Mỉm cười nơi khoé môi Lôi Tấn rốt cục biến mất không thấy, con ngươi đen không mang theo chút tình cảm gì nhìn chăm chú vào Xuân Kỷ một lúc lâu, tựa hồ làm một cái xác nhận cuối cùng
Xuân Kỷ nghĩ hắn còn không tin, đang định giải thích thêm một chút, thì thấy Lôi Tấn vươn tay đến. Y ôm đưa nhỏ thật chặt, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng đưa đứa nhỏ qua, đưa đến trong lồng ngực mà đứa nhỏ nguyên bản phải ở, bảo bảo nắm tiểu nắm tay lại, mặt mày lập tức hớn hở, vào giờ khắc này, y lại một lần nữa cảm nhận bản thân có lẽ thực sự đã làm sai, vô luận có bao nhiêu lý do, gần ba tháng không đem tin tức đứa nhỏ còn sống nói cho người sinh dục ra nó, bản thân đó chính là một chuyện tàn nhẫn
Lôi Tấn hôn hôn khuôn mặt của đưa nhỏ, trước khi đi ra cửa, quay đầu lại nói “Cảm ơn ngươi, Xuân Kỷ.”
Xuân Kỷ hơi ngây người, thấy Lôi Tấn lập tức phải đi, vội vã chạy về phòng, đem những đồ dành cho bảo bảo thu dọn hết mang ra, mở miệng, cái câu “Thực xin lỗi.” nhịn hồi lâu rốt cục cũng nói ra được
Minh Nhã vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại, hoàn toàn không rõ là chuyện gì đã xảy ra. Tuy rằng Hi Nhã cũng không hiểu bảo bảo đã mất như thế nào lại có thể khởi tử hồi sinh, thế nhưng y biết Xuân Kỷ sẽ không lấy chuyện như vậy ra để nói đùa, chính là không nghĩ tới màu sắc đôi mắt của bảo bảo, lại làm cho nghi ngờ bao phủ ngôi nhà gần hai mươi năm rốt cụ giải khai vào hôm nay, Mặc Nhã quả nhiên là đứa nhỏ của An Bố thúc thúc, xem ra không biết trong lại lại có thể nhấc lên phong ba như thế nào đây, nếu không thể ngăn cản, chỉ hy vọng chuyện này sẽ nhanh chóng trôi qua.
“Đã về rồi, cơm trưa sắp xong rồi, ngươi chờ một chút.” La Kiệt ôm một chồng bát đũa từ trong bếp đi ra, thấy Lôi Tấn ôm trong lòng một đứa nhỏ đi vào cửa, liền cười hỏi “Là đứa nhỏ của Xuân Kỷ sao? Ngươi như thế nào lại ôm về thế?”
“Không phải của Xuân Kỷ, là của ta.” Lôi Tấn thản nhiên mở miệng.
“cái gì?” La Kiệt trừng to mắt, hoài nghi mình nghe nhầm
Lôi Tấn đem sự tình mơ hồi nói lại một lần cho La Kiệt.
La Kiệt lập tức kinh hỉ, khấn cấp nói “Dĩ nhiên lại như thế sao? Như thế nào lại có thể có chuyện như vậy? Bất quá bảo bảo còn sống, thực sự là quá tốt, mau vào phòng, bên ngoài gió lạnh, cũng để ta nhìn xem bảo bảo.”
Vốn dọc theo đường đi, Lôi Tấn sợ bảo bảo bị gió thổi lạnh, nên vẫn đem hướng mặt bảo bảo ôm về phía ngực mình, lúc này bảo bảo nghe thấy động tĩnh, lòng hiếu kỳ nặng, liền đem đầu quay lại, nhìn thấy La Kiệt, một chút cũng không sợ khanh khách cười thành tiếng
La Kiệt vừa nhìn thấy đôi mắt của bảo bảo, sắc mặt kịch biến, không dám tin lui về sau hai bước, cái bát trong tay rơi xuống vỡ tan trên nền đất, môi run run nói ra câu “ta có chút đau đầu, cơm trưa không ăn, các ngươi đừng chờ ta, ta về phòng nghỉ.” Lắc lắc đầu, chạy về phòng, nhanh chóng đóng cánh cửa lại
Hi Nhã cùng Minh Nhã vào cửa sau Lôi Tấn, vừa lúc thấy một màn như vậy.
“ta cái gì cũng chưa làm.” Lôi Tấn lập tức mở miệng nói, hai ngày nay hắn tựa hồ đều giải thích với người khác, La Kiệt là bị làm sao vậy
“Đừng để bảo bảo nhiễm lạnh, vào nhà đã.” Hi Nhã cõng Minh Nhã, bảo hắn nhanh chóng đi vào.
Sau đó tất cả mọi người đều trở lại, nghe được chuyện của bảo bảo đều là vừa mừng vừa sợ, vui vẻ nhất hẳn xem như là Mặc Nhã, Lôi Tấn cảm thấy y ôm bảo bảo, kích động đến mức muốn khóc, hắn rất ít khi nhìn thấy cái dạng này của Mặc Nhã
Hi Nhã cũng vui vẻ, chính là giữa lông mày luôn luôn có chút vẻ u sầu, ánh mắt vẫn hướng về phòng La Kiệt.
Về phần Minh Nhã, chính là ngốc hồ hồ vui mừng theo, nhưng bởi vì y hiện tại bị thương, chỉ có thể tạm thời bảo trì thú hình, nằm úp sấp bên cạnh sốt ruột hô “Nhị ca, nhị ca.” Muốn Mặc Nhã đem bảo bảo đặt trên chân trước để y cũng nhìn xem. bảo bảo tựa hồ cũng không sợ y, Minh Nhã liếm bé, bé cũng vui tươi hớn hở
An Sâm cùng An Lạc bưng bát cơm đi gõ cửa vài lần, La Kiệt vẫn không phản ứng, ghé sát vào cửa lắng nghe một lúc lâu, thấy bọn nhỏ đều ở đây, cũng không nói thêm gì nữa.
Mọi người vui vẻ, Lôi Tấn cũng vui vẻ cùng họ, không có gì khác thường.
Buổi tối Lôi Tấn chủ động đưa ra ý kiến bảo Minh Nhã chen chúc ngủ với Mặc Nhã, bản thân thì ngủ với bảo bảo, ba người đều thông cảm tâm tình của hắn, không có ý kiến phản đối gì, Mặc Nhã còn cố ý ra ngoài tìm về mấy miếng da thú nhỏ, để cho bảo bảo thay đổi. Lúc Lôi Tấn đi tắm còn muốn đem bảo bảo thuận tiện tắm rửa luôn, thế nhưng chuyện này hắn lại không hiểu lắm, La Kiệt tâm tình không tốt lại không thể đi hỏi, tạm thời coi như xong, vạn nhất bảo bảo bị bệnh thì phiền toái
“bảo bảo, bảo bảo, hẳn phải cho con một cái tên.” Lôi Tấn duỗi ngón tay, bảo bảo huy nắm tay nhỏ tóm lấy, hai người nằm trên giường, dây dưa một hồi, đùa đến bất diệc nhạc hồ
“Các ngươi nói lấy tên gì cho bảo bảo thì tốt.” Lôi Tấn hỏi ba người kia, Minh Nhã nằm trên giường, Hi Nhã đang cho thêm than củi vào trong chậu than, thuận tiện ném hai khối khoai lang vào, a cha mới Mặc Nhã thì ở trong phòng sờ sờ chỗ này, lau lau chỗ kia, cũng không biết đang bận rộn cái gì.
Minh Nhã vừa nghe thấy, quay đầu lại thăm dò, cười nói “Đúng nga, bảo bảo còn chưa có tên đâu, đặt tên gì thì hay đây, đây là bảo bảo đầu tiên của chúng ta mà.”
Hi Nhã thêm than xong, đến cái chậu gỗ ở gần đó rửa sạch tay, rồi đi qua sờ sờ mặt bảo bảo, đùa bé “bảo bảo, bảo bảo, nhìn a cha Hi Nhã đi.”
bảo bảo hôm nay cả ngày đều thực hưng phấn, đến lúc này, còn không có một chút ý tứ muốn ngủ nào, gặp người thì vui mừng
“bảo bảo của chúng ta là xinh đẹp nhất.” Hi Nhã ôm đứa nhỏ không thuần thục lắm, hướng qua Lôi Tấn nói “Chính là gầy, chúng ta phải dưỡng dưỡng bảo bảo thật tốt, dưỡng thành một tiểu bảo bảo mập mạp.”
“Ngươi đặt tên đi, ngươi là a sao của bé.” Mặc Nhã đem ghé kéo lại, đem nước Nhũ quả ấm đặt ở chỗ cánh tay Lôi Tấn có thể vươn đến
Lôi Tấn vừa nghe cái câu a sao này, cả người run lên, vội vã ngăn cản “không được gọi ta là a sao.”
“Vậy gọi là gì?” Mặc Nhã thuận thế ngồi xuống mép giường, nhìn hắn hôm nay xuất ra tâm tình tốt nhất trong mấy ngày nay, ngón tay vuốt vuốt sợi tóc mềm mại của Lôi Tấn
Lôi Tấn nằm nghiêng trên giường, chống đầu suy nghĩ một lúc lâu, muốn nói kêu cha, nhưng truyền ra ngoài, còn không làm cho người ta chê cười sao, người trong bộ tộc không cần nghĩ cũng biết bảo bảo là do hắn sinh, kêu ba ba, La Kiệt đã đoạt trước, cũng không thể kêu mụ mụ chứ? Hắn sẽ muốn chết đó.
“Nghĩ cái xưng hô gì mà lâu như vậy?”
Lôi Tấn phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện Mặc Nhã đã tiến lại gần, cả người đều đã muốn dán lên, hô hấp như thuỷ triều nóng rực phun lên gáy mình, thân thể lập tức cảm giác có vài phần đã mềm nhũn ra, hắn theo bản năng che cái miệng Mặc Nhã đẩy ra một chút, nhưng khi đụng tới, lập tức nóng đén mức muốn thu về, nắm chặt bàn tay, trong lòng bàn tay một mảnh nóng rực, trong lòng oán hận: Có bản lĩnh, thì kiên trì làm khối băng của ngươi cho ta xem đi, thế nhưng còn học xong.
“Rốt cục có nghĩ ra không?” Mặc Nhã thúc giục hắn, biết rõ còn cố ý nhích lại vài phần
“Ngươi cách xa ta một chút trước.” Ngươi tới gần một chút thì thực sự có phản ứng, trong lòng Lôi Tấn trước sau phỉ nhổ bản thân mình một phen, chưa thấy nam nhân như vậy.
Mặc Nhã mím môi, im lặng nở nụ cười, theo ánh mắt ý cười bắt đầu tầng tầng choáng váng mở ra, thực sự im lặng thế nhưng cũng thực sự dịu dàng.
Muốn câu dẫn lão tử, cánh cửa cũng không có đâu, Lôi Tấn không phục trừng mắt nhìn y, thế nhưng ở trong nụ cười kia chậm rãi bại trận, nắm nắm tay, ảo não muốn đánh người
May mắn Hi Nhã mở miệng, ngăn cản bi kịch sắp phát sinh ngay sau đó “hai người các ngươi là muốn cái tên rất hay sao? Như thế nào trước lại nháo thế.”
“Ta quyết định, bảo bảo về sau sẽ gọi ta là cha.” Lôi Tấn giành trước lớn tiếng nói
“ba ba chính là ba ba, vì cái gì lại là cha?” Hi Nhã bởi vì có kinh nghiệm trước đây của La Kiệt, đối với Lôi Tấn không muốn được gọi là a sao cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng cha?
“Ta vui là được.” Lôi Tấn vung tay lên, cứ thế quyết định.
“Vậy tên bảo bảo đâu?” Minh Nhã vẫn còn đang vò đầu bứt tai suy nghĩ
“Ta có một đề nghị.” Lôi Tấn lại mở miệng nói
“Nói nghe một chút.” Mặc Nhã nói
Lôi Tấn kéo kéo thảm, đem bản thân gói lại kỹ lưỡng, ngồi dậy xếp bằng, mới lên tiếng “Nói thế nào cũng là Xuân Kỷ cứu bảo bảo một mạng, ta muốn để cho Xuân Kỷ đặt tên cho bảo bảo.” Mấu chốt là hắn nhìn ra, Xuân Kỷ thực sự rất thích đứa nhỏ này
Hi Nhã nhìn Mặc Nhã, Mặc Nhã gật gật đầu, nói “Cứ vậy đi.”
“Bất quá, trước đó, ta muốn cho bảo bảo một cái nhũ danh, ánh mắt bảo bảo có màu xanh biếc, màu xanh biếc, giống như, giống như…” Lôi Tấn kéo kéo tóc, giống cái gì a.
“Giống cây nho.” Minh Nhã thì nhớ rõ
“Đúng, nhũ danh của bảo bảo kêu Nho.” Lôi Tấn vỗ tay cười to “Tiểu Nho, đến chỗ cha nào.”
Hi Nhã cùng Mặc Nhã sớm đã biết chuyện sẽ phát sinh như vậy, chỉ có thể yên lặng rơi lệ, chỉ có Minh Nhã còn có thể dùng sức trầm trồ khen ngợi, càng cổ vũ cho lòng tự tin khó hiểu của Lôi Tấn, trực tiếp tạo ra hậu quả là nhà hắn về sau sinh ra một hàng hoa quả
“Nói lại, màu mắt xanh biếc của bảo bảo, rốt cục là giống ai?” Lôi Tấn rốt cục hậu tri hậu giác nhớ đến vấn đề mấu chốt này
Trong khoảng khắc, sắc mặt của Mặc Nhã có chút phức tạp.
“Không biết bảo bảo giống ai, ngươi như thế nào lại dám xác định là bảo bảo của chúng ta, còn ôm trở về, ngươi không sợ Xuân Kỷ lừa ngươi?” Hi Nhã ý đồ mở rộng đề tài này.
“ta cũng không biết giải thích thế nào về cái cảm giác này.” Trong nháy mắt khi Xuân Kỷ nói ra những lời đó, hắn không phải không tin tưởng, chính là không thể tin được, ông trời thật sự có thể đối xử với hắn như vậy sao? Đứa nhỏ từng mất đi, còn có thể trở lại bên mình, còn cho mình óc thêm một cơ hội có thể bù đắp
Thế nhưng hắn cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới bảo bảo này không phải là con của hắn, tựa hồ sự tình nên là như vậy, bảo bảo trở lại trong lòng hắn, cái cảm giác khuyết thiếu trong lòng cho tới này đã được bổ sung
“Khoai lang chín.” Lôi Tấn ôm đứa nhỏ, ngửi thấy mùi ngọt ngọt
Mặc Nhã quay đầu lại gẩu gẩy từ trong chậu than ra, vỗ vỗ bụi, bóc vỏ, bẻ nửa đưa Lôi Tấn, nói “Buổi tối ăn ít một chút, miễn cho ngày mai bụng không thoải mái.” Đem phần còn lại phóng đến trước mặt Minh Nhã, đêm nay Minh Nhã hô muốn ăn, thú nhân ăn nhiều chút cũng không vấn đề, tự nhiên không cần hạn chế.
“hảo ngọt.” Minh Nhã cắn một cái, nói
“Năm nay mưa ít, khoai lang đương nhiên ngọt.” Lôi Tấn cắn một miếng, ánh mắt bảo bảo cũng theo đó loạn chuyển nhanh như chớp
“Cho con liếm một cái.” Lôi Tấn cười lấy một chút để trên ngón tay, đưa đến bên miệng bảo bảo.
bảo bảo mở cái miệng nhỏ nhắn không có răng, mút vô cùng thích thú, nước miếng chảy ròng
“Được rồi, đừng cho bảo bảo ăn mấy thứ lộn xộn, bé còn nhỏ mà.” Hi Nhã đem bảo bảo nhận lấy, lau lau cái miệng nhỏ nhắn, cười nói “bảo bảo, đừng ăn mấy thứ lộn xộn gì đó a sao ngươi đưa, cẩn thận tiêu chảy.”
“Gọi bé Nho, còn có trước mặt con ta đừng phá hư hình tượng của ta.” Lôi Tấn kháng nghị nghiêm trọng.
“Được rồi, Nho, chúng ta đã biết.” Mặc Nhã đem chút khoai lang còn thừa lại trong tay Lôi Tấn ném vào trong miệng mình, kéo tay hắn qua lau lau
“A.” Minh Nhã đột nhiên kêu to một tiếng
“Làm sao vậy, Minh Nhã?” Lôi Tấn tưởng chân y lại đau, sốt ruột hỏi
“Ta nhớ ra rồi, bảo bảo, không phải, ánh mắt của Tiểu Nho nhà chúng ta giống với An Bố thúc thúc nhất, đúng không, đại ca, nhị ca?” Minh Nhã có ý đồ tìm kiếm đồng minh
Minh Nhã vừa nói thế, Lôi Tấn đột nhiên hiểu được tại sao lại thế này