Bụng Tiết Đồng đã thấy rõ, cô có thể cảm nhận được một sinh mệnh nhỏ bé đang trưởng thành bên trong. So với những phụ nữ mang thai khác, cô không có những dấu hiệu nôn nghén khi mang thai, không mệt mỏi, khẩu vị ăn uống cũng rất khá, buổi tối ngủ cũng sâu giấc. Từ khi biết mình mang thai, cô đã không để tâm trạng rơi vào tình trạng xấu mặc dù ở bệnh viện luôn có người theo sát cô, những người bên ngoài cũng không thể vào thăm.
Đến chiều, quản giáo sẽ đưa Tiết Đồng xuống vườn hoa đi dạo, mọi chuyện đều do Long Trạch dàn xếp kĩ càng, trong phạm vi khả năng của hắn làm được, hắn sẽ không từ bỏ bất kì cơ hội nào. Trong một thời gian dài ở trại tạm giam, Tiết Đồng với những quản giáo cũng có quan hệ rất tốt, đều xem nhau là bạn, mọi người đều cho rằng cô sẽ không bị định tội, lúc không có người ngoài, hai bên còn đùa giỡn cười đùa.
Nữ cảnh sát thường xuyên nhắc nhở cô ăn uống, rồi chia sẻ kinh nghiệm của mình trong quá trình mang thai, nói cô nên chú ý điều gì, kiêng kị những gì, rồi còn cho cô đọc sách về những điều cần chú ý khi mang thai. Tiết Đồng đọc được vài trang liền thấy đau đầu, cô thích ở trong phòng, đọc nhẩm để cô và con có thể cùng nghe, sau đó sẽ mở nhạc có ích cho đứa nhỏ, hy vọng sau này đứa nhỏ sẽ là người tốt.
Đứa nhỏ này có tính cách khá giống Long Trạch, trong ba tháng đầu mang thai, lượng cơm của Tiết Đồng ăn có thể sánh ngang với đàn ông khỏe mạnh, hơn nữa ăn rất nhiều thịt. Nếu bữa nào ăn ít đi, sẽ đói rất nhanh, tuy rằng cô không có tự do nhưng về phương diện ăn uống không hề kém so với lúc ở bên ngoài, cuộc sống được coi là đủ đầy. Cô còn có thể nghe được nhịp tim đập của đứa trẻ, tinh thần ngày càng phấn chấn, cả ngày cùng nữ quản giáo nói về đứa nhỏ, đề tài về trẻ nhỏ nhanh chóng được ưa chuộng, hai người nói chuyện không ngừng.
Lâu rồi cũng không thấy Long Trạch tới thăm cô, nhưng luật sư thì thường xuyên tới, hai vị luật sư này nói chuyện khá cứng nhắc, nên cuộc gặp gỡ này vô cùng tẻ nhạt, Tiết Đồng còn thấy các cảnh sát điều tra còn dễ thương hơn họ.
Chỉ cần tâm trạng cảm thấy thoải mái, cảm giác giam cầm sẽ tự nhiên biến mất, buổi sáng có người giám sát cô rời giường, ăn cơm đúng giờ. Mỗi ngày trôi qua, Tiết Đồng dần hình thành thói quen cho mình, cuộc sống dưỡng thai rất nhàn hạ, đều có người bên cạnh nhắc nhở cô. Trước đây, cuộc sống của cô không có trật tự luôn làm việc theo cảm hứng, ở trong này đều có người theo sát và chăm sóc cho cô, phần nào có lợi cho việc dưỡng thai.
Đứa nhỏ đã được bốn tháng một ngày, Tiết Đồng ngồi ở ghế phơi nắng, ở bên cạnh là nữ cảnh sát đang tiếp chuyện cô, bỗng nhiên đứa nhỏ ở trong bụng đá cô một cái, Tiết Đồng than “Ai”. Theo bản năng lấy tay che bụng, đau đến trán toát cả mồ hôi.
Nữ cảnh sát vội đỡ lấy cô: “ Làm sao vậy?.”
Cơn đau đã giảm bớt, Tiêt Đồng chậm rãi mở miệng: “ Hình như nó đá em.”
“ Đá đau như vậy sao?.” Chị Hồ lo lắng: “ Vậy chị đưa em đi kiểm tra.”
Sau khi hết đau, chị Hồ đưa cô tới phòng bệnh, sau khi có kết quả siêu âm B, vẻ mặt của bác sĩ không được tốt, muốn nói gì đó lại thôi, mãi sau mới lên tiếng: “ Tình huống không tốt lắm.”
Chị Hồ lo lắng đứng lên, nhìn Tiết Đồng toát đầy mồ hôi, giọng nói hơi run run: “ Rốt cuộc là có chuyện gì.”
Bác sĩ đem kết quả cho chị Hồ: “ Đứa nhỏ phát triển không đầy đủ. Cô xem, nửa thân dưới của nó phát triển không bình thường, chỉ có một chân, hơn nữa vị trí cũng ..”
Chị Hồ nhìn vào kết quả siêu âm, hình như đứa trẻ này không có chân, chị cũng không biết nên nói gì, Tiêt Đồng cầm xem kết quả siêu âm, xem xét tỉ mỉ.
Bác sĩ ở bên cạnh an ủi: “ Cô còn trẻ, về sau có thể sinh đứa khác. Hơn nữa, hiện tại cô cũng không có khả năng để làm mẹ.”
Chị Hồ vỗ nhẹ bả vai Tiết Đồng, rồi nhìn xuống chiếc bụng nhô lên của cô, đứa nhỏ đã được hơn bốn tháng, không nghĩ lại phát triển không đều, nhẹ giọng nói: “ Tiết Đồng, đứa trẻ sau sẽ khỏe mạnh hơn.”
Tiết Đồng còn đang mải nhìn ảnh siêu âm của đứa nhỏ, đứa nhỏ không phải là không có chân, mà đó là đuôi của nó, trách không được đá lại đau như vậy, hóa ra nó và Long Trạch giống nhau. Khóe môi Tiết Đồng cong lên, bác sĩ bên cạnh nói: “ Vậy khi nào cô sẽ làm?.”
“ Làm gì?.” Tiết Đồng ngạc nhiên, từ nãy mải mê nghiên cứu cái đuôi của đứa nhỏ, nên không nghe được bác sĩ và chị Hồ đang nói gì.
Bác sĩ thở dài: “ Đứa nhỏ này không cần thiết giữ lại, tuy rằng bốn tháng đã phát triển thành hình người, nhưng nếu còn để lâu sẽ rất nguy hiểm trong lúc phẫu thuật, đáng nhẽ tháng trước cô nên tới siêu âm.”
“ Vì sao không thể giữ?.” Tiết Đồng theo phản xạ hỏi bác sĩ, nói xong cũng không hiểu mình đang nói gì.
Bác sĩ thấy phản ứng của cô không bình thường, chắc có lẽ do sự phát triển của thai nhi dị dạng nên gặp đả kích lớn, tình huống như vậy không phải là hiếm: “ Cô trở về suy nghĩ kĩ, tốt nhất là nên thương lượng với cha đứa nhỏ. Tuy rằng thai nhi đang trong giai đoạn trưởng thành nhưng rất dễ xảy ra trường hợp lưu sản, đến lúc đó đối với cô và người thân còn chịu tổn thương hơn nữa. Cho dù có thể sinh ra, nhưng tương lai đứa trẻ này sẽ không thể phát triển bình thường được.”
Tiết Đồng vốn muốn hỏi đứa nhỏ có chỗ nào không bình thường, ví dụ như nhịp tim hoặc những chuyện khác, dù sao đứa nhỏ này cũng đặc biệt, nó so với con người không giống nhau không thể lấy những trường hợp mang thai khác ra để nói được. Tiết Đồng trả lời cho có lệ: “ Tôi muốn về suy nghĩ lại.”
Phụ nữ mang thai không thể chịu được đả kích, bác sĩ cũng không nói gì thêm. Lúc trở về, chị Hồ nhẹ nhàng an ủi cô: “ Tiết Đồng, em và đứa nhỏ này có duyên không phận, về sau sẽ có đứa trẻ khác.”
Tiết Đồng tỏ ra rất thoải mái: “ Em sẽ không bỏ đứa nhỏ này.”
Giọng nói của cô chắc nịch, chị Hồ thấy cô không có thái độ gì cả, càng thêm phần lo lắng.
Tiết Đồng cũng hơi sợ, một mình ở trong phòng bệnh cầm ảnh siêu âm, sau đó cau mày lẩm bầm: “ Sao cái đuôi lại ngắn ngủn như này?.”
Chiều dài cái đuôi của Long Trạch dài hơn cái đuôi này gấp hàng chục lần, mà đứa nhỏ trong bụng của cô đầu nó khá to, cái đuôi thì lại ngắn, Tiết Đồng ở trong phòng đi đi lại lại, lo lắng cuối cùng tự mình đưa ra kết luận – cô ăn quá ít, dinh dưỡng cho đứa nhỏ không đủ, có khả năng dinh dưỡng không đủ, ví dụ như não, tim đã hấp thụ hết dưỡng chất nên cái đuôi không dài ra.
Sau đó, Tiết Đồng càng ăn càng hăng hái, chị Hồ thấy cô có điểm lạ, Tiết Đồng ngẫm nghĩ không nói cũng không được, đành lên tiếng: “ Chị Hồ, đứa nhỏ này đến với em, có thể nói là duyên phận, mặc kệ nó sẽ như nào, em muốn sinh nó ra.”
Chị Hồ đã làm mẹ, đương nhiên có thể hiểu được tâm sự của Tiết Đồng, nói sao tình cảnh hiện tại của Tiết Đồng tương đối đặc biệt, đứa nhỏ còn chưa gặp được cha nó, Tiết Đồng không thể tự mình làm chủ được.
Ánh mắt chị Hồ tỏ vẻ đau lòng thay cho Tiết Đồng, vài ngày sau liền nhận được tin tốt lành.
Đường dây buôn bán người xuyên quốc gia đã bị công án tóm gọn, Long Trạch mang theo tâm trạng lo lắng trở về thành phố Y thì nhận được điện thoại của Triển Thiếu Huy: “ Tôi có gởi một bưu kiện cho cậu, có lẽ bên trong là thứ cậu cần.”
Nhìn món quà mà Triển Thiếu Huy tặng cho, Long Trạch cảm thấy như trút được tất cả mọi gánh nặng. Trong đó là đoạn clip đầy đủ đã thu lại tất cả những gì xảy ra trên thuyền Lưu Ưng, Tiết Đồng bị trói trên ghế còn quay được cảnh Trình Thiên đánh cô, có thể nói Trình Thiên là người có động cơ giết người rõ ràng. Sau đó, còn cảnh bom nổ, Long Trạch bảo Tiết Đồng chạy nhanh tới khoang thuyền, nhất cử nhất động của Trình Thiên khi nổ súng đều được thu lại rất rõ ràng, đủ để chứng minh Trình Thiên muốn giết chết Long Trạch, Tiết Đồng chỉ nổ súng tự vệ.
Long Trạch biết, Triển Thiếu Huy là nhân vật không bình thường, nên đã nhờ anh ta giúp đỡ. Triển Thiếu Huy lúc đầu cũng chỉ hỏi thăm tình hình, sau đó anh ta đã nhiệt tình giúp đỡ, theo dõi mọi động tĩnh rồi tiến hành điều tra. Ngay cả chuyện Trang Lăng sử dụng máy tính từ nước ngoài cũng được điều tra cặn kẽ. Cuối cùng, mây đen cũng được xua tan, mọi chứng cứ chứng minh Tiết Đồng chỉ tự vệ mà giết người đã có, tuy rằng Trang Lăng đã xóa đi đoạn băng đó ở máy tính, nhưng trong ổ cứng vẫn còn, chỉ cần tìm chuyên gia là có thể khôi phục dữ liệu.
Trong ngày được ra tù, cô không quên cảm ơn những nhân viên trong trại tạm giam đã giúp đỡ và chiếu cố cô nhiệt tình thế nào, có người thật lòng có người làm vì tiền, nhưng trong nhiều tháng qua, cô cũng không hề gặp khó khăn nào. Cha mẹ Tiết Đồng đã chờ sẵn ở ngoài cổng trại giam, tóc bạc thêm vài phần, khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi thấy rõ. Tiết Đồng nhìn thấy cha mẹ cô như vậy, trong lòng vô cùng chua xót, nước mắt không ngừng tuôn ra, chạy nhào tới ôm chặt mẹ cô khóc thành tiếng.
Hốc mắt mẹ Tiết cũng đỏ lên, ôm chặt cô: “ Cuối cùng cũng không có việc gì.”
Không biểu đạt nhiều tình cảm, nhưng cha Tiết Đồng vô cùng xúc động, một nhà ba người khóc như núi lở. Một lúc lâu sau, Tiết Đồng mới buông tay, nhìn mẹ nói: “ Về thôi, chúng ta về nhà.”
Đi ra cửa, Long Trạch đứng ở phía xa, hắn mặc áo sơ mi màu đen, ở một góc xa trên mặt hắn nở nụ cười mãn nguyện, ở nơi đó chứng kiến gia đình cô đoàn tụ. Long Trạch đứng ở đó vững chãi như một cây cổ thụ cao ngất, vô cùng mạnh mẽ.
Tiết Đồng nhìn hắn, bàn tay mẹ Tiết vẫn còn đang nắm chặt tay cô, cô dùng ánh mắt hỏi ý kiến của mẹ. Mẹ Tiết nói: “ Kêu A Trạch cùng nhau về nhà, dù sao hai đứa đã có đứa nhỏ, chuyện kết hôn phải tiến hành.”
Tiết Đồng mừng rỡ, khuôn mặt tươi cười hớn hở vẫy tay gọi Long Trạch lại chỗ cô.
Thái độ Long Trạch rất thản nhiên, yên bình như dòng nước, hắn đi tới chỗ gia đình Tiết Đồng, nhìn mẹ Tiết mỉm cười, rồi vươn tay xoa đầu Tiết Đồng, giọng hơi khàn khàn: “ Anh thấy em hình như béo lên.”
“ Mang thai sao có thể không béo được?.” Mẹ Tiết ở bên cạnh nói, rồi buông tay con gái, cùng cha Tiết Đồng đi trước hai bước: “ Đi thôi, không nên ở lại đây, có chuyện gì về nhà rồi nói.”
Tiết Đồng khẽ cắn môi, cẩn thận quan sát Long Trạch, xa cách hắn vài tháng giống như đã vài thế kỉ, Long Trạch gầy đi, tiều tụy hơn trước rất nhiều, trên má còn có vết thương đang đóng vẩy, nhìn xuống dưới, cổ hắn có vết thương rất sâu, Tiết Đồng rất đau lòng, xoa nhẹ lên vết thương của hắn, nghe thấy hắn nói: “ Mấy ngày sau sẽ lành lại.”
“ Nhìn rất xấu.” Trong lòng Tiết Đồng đầy nỗi chua xót.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Long Trạch nắm tay cô nói: “ Em mang thai có vất vả hay không?.”
Không đợi Tiết Đồng trả lời, hắn nói tiếp: “ Vậy để anh bế em?.”
Vừa dứt lời, Long Trạch bế bổng cô lên, ôm cô sát vào lồng ngực của mình, cảm nhận trái tim đập mạnh mẽ của hắn. Trái tim của hắn chỉ đập vì cô, có kết tinh tình yêu của hai người làm chứng.