Từ sau khi Vinh Xuyên cự tuyệt y sđịnh bầu bạn với thú nhân của Cảnh Việt, a sao y sau khi quay về hang động của mình thì cứ ngồi như vậy, cơm chiều cũng không ăn
“A sao,” Vinh Xuyên bới thêm một chén thịt hầm nữa rồi bưng qua, ngó nhìn sơn động phía bên Lôi Tấn người người lui tới náo nhiệt dị thường, lại nhìn bên này, lạnh lẽo vắng vẻ, y làm sao nguyện ý ở lại trong sơn cốc không người này, nhưng mà vừa nghĩ đến Tỉnh Đường, hắn lại thà rằng bản thân mình sống một mình
A sao Vinh Xuyên thấy y vẫn giơ bát cơm, rốt cục đau lòng, nhận lấy, nhưng lại thở dài một tiếng, nói “Vinh Xuyên, không phải a sao buộc ngươi không nên làm thế nào, nhưng thực sự ngươi cũng đã hơn hai mươi rồi, sự tình gì cũng nên có chủ ý, a sao đã lớn tuổi, có chết già trong cái sơn cốc này cũng không sao, nhưng ngươi thì dao, chẳng lẽ cả đời này cũng cùng a sao ở đây sao?”
Vinh Xuyên ôm đầu ngồi chồm hổm ở đó không nói câu nào, đạo lý này hắn cũng không phải không hiểu.
Hôm nay Cảnh Việt vừa nói chọn người, y chỉ biết chính là Tỉnh Đường, dù sao trong bộ tộc có thu lưu thú nhân lưu lạc, trừ bỏ gã ra thì còn có ai, một kẻ quái dị, khí lực cũng không nhỏ.
Vinh Xuyên một lòng suy nghĩ lấy giống cái xinh đẹp làm bạn lữ, nhưng cho dù tướng mạo hắn có tốt, thì cái thanh danh tham ăn lười biếng vẫn không tốt, cho nên đừng nói đến các giống cái xinh đẹp trong bộ tộc, cho dù chỉ là giống cái tướng mạo bình thường cũng đều không muốn liếc y thêm một cái, cho dù Lôi Tấn có nguyện ý nói chuyện với y, nhưng mà hắn cũng đã có đến ba thú nhân làm bầu bạn
Con mình tâm tư thế nào lại không biết rõ, nói tiếp “Lôi Tấn, ngươi cũng đừng có nghĩ nữa, chính ngươi nhìn xem, ba thú nhân nhà hắn, ngươi đánh thắng được ai?”
“hắn, còn đã sớm không trông cậy gì.” Giống cái hung hãn như vậy, hở một tí là lấy đao uy hiếp giết người, y còn sợ ngày nào đó phải chết ở trên giường đấy, hơn nữa y với giống cái cũng không được
“Vậy ngươi còn muốn cái gì, giống cái không được, thú nhân cũng không được, khó có được lần tộc trưởng nhả ra như lúc này.” Tuy rằng tộc trưởng không thể ra quyết định cuối cùng, thế nhưng bình thường một khi tộc trưởng nói có thể, thì cũng không có ai phản đối
“A sao, ngươi không biết, ta cùng cái tên Tỉnh Đường có cừu oán.” Vinh Xuyên bị buộc nói ra lời nói thực
“Ngươi cùng gã có thù hận gì? Ta thế nào lại chưa từng nói qua.” A sao Vinh Xuyên không tin tưởng, Tỉnh Đường là một thú nhân lưu lạc, cùng người trong bộ tộc kết giao rất ít, ngay cả phỏng ở trong bộ tộc cũng vừa tối vừa xa, sao có thể có thù hận gì với Vinh Xuyên
“Dù sao có cừu oán là được.” Vinh Xuyên theo bản năng mà che mông, hàm hàm hồ hò nói
Vinh Xuyên tuy rằng thường xuyên nói dối, nhưng lần này thực sự không có, nói đến thù hận với Tỉnh Đường, thì cũng đã có nhiều năm, Vinh Xuyên sau khi thành niên không có giống cai nào để ý, nên dưỡng thành thói quen trộm theo dõi những giống cái xinh đẹp, việc này người khác chưa từng phát hiện qua, nhưng lại bị Tỉnh Đường phát hiện vài lần, lần nào cũng ngầm ra tay giáo huấn y vài lần
Tỉnh Đường khí lực lớn, Vinh Xuyên đánh không lại, mỗi lần đều bị đánh một trận, nhưng lại không bỏ được thói quen theo dõi giống cái, sau đó có một lần lại bị Tỉnh Đường bắt gặp, Vinh Xuyên nghĩ không khỏi lại bị đánh một trận, đã làm tốt chuẩn bị trong lòng, cũng không nghĩ đến Tỉnh Đường không nói hai câu, liền đem người khiêng vào nhà, ấn y lên giường đâm vào rút ra không dứt suốt một đêm, khiến y ba ngày sau không rời giường được
Từ đó về sau, bị bắt một lần là bị làm một lần, Vinh Xuyên ban đầu còn đánh còn đá, càng về sau cũng dần dần cảm thấy thú vị, có đôi lần còn cố ý đa ngang qua cửa nhà Tỉnh Đường để bị bắt lại, sau đó vào làm loạn một phen
Những ngày lén lén lút lút cứ như vậy giằng co hơn hai năm, thẳng tới ngày y bị a sao chộp tới bắt lên núi gặt lúa, thấy được Cảnh Bình cùng Lôi Tấn liền nảy lên tâm tư, thừa dịp Lôi Tấn một mình, liền làm ra sự kiện kia, thời điểm y và a sao bị đuổi khỏi bộ tộc, Tỉnh Đường ôm ngực đứng ở ven đường, lạnh lùng nhìn họ, một câu cũng không nói, khi đó ý chỉ biết mình cùng Tỉnh Đường coi như là xong rồi, không nghĩ tới Tỉnh Đường thế nhưng lần này lại ra mặt
Vinh Xuyên không mở miệng, a sao y cũng không có biện pháp, chỉ khẽ thở dài bên tai y, buổi tối y ngủ cũng rất bất an, nhất là khi nghĩ tới gương mặt từ từ già nua của a sao, lại nghĩ tới ánh mắt lãnh đạm của Tỉnh Đường, có đôi khi còn nghĩ tới Lôi Tấn, có đôi khi y nghĩ nếu Lôi Tấn có thể lưu lại, nhưng ngày trong sơn cốc trôi qua cũng không quá khó khăn, nhưng Lôi Tấn lại phải đi, chỉ cần nghĩ tới một ngày nào đó a sao không có, một mình hắn phải sinh hoạt ở cái sơn cốc không người này, cả người đầy mồ hôi lạnh mà giật mình tỉnh lại
Cứ thế qua vài ngày, Vinh Xuyên rốt cục quyết định, vô luận như thế nào, cứ về bộ tộc trước, về phần Tỉnh Đường, gặp mặt thì có thể thương lượng
Y cùng a sao thu dọn đồ đạc xuất cốc, không nghĩ đến Tỉnh Đường sẽ chờ ở bên ngoài, chính là cái mặt lúc trước đã khó coi, giờ lại càng âm u, càng thêm dữ tợn, thẳng đến mức a sao y bị doạ sợ lùi sai hai bước
Tỉnh Đường mặt không chút thay đổi liếc họ một cái, nhận lấy đồ đạc
Nhà cũ của Vinh Xuyên vẫn ở chỗ cũ, chính là ba bốn năm không ai ở, bên ngoài căn phòng cũ nát lợi hại, nhưng sau khi vào trong mới phát hiện, trong nhà lại rtAn Sâm sạch sẽ tựa như vừa mới được dọn dẹp qua
Rốt cục có thể trở về bộ tộc, ánh mắt a sao Vinh Xuyên nhìn căn nhà toát lên sự thaoir mái không thành lời, bản thân lấy những hoa quả kho to to nhỏ nhỏ ra, đem sang từng nhà hàng xóm tặng
“Về sau tính ở đây hay là chỗ ta?” Tỉnh Đường một chút cũng không khách khí ngồi lên giường của Vinh Xuyên, rốt cục mở miệng nói câu đầu tiên trong ngày
“Ta ở đây tốt lắm.” Vinh Xuyên kiên trì đáp
Tỉnh Đường bất âm bất dương cười quái dị một tiếng nói “Lúc ta đâm vào ngươi, nhớ rõ ngậm nhanh miệng vào, đừng để a sao ngươi sợ hãi.”
Một trận tê dại chạy dọc trên lưng Vinh Xuyên, cũng nhớ tới sự sảng khoái cùng nóng bỏng khi hai người ở chung hai năm trước, đến gần hai bước, thử mở miệng “Nếu không, ta ở chỗ ngươi?”
Tỉnh Đường lúc này mới hừ một tiếng
Vinh Xuyên biết đây là đã đồng ý rồi, trong lòng không biết vì cái gì lại mừng rõ như điên, nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ ra
Hai thú nhân kết thành huynh đệ cũng không có nhiều nghi thức phức tạp phải cử hành giống như thú nhân cùng giống cái, chỉ cần làm ra cái hình thức, cho người trong bộ tộc biết là được
Tỉnh Đường là người ngoài, trong bộ tộc tự nhiên không có thân nhân, Vinh Xuyên lại là người như vậy, trong bộ tộc cũng không có mấy người thích y, cho nên đến ngày thứ ba sau khi Vinh Xuyên trở về bộ tộc, hai người đơn giản đặt mua chút thức ăn, cũng may Tỉnh Đường ngày thương cũng có mấy người coi là bằng hữu, Cảnh Việt cùng Mặc Nhãg cũng cực kỳ hãnh diện, mang theo nửa gói lớn lương thực tới, quan hệ hai người cứ như vậy mà định ra
Bọn ở tại nhà của Tỉnh Đường, cách những chỗ khác rất xa, ban đem ở đây rất im lặng, dây là chuyện Vinh Xuyên đã sớm biết, nhớ năm đó hai người ở trong sân làm bừa, cũng chư từng bị ai bắt gặp, nhưng mà gần nửa tháng qua, hai người cùng nằm ngủ trên cùng một cái giường, sự tình gì cũng không phát sinh. Vinh Xuyên tuy rằng nơi đó không được, thế nhưng chuyện cần thì vẫn phải có, đặc biệt mỗi tối khi ngửi thấy hương vị trên người Tỉnh Đường, trên người giống như bốc cháy, y có chủ động dán tới vài lần, nhưng mỗi lần vừa tới gần người, Tỉnh Đường lại không chút khách khí mà nhấc chân đạp y
Một bên đạp một bên mắng “Ngươi vẫn cứ vậy, một thứ tai hoạ, như thế nào không bị người đánh chết đi, ngươi như thế nào không chết đi?”
Mỗi lần sau đó, Vinh Xuyên đều ôm gối đầu ngồi dưới đất, mặc cho gã mắng đủ, cũng không phản bác, rồi mơ mơ màng màng dựa vào mép giường ngủ, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại nhất định là đang nằm trên giường
Vài lần như vậy, Vinh Xuyên cũng không phải đồ ngốc, y biết Tỉnh Đường cũng không phải thực sự chán ghét mình, vì thế liền quyết định hảo hảo hỏi thăm một chút về Tỉnh Đường. Y là thú nhân, tự nhiên cũng muốn ra ngoài tham gia san bắn, nhưng y lúc này không giống như trước dùng mánh khoé trộm cắp, sau khi trở về liền cầm con mồi đến chỗ Mặc Nhãg đổi lấy cây Bích ngải, mới đầu Mặc Nhãg còn nghĩ y muốn dùng nó để xuống tay với giống cái, nên sống chết không chịu cho, sau đó y đành nói ra là để cho mình dùng, Mặc Nhãg mới bán tín bán nghi đưa cho y một ít
Tỉnh Đường bê một ít đồ ăn từ chỗ bằng hữu của mình về, gã hôm nay đi hỗ trợ bằng gữu, ăn cơm chiều xong về, trong lòng có chút phiền muộn, hôm nay bằng hữu có giới thiệu cho gã một giống cái, khó có được là người ta không hề sợ hãi vết sẹo trên mặt gã
“Ta nói này Tỉnh Đường, ngươi chẳng lẽ thực sự muốn cùng cái tên Vinh Xuyên kia sống cả đời à? Y là một tên như vậy, hết ăn lại nằm, chơi bời lêu lổng, ngươi có thể giúp đỡ y quay về bộ tộc đã là không tệ rồi, y trước kia dựa vào a sao nuôi dưỡng, chẳng lẽ về sau lại đến ngươi phải nuôi y sao? Vẫn nên tìm giống cái mới đúng, qua hai năm liền có nhi tử của chính mình, đó mới là sống?”
Đây là những gì bằng hữu nói lúc đầu, tâm gã không phải không dao động, nhớ đến cái người trong phòng kia, có cái gì tốt, dạy mãi không sửa, thấy giống cái liền mê đắm, nhìn đến mù mắt, trừ bỏ lúc trên giường ngoan ngoãn mở chân ra, toàn thân chẳng có chỗ nào tốt đẹp cả
“Ngươi đã về, ăn cơm chưa?” Vinh Xuyên cười, cẩn thận lấy lòng
Tỉnh Đường đẩy y ra, bước thẳng vào nhà, đi vài bước thì dừng lại, hung hăng nói “Ngày mai ngươi quay về nhà mình đi.”
Vinh Xuyên sửng sốt, hỏi “Vì cái gì?”
Tỉnh Đường quay đầu liếc y một cái, mặt mày chán ghét nói “Ta đã tìm được một giống cái để cử hành nghi thức, ngươi ở chỗ này vướng bận.”
“Nhưng, nhưng ngươi không phải mới cùng ta cử hành qua sao?”
“Ta chỉ niệm trên tình cảm quá khứ, giúp ngươi quay về mà thôi, ngươi còn nghĩ rằng ta không đi?” Tỉnh Đường không để ý đến sắc mặt Vinh Xuyên đang bắt đầu trắng bệch, giữ y lại, mỗi ngày đề phòng y chảy nước miếng với giống cái, hay là trực tiếp chạy ra ngoài làm loạn với thú nhân, tính tình y như vậy gã cũng không phải không biết, so với tương lại như vậy, chẳng bằng hiện tại cắt đứt sạch sẽ
“Vậy ngươi bảo ta phải đi lúc nào?” Vinh Xuyên dùng chân xoa xoa mặt đất, cúi đầu hỏi
“Càng nhanh càng tốt.” Tỉnh Đường bỏ xuống những lời này, liền ra khỏi phòng múc nước tắm rửa
Gã ở ngoài phòng chờ một lúc lâu, ánh trắng đêm nay thanh lương nhạt nhoà, nghe tiếng cửa phòng mở rồi lại đóng, biết Vinh Xuyên đã đi, thoát khỏi một cái đại bao phục như vậy, rõ ràng trong lòng gã lên vui vẻ, nhưng gã như thế nào cũng không cảm thấy thoải mái được, nghĩ muốn trwor về ngủ một giấc, chở tỉnh lại, đem người nok quên sạch sẽ là được
Nhưng gã vừa mới tiến vào phòng, mới phát hiện bản thân đã đánh giá cao độ da mặt dầy của Vinh Xuyên rồi, cái tên đang nhấc cao mông, nằm sấp ở trên giường, dùng đầu ngón tay của mình không ngừng đâm rút trong hậu huyệt của bản thân không phải là Vinh Xuyên thì là ai?
“Ngươi đang làm cái gì, Vinh Xuyên?” rõ ràng cảm giác được phía dưới đang cấp tốc sưng lên, Tỉnh Đường vẫn khẩu thị tâm phi hỏi
Vinh Xuyên bị gã rông một tiếng, cũng không thèm để ý, trực tiếp đem cây Bích ngải đã nghiền thành nước đổ vào càng sâu
“A…” Cảm giác lạnh lẽo kích thích khiến y khẽ run run, không cầm lòng phát ra tiếng rên rỉ
Tỉnh Đường nhìn chằm chằm cái chỗ đang không ngừng co rút kia, ánh mắt tối sầm lại, đưa tay xoa lên, ngón tay của hai ngươi luân phiên vuootsve quanh chỗ kia, châm ngồi vuốt ve
Vinh Xuyên quay đàu liếc gã một cái, bỏ ngón tay của mình ra, hai tay khia mở, vặn vẹo thân mình lại gần hơn một chút, mặc cho gã đùa bỡn
Ánh mắt Tỉnh Đường bốc lửa, nhìn Vinh Xuyên càng sáp lại gần mình, đối với cái mông đang nhích lại đánh một cái, đau đến mức thân thể trần trụi cảu Vinh Xuyên co rúm lại, không ngừng cầu xin tha thứ, lúc này gã mới tháo bỏ quàn của chính mình
“Ngươi còn muốn làm gì?” Vinh Xuyên lui trong góc, rưng rưng hỏi, vốn định câu dẫn, lại không dự đoán rước lấy một trận hành hung
“Làm ngươi.”
“Ta không muốn.”
“KHông phải do ngươi quyết.”
Cho dù trước đo Vinh Xuyên đã bôi trơn qua, nhưng động tác của Tỉnh Đường thực sự rất thô bạo, cho nên gần như vừa tiến vào, nơi đó đã bị xé rách, tiên huyết đỏ tươi ấm áp dọc theo bộ phận tương liên giữa hai người mà chảy xuống
Vinh Xuyên đau đến muốn kêu khóc cũng không được, chính là thân thể mềm nhũn ra, nằm ở trên giường bắt đầu gỉả chết, nhưng Tỉnh Đường căn bản mặc kệ chuyện này, ở trong thân thể Vinh Xuyên nảy sinh ý nghĩ ác độc mà biến hoá góc độ ma sát, trên mặt cuồng bạo cắn mút môi y, mắng “Tà nay về sau, nếu ngươi còn dám ra ngoài làm chuyện xằng bậy, xem ta làm thế nào thu dọn ngươi, trực tiếp chơi chết ngươi luôn.”
Vinh Xuyên thét chói tai kẹp chặt hai chân, hai người giống như dã thú ở trên giường cắn xé, dây dưa nhau
Từ sau ngày đó, Tỉnh Đường không còn lặp lại lời nói muốn đuổi Vinh Xuyên đi nữa, Vinh Xuyên cũng yên tâm thoải mái mà ở lại, chỉ có ngẫu nhiên là sẽ nhớ đến giống cái, nhưng phần lớn thời điểm Tỉnh Đường đều có thể hung hắng mà thoả mãn y
Tỉnh Đường ngoài miệng tuy nói thực sự phiền sáng bộ dáng tiện nhân khát khao khó nhịn của Vinh Xuyên, bất quá trong lòng lại nghĩ nếu đung là do bản thân mình dưỡng, đương nhiên phải chịu trách nhiệm uy no rồi, không có biện pháp, ai bảo gã coi trọng cái loại như vậy đâu.