Lôi Tấn không biết vì cái gì khi nghe thấy đứa bé này khóc, lại cảm thấy lo lắng đến mức không thể hô hấp, hận không thể lập tức ôm lấy đứa bé vào trong lồng ngực đang kêu gào của mình, mà trên thực tế hắn quả thực cũng đã làm vậy.
Từ hai ngày trước khi hắn cùng Minh Nhã tới chỗ của Xuân Kỷ thay thuốc, thì ít nhiều đều cảm thấy bản thân có điều khác thường, một trong những biểu hiện đó chính là bản thân hắn không có việc gì lại không thể trông nom lỗ tai của mình luôn dựng thẳng lên, lại còn chuyên môn lắng nghe tiếng vang của đứa nhỏ kia, chỉ cần nghe được, cả ngày hắn đều cảm thấy trong lòng mình rất an bình, nếu ngày nào không nghe thấy, hắn thấy nhớ, trái tim liền cảm thấy bất ổn, Lôi Tấn cho ra kết luận là do đầu óc của bản thân có vấn đề, bởi vì mất đi một đứa nhỏ, nên hiện tại nhìn thấy đứa nhỏ nhà người ta thì trực tiếp đói bụng ăn quàng? Vì trị cái tật xấu này, hắn còn cố ý đi bộ hai vòng trong bộ tộc, trời lạnh như thế, nhà ai rảnh rỗi không có việc gì thì ôm hài tử nhà mình ra ngoài đi dạo, bất quá có lẽ Lôi Tấn thực sự may mắn, hắn thực sự gặp được vài đứa nhỏ, nhưng mà nhìn đến đứa nhỏ nhà người khác, mặc kệ là thú nhân bảo bảo hay giống cái bảo bảo, vô luận là xinh đẹp đáng yêu, thông minh lanh lợi như thế nào, hắn xem xong thì đều quẳng ra sau đầu
Ảo giác, nhất định là ảo giác, trong lòng Lôi Tấn không ngừng thôi miên, cho nên hai ngày nay hắn luôn ép buộc bản thân không cần nghĩ này đó, nhưng hôm nay vừa nghe thấy động tĩnh, thì đã sụp đổ, đầy đầu hắn chỉ là suy nghĩ muốn tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ đã nhiễu loạn tâm tư hắn nghiêm trọng là như thế nào, bằng không nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ hoài nghi bản thân có đam mê luyến đồng, chứ không như thế nào vô duyên vô cớ lại không thể buông tay với đứa nhỏ của Xuân Kỷ.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp mặt, khả đứa bé này lại đem đến cho Lôi Tấn một cảm giác quen thuộc đến kì dị, mái tóc đen bóng mềm mại, đôi mắt to linh hoạt màu xanh biếc, tựa như bé vốn nên là một phần của bản thân vậy, cứ tự nhiên cùng thân thiết như vậy.
Nghe nói đứa nhỏ này là Xuân Kỷ lúc đi hái thuốc ôm về, đến giờ mới được ba tháng, trách không được nhỏ như vậy, mềm như vậy, Lôi Tấn nhìn đứa nhỏ trong ngực, ít nhiều đã có kinh nghiệm ôm Bọt trước đây, nên hiện tại tư thế hắn ôm đứa nhỏ coi như thật sự chắc chắn.
“bảo bảo, ngoan, ngoan.” Lôi Tấn vừa nghe đứa nhỏ khóc, trái tim cũng theo đó mà chạy loạn, trong khoảng thời gia ngắn trong đầu chỉ còn sót lại hai câu nói này, vẫn luôn lặp đi lặp lại
Ai biết Lôi Tấn không lên tiếng thì còn có chút hoàn hảo, hắn vừa mở miệng thì đứa nhỏ khóc càng thêm lớn, giống như bị người hung hăng đánh có hai cái, thở cũng không đều, một bên vừa ho một bên vừa khóc
“Lôi Tấn, ngươi làm gì trong đó thế?” Xuân Kỷ ở trong sân hỏi
“Ta thề ta cái gì cũng chưa làm.” Lôi Tấn cuống quít giải thích về phía cửa sổ, hắn thực oan uổng mà
“Xuân Kỷ ca ca, kia là tiểu bảo bảo của ngươi sao, ngươi yên tâm, Lôi Tấn sẽ không khi dễ nó đâu.” Dược đắp trên đùi làm Minh Nhã đau đến cắn móng vuốt, nhưng vẫn còn không quên nói chuyện thay cho Lôi Tấn.
“Ta biết, không ai có thể so với với hắn càng đau cho đứa bé này hơn.” Lúc nói ra câu này, cảm xúc của Xuân Kỷ rõ ràng không hề cao hứng
Minh Nhã cảm thấy lời này có chút kì quái, vì cái gì đứa nhỏ của Xuân Kỷ ca ca lại là người Lôi Tấn thương nhất? Bất quá y cũng không hướng theo chiều nghĩ sâu hơn, nói sau cái chân đau như vậy cũng khiến y chẳng thể động não nghĩ thêm gì nữa
“bảo bảo, cổ họng đều khàn rồi, đừng khóc.” Lôi Tấn đau lòng muốn chết, nhưng hắn một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể xin Xuân Kỷ giúp đỡ, nhưng Xuân Kỷ lại nói cái gì bảo hắn tự xử lý, Lôi Tấn cảm thấy đời này bản thân hắn chưa tưng chật vật như vậy.
Nhưng bảo bảo kia một chút mặt mũi cũng không cho hắn, cứ liên tục oa oa khóc lớn.
“Ngoan, ngoan, bảo bảo, không khóc, ngươi đây là khóc cho ai xem a, a sao của ngươi cũng không phản ứng ngươi, bảo bảo là đang đói bụng sao?” Lôi Tấn hậu tri hậu giác nghĩ vậy, lại nhìn đến nước Nhũ quả ấm áp đang để trên bàn, tốt xuấ gì lừa bé cũng có thể tạm thời yên tĩnh, miễn cưỡng uy bé hai ngụm.
bảo bảo khóc một phen đầy nước mắt nước mũi, Lôi Tấn lúc này cũng không ngại bản thân ô uế, tay chân luôn luôn vụng về, cẩu thả thế nhưng lúc này lại dồi dào mười hai vạn phần kiên nhẫn, lại còn thật sự cẩn thận dị thường lau dọn, nhìn lại bảo bảo xinh đẹp sạch sẽ, hắn cảm thấy vô cùng tự hoà, thật sự nhịn không được cúi xuống ba ba hôn hai cái, hôn thì hôn, lại còn nhớ mãi không quên trình bày một chút trong sạch của bản thân “Ta cũng không phải cố ý chiếm tiện nghi của ngươi đâu, nhưng dù thế nào cũng là ta cho ngươi ăn, ngươi hồi báo một chút cũng là chuyện đương nhiên.” Nói xong lại không khống chế được móng vuốt của mình nhẹ nhàng chọc chọc hai cái, lại thuận tiện cảm thán làn da của đứa nhỏ thật tốt a, thật tốt a, nộn nộn mềm mềm.
bảo bảo tựa hồ biết người này đang chơi với mình, huy huy tiểu nắm tay, khanh khách cười thành tiếng.
“Trách không được mọi người đều nói mặt trẻ con như ngày tháng sáu, lời này quả không sai.” (có phải ám chỉ thái độ của bảo bảo thay đổi như thời tiết ngày T6 ko?)
Hai người chơi đùa một hồi, bảo bảo đánh cái ngáp nhỏ hiển nhiên đã muốn ngủ, Lôi Tấn đem bảo bảo đặt lên giường, bản thân cũng nghiêng người nằm lên, nghĩ thầm chỉ dựa một chút trên giường, Xuân Kỷ hẳn sẽ không đem hắn đá xuống đi
Chờ đến lúc Mặc Nhã tới đón người thì thấy Minh Nhã đang một mình chờ trong sân, Xuân Kỷ đang trong bếp bận nấu cơm trưa, không nhìn thấy thân ảnh Lôi Tấn, cùng Xuân Kỷ chào hỏi xong, hỏi Minh Nhã mới biết người ở trong phòng đến trưa cũng chưa ra.
Mặc Nhã đi vào phòng, thì nhìn thấy một màn ấm áp này, hai cái đầu cùng dựa vào một chỗ, một lớn một nhỏ ở trên giường rõ ràng là đang ngủ, Lôi Tấn nghiêng thân thể, một tay đặt lên tiểu tã lót bằng da thú của bảo bảo, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cả hai, hình ảnh hài hoà đến mức làm cho người ta không đành lòng đi quấy rầy, Mặc Nhã lại cảm thấy cái mũi của mình có chút chua xót, nếu đứa nhỏ của bọn họ vẫn còn, hẳn cũng như thế này đi?
Đứa nhỏ bị mất đi kia không chỉ có Lôi Tấn, ở trong lòng bọn họ cũng vĩnh viễn là một cái kết không thể cởi bỏ.
————–
Bữa cơm trưa Lôi Tấn ăn rõ ràng là không hề yên lòng, bởi vì thời điểm Mặc Nhã gọi hắn tỉnh dậy để về, hài tử kia cũng tỉnh theo, nắm tay nho nhỏ níu chặt lấy y phục của hắn không ngừng khóc, vô cùng đáng thương, kẻ luôn luôn chán ghét phiền toái như hắn thiếu chút nữa đã muốn nói với Xuân Kỷ để mình màng theo bảo bảo hai ngày, nhưng nhìn sắc mặt Xuân Kỷ cũng không tốt tí nào, những lời này rốt cuộc cũng không nói ra, dù sao cũng là đứa nhỏ nhà người ta, hắn không có lập trường nói ra những lời này
Hi Nhã nhìn Lôi Tấn, lại nhìn Mặc Nhã cũng đồng dạng không nói một tiếng nào, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, trên bàn ăn không tiện hỏi, vì thế đành cúi đầu ăn cơm.
——————
“Đứa bé này rốt cục là của ai?” Hắc y lão nhân từ trong phòng thuốc đi ra, nhìn tiểu oa nhi trong lòng Xuân Kỷ từ lúc giống cái kia đi về vẫn không ngừng khóc hỏi
“của ta.” Đầu Xuân Kỷ cũng không nâng lên, chỉ lo lừa đứa nhỏ
“Ngươi còn muốn gạt ta? Ngươi sinh hay không sinh đứa nhỏ, ta nhìn không ra sao? Xú tiểu tử, ngươi có phải thấy ta lớn tuổi, lên muốn lừa gạt ta sao?”
Vẻ mặt Xuân Kỷ quật cường, không nói chuyện.
“Ta xem ngươi không chỉ chưa từng sinh đứa nhỏ, ngay cả Bích Ngải hoa cũng chưa dùng qua, đúng không?” Hắc y lão nhân ngồi xuống băng ghế bên cạnh, thở dài một tiếng, nói “Thời điểm lúc trước ta cho ngươi rời khỏi địa phương quỷ quái kia đã nói cái gì, bảo ngươi tìm một người rồi hảo hảo mà sống, không cần quay về nữa, nhưng mà mười năm, mười năm.” Nói đến đây, lão nhân chỉ vào Xuân Kỷ, tức giận đến mức ngón tay đều run rẩy “Ngươi lại tuỳ hứng như vậy, mười năm rồi ngươi không coi trọng một ai, a?”
Ai nói không có, chẳng qua đợi hơn mười năm, người kia lại thuỷ chung chưa từng quay đầu liếc mình một cái.
“hiện tại lại càng có tiền đồ, còn dám trộm đứa nhỏ của người ta, ngươi nói ta phải làm thế nào với ngươi đây.”
“Ta không phải trộm về, thực sự là nhặt được.” Xuân Kỷ theo bản năng cãi lại.
“Nói bậy, ngươi dám nói bản thân ngươi không biết đứa nhỏ là con nhà ai sao, cho dù lúc ấy không biết, thì khi nhìn đến tình hình thực tế lúc sáng còn có thể không biết sao, đứa nhỏ của thú nhân bộ tộc mặc kệ là giống cái hay giống đực đối với a sao của mình bẩm sinh có loại cảm giác thân cận tự nhiên, cảm giác của bảo bảo lại nhạy bén, xuất phát từ bản năng có thể nhận thức ra a sao của mình, vừa rồi bảo bảo cùng cái giống cái tóc đen kia thân cận cỡ nào, ngươi không phải là không thấy được.” Xuân Kỷ là đứa nhỏ do một tay lão nuôi lớn, lão đương nhiên thương y, nhưng lão không thể bởi vì yêu thương, thì cho phép y phạm phải một sai lầm lớn như vậy, làm hại người ta cốt nhục chia lìa.
“Sư phụ nói đung, là bảo bảo của hắn.” Nhìn đứa nhỏ trong ngực vất vả lắm mới thiếp đi, im lặng thật lâu, Xuân Kỷ rốt cục thừa nhận
“Ngươi nói một chút cho ta biết rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?” Hắc y lão nhân thấy Xuân Kỷ thừa nhận, sắc mặt đen kịt rốt cục cũng tốt lên một chút, giọng nói cũng hoà hoãn xuống
Kỳ thực người trong bộ tộc ai cũng biết y thuật của Xuân Kỷ rất tốt, nhưng lại không có ai biết y có một việc hoàn toàn không am hiểu, chính là chuyện mang thai, thòi điểm lúc trước khi sư phụ chỉ dạy, Xuân Kỷ đối với chuyện giống cái mang thau có một loại cảm giác muốn gạt bỏ, học cũng không chuyên tâm, đương nhiên không có khả năng tinh thông, cũng may trong bộ tộc còn có dược sư chuyên môn là Thanh Kiều dược sư, hơn nữa thanh danh của y luôn luôn không tốt, các giống cái mang thai sinh con trong bộ tộc cũng không ai đi tìm y, bản thân Xuân Kỷ cũng rất vui vẻ thanh nhàn, cho đến lức Lôi Tấn mang thai, y cũng không cố tình che dấu chỉ đơn giản là không biết mà thôi.
Sau đó đến lúc y xuất môn đi hái thuốc, lúc hái được Dong Đan quả, nghĩ đến phản ứng dược tính, lúc này mới hồi tưởng lại tình huống của Lôi Tấn lúc đó tựa hồ có chút không đúng, nếu trong bụng Lôi Tấn có đứa nhỏ, thì châm y hạ lúc đó chính là đem dược tính của Dong đan quả dẫn lên người đứa nhỏ, về điểm này thì nếu Dong đan quả sử dụng trên người lớn, hiệu quả không lớn lắm, nhưng nếu dùng trên người đứa nhỏ thì phiền toái, có thể sẽ khiến tim của đứa nhỏ đập yếu ớt, thậm chí xuất hiện tình trạng chết giả trong thời gian ngắn, đây chính là nguyên nhân vì cái gì mà Lôi Tấn mang thai đã mấy tháng, còn không cảm nhận được sự tồn tại của đứa nhỏ, kỳ thực ban đầu Thanh Kiều dược sư cũng không phải nói như vậy, nhưng bản thân Thanh Kiều dược sư lại không biết ở phương diện này cón có khúc chiết như vậy, cho nên cũng chỉ làm một phỏng đoán đại khái.
Chính vì việc này, Xuân Kỷ mới vội vã chạy về, nói đến cũng khéo, y về vừa lúc thấy Mặc Nhã ôm đứa nhỏ đặt lên trên núi, y liền lập tức ôm về, bảo bảo tới đêm thì đã tỉnh lại, thế nhưng do sinh non hơn nữa còn có tác dụng của Dong đan quả, thể chất rất yếu, một lần thiếu chút nữa là không qua khỏi, hơn hai tháng đầu trong nước Nhũ quả của đứa nhỏ đều được bỏ thêm thảo dược đã mài thành phấn, lúc đứa nhỏ khó chịu đến lợi hại, y đã từng nghĩ muốn đến nói cho Lôi Tấn biết tất cả mọi chuyện, chính là sau đó nghĩ lại lại buông tay, không phải y không dám gánh vác, vì chuyện này, nếu hắn muốn y trả giá bất cứ thứ gì y cũng nguyện ý, nhưng mà y đã hại Lôi Tấn mất dứa nhỏ một lần, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn Lôi Tấn lần nữa mất đi đứa nhỏ sao? Nỗi đau tê tâm phế liệt như vậy ném trải một lần là đủ rồi, đặc biệt nhìn thấy vẻ mặt Lôi Tấn lúc đó nằm trên giường trắng bệch, không hề tức giận, y thấy trong lòng ý muốn chết cũng đều có
“nếu đứa nhỏ tốt hơn, ngươi còn nguyện ý trả cho họ sao?” Hắc y lão nhân nghe xong, cũng không phát biểu bình luận gì, chỉ hỏi vấn đề này
Xuân Kỷ do dự một chút, tiếp theo thận trọng gật đầu, nói “Nhất định sẽ.” Hy vọng có thể bù lại lỗi lầm của chính mình, vốn không phải là y muốn chờ cho đứa nhỏ khoẻ mạnh bình an rồi trả lại cho bọn họ sao?
“Vậy ngươi ngay bây giờ đi gọi họ tới đây, nói cho họ biết tất cả đi.” Lão không muốn cho Xuân Kỷ có cơ hội đổi ý, cho dù đã mười năm không gặp, nhưng đứa nhỏ do chính mình nuôi lớn lão có thể không biết sao? Rõ ràng vẫn không nỡ mà.
“Sư phụ, người thật sự có thể giúp bảo bảo khoẻ lên sao?” Xuân Kỷ cắn cắn môi, xác nhận một lần cuối, nếu như vậy, y thực sự hết hy vọng.
Hắc y lão nhân tức giận liếc y một cái, rống một câu “Ngươi cho là ta mấy ngày nay mỗi ngày chui trong phòng thuốc làm cái gì? Ngươi cho là ta giống như ngươi chắc.”
“Lúc này mới giống phong cách của lão, mới vừa rồi còn giả bộ nghiêm túc.” Xuân Kỷ than thở một câu
“Xú tiểu tử, ngươi lại dám mắng sau lưng ta à?”
“Không có.” Xuân Kỷ tính trẻ con mếu máo miệng, nhanh chóng phủ nhận, bất quá lão nhân rời khỏi y đã mười năm, thật sự đã còn ai giáo huấn y giống như lão, trước đây y ghét nhất là bị lão thuyết giáo, cách nhiều năm như vậy, lại nghe thấy cái cảm giác này cũng không tệ lắm, có lẽ về sau bản thân mình thật sự cũng lên thu liễm một chút, hảo hảo sinh sống, để lão đầu này dưỡng lão, không hề có người khác, thì cứ nương tựa nhau mà sống tiếp như vậy đi.
“cho ta hai ngày, hai ngày sau, ta sẽ tự mình đem bảo bảo trả lại cho Lôi Tấn.”
Hắc y lão nhân rốt cục gật gật đầu, lão biết đứa bé này rất lâu rồi, bảo y làm việc này có chút khó khăn, thế nhưng chuyện đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm.
“bảo bảo, bảo bảo, ngươi thực sự sắp được trở về bên người a sao ngươi rồi, ngươi còn có thể nhớ đến ta hay không?” Xuân Kỷ buổi tối ngủ không yên, ôm bảo bảo đã tỉnh lại ở trong phòng đi tới đi lui, mới vừa nói xong, lại tự mình ngừng cười “Ngươi nhỏ như vậy, nhất định sẽ quên nhanh thôi, bất quá vậy cũng tốt, tốt nhất nên quên hết đi.” Muốn nói y với bảo bảo này không có tư lợi, thì ngay cả chính bản thân y đều không tin, đặc biệt khi lần đầu tiên bảo bảo tròn mắt nhìn y, nhìn thấy đôi mắt màu xanh biếc kia, trong nháy mắt đó, y đã từng nghĩ để cho Lôi Tấn vĩnh viễn không biết đến sự tồn tại của bảo bảo này, dù sao mất đi bảo bảo này, bọn Lôi Tấn còn có thể có các bảo bảo khác, nhưng chờ đến lúc y tỉnh hồn lại lại bị chính bản thân mình doạ, ý nghĩ đó thực sự đáng sợ
“bảo bảo, chờ ngươi trở về nhà, La Kiệt nhìn thấy đôi mắt của ngươi chắc sẽ bị hù chết?” Nghĩ đến đây, tâm tình của Xuân Kỷ mới tốt lên một chút, cũng không có biện pháp, cho dù về mặt lý trí y rất muốn cùng La Kiệt hảo hảo ở chung, nhưng mà vướng mắc trên mặt tình cảm thật đúng là không dễ dàng cởi bỏ.
————-
Ngày hôm sau, Lôi Tấn lại cùng Minh Nhã tới chỗ Xuân Kỷ đổi dược, vốn nghĩ muốn khắc chế một chút, thế nhưng thực sự không có biện pháp, trái tim cứ muốn hướng vào trong phòng, nghĩ thầm dù sao bản thân da mặt dầy thành thói, lúc này cũng không thua kém, vừa định mở miệng yêu cầu muốn thấy bảo bảo, Xuân Kỷ ngược lại đã mở miệng “Ta bây giờ bận rộn, ngươi nếu ở đây không có chuyện gì thì giúp đi xem đứa nhỏ đi.”
Lôi Tấn đương nhiên giơ hai tay hai chân tán thành, háo thành một cơn gió lao vào nhà, chỉ trong chốc lát đã nghe thấy trong phòng truyền đến thanh âm cười đùa của hai người
Xuân Kỷ chống lỗ tai nghe xong hai câu, lạnh lùng lầm bầm nói “Ai hiếm lạ, mỗi ngày đều ngủ không yên, vừa lúc nhanh chóng tiễn đi, buổi tối lại cảm thấy ngủ an ổn.”
“Xuân Kỷ ca ca, ngươi đang thầm thì gì thế?” Mấu chốt ngươi nói thâm fthif cứ nói thầm, nhưng cái chân ngươi đang bóp là của Minh Nhã a.
“Cho ngươi bảo bảo, ngươi có muốn không?” Xuân Kỷ buông tay, đùa y.
“Không muốn.” Minh Nhã hé ra cái mặt lông xù, quyết đoán cự tuyệt, sau đó liền nhếch mép cười nói ngọt ngào “Minh Nhã chỉ cần bảo bảo Lôi Tấn sinh, nếu Lôi Tấn không thích sinh, thì Minh Nhã sẽ sinh bảo bảo cho Lôi Tấn.”
Xuân Kỷ yên lặng không nói gì, đứa nhỏ này rốt cuộc là ngốc đến mức độ nào, cái lời nói thú nhân có thể sinh bảo bảo vẫn còn tin tưởng đến mức không nghi ngờ như vậy, bất quá tính tình trong suốt như vậy, đã nhận định thích thì sẽ là cả đời, tên Lôi Tấn kia thật đúng là làm cho người ta có chút hâm mộ, vừa đến đã lập tức lừa được ba thú nhân đối với hắn khăng khăng một mực, cho nên Lôi Tấn ngươi đời này xứng đáng bị đè ra sinh đứa nhỏ, ông trời cũng không giúp ngươi rời khỏi đây, ngươi chết hy vọng trở về đi, cứ ở đây làm giống cái của ngươi
Xuân Kỷ nghĩ đến đây, trong lòng lại buông xuống vài phần, ngày mốt bản thân y hẳn là thật sự có thể tâm tình bình tĩnh mà đưa đứa nhỏ đi rồi
Nhưng thật sự khi thời điểm kia tới, Xuân Kỷ mới phát hiện cánh tay ôm đứa nhỏ của mình luôn luôn run lên, hắc y lão nhân ở phía sau vỗ vỗ vai y cổ vũ
“cám ơn ngươi, sư phụ.” Xuân Kỷ nhỏ giọng nói
Tuy rằng mùa đông đã qua, nhưng thời tiết vẫn rét lạnh như trước, căn nhà này vào mùa hè có rất nhiều hoa, đến lúc này chỉ còn mấy cái cây xanh tốt quanh năm còn có thể làm đẹp bằng chút lục ý sót lại
“Lôi Tấn.” Xuân Kỷ gọi người đã đang giúp đỡ Minh Nhã leo lên lưng Hi Nhã.
“Chuyện gì? bảo bảo nhà ngươi không nỡ xa ta à? Thực sự không có cách, ta luôn luôn được hoan nghên như vậy, quả thực là lão ấu đều yêu.” Lôi Tấn cười hì hì đi tới, cắn cắn nắm tay nhỏ của bảo bảo nói “Thúc thúc ngày mai sẽ quay lại thăm ngươi, ngươi ở nhà nhớ ngoan ngoãn nghe lời a sao ngươi.”
Xuân Kỷ ngầm thở ra, rốt cục nói “Nó không phải là hài tử của ta.”
“Nga? Như vậy à, chẳng lẽ là hài tử của ta sao?” Lôi Tấn nhướn nhướn lông mày, không đứng đắn trêu đùa, nhìn bộ dạng Xuân Kỷ như đang nói ra một câu chuyện lạ, hắn thực sự muốn nói, ngươi coi ta không có mắt nhìn khi thấy bộ dáng ngươi ôm đứa nhỏ như bảo bối kia sao? Kia đương nhiên là không có khả năng, hắn không chỉ có một đôi mắt dài, không loạn thị, không cận thị, thị lực thực sự rất tốt
“nó đúng là hài tử của ngươi.”
Hi Nhã cùng Minh Nhã nghe vậy đều nhìn lại.
Lôi Tấn sửng sốt, tiếp theo xì ra một cái cười nói “Nói đùa cái gì thế?’ Một chút cũng không buồn cười
“Nó chính là hài tử ngươi mang thai bảy tháng sinh ra, các ngươi đều nghĩ nó đã chết, nên để lại trên núi được ta bế về, ngày hôm đó còn có tuyết rơi, Phối Ninh cũng biết chuyện này.” Phối Ninh chính là thú nhân bồi Xuân Kỷ đi hái thuốc.
Sắc mặt Lôi Tấn chậm rãi trầm xuống, giọng nói coi như bình tĩnh nói “Ngươi nói đều là sự thật?”
Xuân Kỷ không chút do dự gật gật đầu.