ về nhà ở, phòng ở cứ luôn để không cũng không phải chuyện hay, nếu không có người ở, phòng sẽ mau hỏng.” ông biết bọn Lôi Tấn cùng Mặc Nhã đều là những hảo hài tử, nhưng nơi này rốt cục vẫn không phải là nơi mình nên ở lại, gã tới từng này tuổi rồi, đã không còn phần xúc động khi còn trử kia nữa, bản thân sống một mình cũng không có gì không tốt

Lôi Tấn muốn mở lời giữ lại, nhưng khi nhìn thấy La Kiệt đứng phái sau An Bố mặt mũi che phủ đầy mây đen, đáy mắt tươi cười không thể khống chế càng ngày càng đậm

An Bố tự nhiên cũng thấy được sự dị thường của Lôi Tấn, hơn nữa hơi thở mà gã luôn khát vọng đang ở phía sau, gã sao cso thể không nhận ra

La Kiệt dưới ánh mắt nghiềm ngẫm của Lôi Tấn thẹn quá hoá giận, cơn tức trong lòng đối với tên đầu sỏ vọt cao “Cũng tốt a, cút sớm một chút đi, cũng không ai bảo ngươi phải ở lại đâu.” Tiếng nói La Kiệt vừa dứt, liền đạp mạnh một cước lên cánh cửa phòng của An Bố

“Xứng đáng.” Xuân Kỷ một chút cũng không thương xót gã, rõ ràng bình thường là một người xử lý sự tình rõ ràng trật tự, nhưng cứ đụng tới La Kiệt, đầu óc cũng không biết chạy đi đâu

Tính tình Lôi Tấn đúng là e sợ thiên hạ bất loạn, vẫn giữ tư thế từ trên cao nhìn xuống mà vỗ vỗ bả vai An Bố, lửa cháy đổ thêm dầu mà nói cái gì ngạo kiều, không được tự nhiên linh tinh, người khác nghe đến mơ mơ màng màng, khiến La Kiệt tức giận tóm lấy một thứ trên cửa sổ ném mạnh xuống đất

Lôi Tấn thấy sắc mặt y thay đổi, cũng vui vẻ trêu chọc y, thoải mái nhảy trên mấy cái băng ghế né tránh chạy trốn, ngẫu nhiên còn có thể thuận tay mà ngắt mấy chùm nho xuống, bất quá vui sướng cực độ thường sinh bi thảm, một cái đặt chân không ổn, cái băng ghế bị giẩm nghiêng đi, mắt thấy người cũng sắp ngã xuống

Mặc Nhã vốn đang đứng ở cửa bếp nhìn bọn họ chơi đùa thấy vậy liền phi qua, khó khăn lắm mới đẹm ngươi ôm vào trong ngực, liếc mắt nhìn bụng của hắn rồi thở dài, nói “Đã là a sao của ba đứa nhỏ rồi, như thế nào còn không thành thực một chút.”

Lôi Tấn vẫn rát tiêu sái, buông tay ra, từ trên ngwoif y nhảy xuống, nói “không sao, cùng lắm thì ngã một cái thôi.”

Hi Nhã cùng Minh Nhã hôm nay vào trong núi đốn củi, chuẩn bị một chút vật liệu gỗ cho phòng mới

An Sâm cùng An Lạc từ ngoài vườn về, ngoại trừ chút ngô non, hái được đậu sừng cùng dưa leo, còn đào ít khoai lang, đều đã rửa qua ngoài suối

Mấy năm nay mấy loại ngô và lúa này ở trong bộ tộc có rất nhiều, bọn Hi Nhã cũng thường xuyên tới Hổ tộc bộ tộc, cũng mang những mầm rau dưa ở nơi đó về không ít, hơn nữa cũng có người tìm được một ít rau dại có thể ăn được ở trong núi đem về gieo trồng, hiện tại rau dưa đã đa dạng hơn rất nhiều, có ít loại Lôi Tấn nhận ra, còn có một chút là thuộc về thế giới này, đều chưa từng thấy qua, hương vị cũng rất khác

Trong đó có một loại đò ăn Lôi Tấn thấy có vị giống như đường mà Nho thích nhất, đó là một loại cây xanh tốt quanh năm với những bụi hoa nhỏ màu tím, nghe nói cây này mùa xuân nở hoa, mùa hè kết quả, nhưng trái cây muốn chín thì phải đợi tới mùa đông mới được, quả cỡ nắm tay, màu vàng óng, đặt trong nồi nấu một buổi sáng, sẽ trở thành nước đường mang hương vị ngọt ngào. Chờ đọng lại sẽ thành một cục đường bán trong suốt, cắn vào giòn giòn, lúc Lôi Tấn nấu thứ này thường thả thêm mấy loại trái cây, thoạt nhìn vừa mới mẻ lại xinh xắn, Nho thường thường bỏ hai khối trong túi áo, chuẩn bị tuỳ thời xuất môn có thể tặng cho các tiểu giống cái khác mà mình quen, đương nhiên cũng có thời điểm là tiểu thú nhân, nó từ nhỏ đã là con quỷ nhiều tâm nhãn, Lôi Tấn không sợ nó ra ngoài chịu khi dễ gì, chỉ cần nó không khi dễ người ta là tốt rồi

Hiện tại nạn đói mùa xuân trong bộ tộc cơ bản sẽ không đói chết người, nguyên nhân là rất nhiều nhà đã lấy mầm cây từ chỗ bọn họ, cho nên nhà bọn họ hiện giờ trong bộ tộc là có nhân duyên tốt nhất, hơn nữa bởi vì có quan hệ với An Bố, nên nếu Hi Nhã muốn làm tộc trưởng, thì cũng là chuyện ván đã đóng thuyền

“Cha, cha.” Hai túm lông ngắn nhung nhung đầu tiên là lăn vào, trên chòm râu nho nhỏ còn có hạt nước đang chạy tới chạy lui, vừa nhìn là đã biết ở bên ngoài đã ăn thứ gì đó

Lôi Tấn nắm lấy chân trước của chúng, mỗi tay nhấc một con lên trên đầu gối, hỏi “Lại tới chỗ nào ăn thế, chỗ Tề La khế cha hả?”

Bưởi nâng cái móng vuốt mao nhung nhung lên lau lau miệng nói “Gia Hách khế cha nấu một bát tô thịt dê.”

Cam vẫn ý do chưa tẫn mà liếm liếm miệng

Nói đến đây, Lôi Tấn đã muốn cười, lúc trước đã đáp ứng, cho Tề La cùng Gia Hách một đứa nhỏ trợ giúp dưỡng, mới đầu thương lượng là Bưởi, ai bảo cứ mỗi chút lại meo meo mãi là cho hắn nhức đầu, nhưng đối với bọn Tề La vất vả lắm mới có được đứa nhỏ, vui quá…. Nên mỗi ngày đều thay đổi cách thức nấu những món ăn ngon, nhằm lấy lòng Bưởi, kết quả Cam cũng mặc, liền mạo danh thế thân đi cọ ăn cọ uống, hai người bọn nó lúc đứng chung một chỗ, trừ cái đầu còn có thể nhận biết, nhưng nếu một mình hành động, trừ bỏ Lôi Tấn những người khác thực đúng là không thể liếc mắt một cái liền nhận ra được, đến cả Hi Nhã cũng bị trêu chọc qua, vừa mới tắm cho Bưởi xong, tiếp theo sẽ lại đem Bưởi bắt về tắm một lần nữa, vì thế bên nhà Tề La thường xuyên xuất hiện một màn quỷ dị như sau, mới vừa đem Bưởi uy no tiễn bước đi, ngay sau đó lại thấy nhóc vui vẻ chạy tới ăn uống. Cả kinh tới mức Tề La phải cảm thán, đứa nhỏ này sức ăn thật là tốt, cứ vài lần như vậy, Gia Hách cũng đã nhìn ra manh mối, liền thẳng thắn tới tìm Lôi Tấn tính toán thương lượng để y trợ giúp dưỡng cả hai đứa, Lôi Tấn ngẫm lại hiện tại cùng trợ giúp dưỡng hai đứa cũng không có gì khác nhau, vì thế liền đồng ý.

Minh Nhã hiểu rõ Nho nhất, mỗi lần trở về nhất định phải ôm ôm gặm gặm. mới vừa ngồi xuống bên cạnh Lôi Tấn, trên đùi đã bị đá một cước “Đi tắm, toàn mồ hôi, đợi ăn cơm.”

Minh Nhã ngoan ngoãn đáp ứng, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, xoay người nhỏ giọng hỏi “Ngươi hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?”

“Chuyện gì cũng không có, ngươi khẩn trương cái gì?” Lôi Tấn chống cằm lé mắt nhìn y, không cho là đúng

“Nhưng mà….:” Minh Nhã cắn cắn môi dưới, nhìn đại ca nhị ca trong bếp, không biết nên nói như thế nào

“Ngươi xem bộ dáng ta có giống như đang có bảo bảo không?” Lôi Tấn lôi kéo tay y đặt lên cái bụng vẫn phẳng lì như cũ của mình

Minh Nhã ôm lấy Lôi Tấnô Thụy, lấy tay cẩn thận sờ sờ xuống, từ sau khi Lôi Tấn trở về, ba người bọn họ đã thương lượng tốt lắm, hai năm này không dùng thú hình làm với Lôi Tấn, nghĩ đến Lôi Tấn mỗi lần sinh bảo bảo đều bị gây một chút sức ép. Bọn họ đều sợ

Nhưng Lôi Tấn lại luôn thừa dịp đại ca cùng nhị ca không ở, mà lừa y hoá thành thú hình làm, nhiều lần như vậy, trong bụng Lôi Tấn có lẽ đã có bảo bảo của Minh Nhã

“Nếu ta có thể sinh thì tốt rồi, Minh Nhã hiện tại một chút cũng không sợ đau.” Minh Nhã thực sự ảo não, y hiện tại đã biết thú nhân không thể sinh bảo bảo

Lôi Tấn xoa xoa mái tóc bạc của y, bị bộ dạng khả ái đó trọc cười, nói “Ừ, ta cũng thế, có một bảo bảo giống Minh Nhã cũng không tồi.” Đối với chuyện mang thai sinh đứa nhỏ hắn đại khái vĩnh viễn cũng không thể thích ứng được, nhưng nếu Hi Nhã cùng Mặc Nhã đều có đứa nhỏ của chín mình, thì hắn cũng không ngại cho Minh Nhã một đứa

Minh Nhã nghe hắn nói vậy lập tức nhếch mép cười, cúi đầu tự cho là không có ai thấy ở trên mặt Lôi Tấn thân một cái, tiếp theo hoá thành thú hình, ngậm lấy hai quả cầu lông nhỏ phóng đến con suối sau nhà tắm rửa

Hiện tại nên ăn gì đó thì hơn, Lôi Tấn bắt đầu tận hết sức lực mà đem ba tên kia dạy dỗ thành các cao thủ nhà bếp, Mặc Nhã giữ trưa làm món thịt dằm nhừ, phía trên còn rắc thêm ít thịt vụn, một ngụm cắn xuống nhưng thịt vẫn tầng tầng mềm mềm, ăn kèm với canh rau chân vịt, chiếm được lời khen ngợi của Xuân Kỷ cùng Thiên Khải, còn về các thú nhân kia hì thích ăn thịt hầm, lửa trong nhà bếp vẫn đang cháy tí tách, mùi thơm cua ngô và khoai lang nhẹ nhàng bay khắp trong sân

==========

Mùa mưa đã qua, không trung càng ngày càng trong vắt, Lôi Tấn giắt theo ba đứa nhỏ, ở trên thảo nguyên thuần hoá linh dương của nhà mình, La Kiệt vẫn ở trong nhà không ngừng viết viết vẽ vẽ cái gì đó, cũng thường xuyên tới thần miếu thỉnh giáo lão sư ở đó vài thứ, thỉnh thoảng còn tới chỗ Lôi Tấn thương lượng về bản vẽ căn phòng mới, các thú nhân trong nhà thì lên núi đốn củi, chuẩn bị ác vật liệu đá, phơi nắng mớ cỏ tranh đã cắt, tìm người nhờ bện chiếu, chăm sóc vườn tược, ra ngoài săn bắt, mọi người đều vội vã làm việc, ngày ngày trôi qua rất ấm áp an bình, chẳng qua An Bố cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi, mùa thu hoạch rất nhanh lại tới, mọi người trong nhà lại vội lên

Có cái giường nhỏ có bánh ngày trước làm cho Nho là tiền lệ, lần này Lôi Tấn chỉ có ý muốn làm một cái xe to hơn, Gia Hách thế nhưng lại vô sự tự thông làm ra xe có hai bánh xe lớn giống như xe ba gác, ngay cả Lôi Tấn cũng không khỏi không bội phục tay nghề làm mộc trời ban cho người này

Tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện tình huống bánh xe bất ngờ thay đổi phương hướng, thoát khỏi đường đi, nhưng tổng thể mà nói vẫn giúp tránh bận rộn, thú nhân cũng không cần phải thường xuyên chuyển hoá thành thú hình để cõng thứ gì đó về, phải biết là làm như vậy thực sự tổn hại đến sức khoẻ, bất quá thời gian gấp gáp, Gia Hách chỉ mới làm ra năm cái, trong đó hai cái Lôi Tấn sớm đã đặt trước, còn lại chỉ có thể từ từ rồi sẽ có

Bận rộn chừng sáu đến mười ngày, khoai tây cùng khoai lang đều đã sắp vào hầm, phươi nắng ở trước và sau phòng đều là ngô cùng đậu nàng màu vàng óng, màu đỏ của ớt cùng màu nâu của nấm, Lôi Tấn còn hãm nước đường, ngâm tỏi cùng cà, muối rau cải trắng cùng rau dại, góc tường có máy cái hũ gốm dùng bùn để che kín nắp là trứng cút, trứng gà rừng, trứng vịt hoang, trứng chim nhạn, trứng của đủ các loại chim không biết tên, đầy là do Mộ À kẻ đam mê trứng đem tới, mọi người không hết, Lôi Tấn đơn giản đem tất cả đi muối. Có những thứ này, mùa đông hẳn là sống khá giả

Vụ thu hoạch đã qua, gió bắc dần dần thổi tới, tiểu mạch còn chưa có gieo, mà trong ruộng còn thấp thoáng gốc cây ngô

“Đi thôi, hôm nay chỉ làm tới đây thôi, bầu trời tối đen rồi, chúng ta về nhà đi.” Mặc Nhã ôm lấy bả vai Lôi Tấn, hô to về phía Hi Nhã và Minh Nhã cách đó không xa

Hoàng hôn nặng nề phủ xuống, toàn bộ tộc được bao phủ trong màn sương của khói bếp.

“Chúng ta kết hôn đi.” Lôi Tấn nhìn vùng đất trống trải, tối đen lại vắng lặng này, bởi vì có thêm ba người này bên cạnh, rất nhiều chuyện đã trở nên bất đồng, giờ khắc này, hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện này

“Gì?” Mặc Nhã khó hiểu

“Ta nói chúng ta cử hành nghi thức đi.”

Dưới trời chiều, Lôi Tấn vẫn đứng thẳng tắp như vậy, giố nhấc lên một góc áo hắn, ý cười từng tấc từng tấc tràn trên gương mặt, trong con ngươi tối đen như đang trói buộc hết thảy ánh sáng cùng nhiệt hoả

Lôi Tấn như vậy, thật đẹp, Mặc Nhã trong nháy mắt cũng thất thần

“Chúng ta cử hành nghi thức đi, chờ ta xây phòng ở xong, cả bốn chúng ta sẽ cử hành nghi thức, ta sẽ đem các ngươi lấy hết về nhà.” Lôi Tấn hưng phấn mà hô một câu

Người đi qua nghe thấy phát ra tiếng cười đầy thiện ý, còn chưa thấy qua một giống cái chủ động như vậy đâu