Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 93: Chuyển biến




Cuộc sống trèo tường của Long Trạch chỉ kéo dài vài ngày, những ngày sau hắn quang minh chính đại đi vào từ cửa chính.

Đó là vào dịp Noen, đó là ngày lễ lớn trong năm, các cửa hàng đều giảm giá hấp dẫn kích thích nhu cầu người mua, từ già đến trẻ không phân biệt nam nữ đều điên cuồng mua đồ giảm giá, người xếp hàng thành hàng dài ở quầy thu ngân.

Mẹ Tiết Đồng cùng với dì Phan cũng nằm trong hàng ngũ những người săn hàng giảm giá, cả hai như vừa ở chiến trường trở về, thu hoạch được rất nhiều chiến lợi phẩm. Hai người phụ nữ trung niên đã ngoài bốn mươi xách túi lớn túi bé đứng chờ bắt xe, nhưng hôm nay là ngày lễ nên giao thông đông đúc xe cộ qua lại đều chất kín người, phương tiện công cộng cũng không còn chỗ trống, xe taxi đợi cả nửa ngày cũng không có chiếc nào dừng lại. Bỗng một chiếc xe màu trắng dừng ở trước mặt, Long Trạch cười nói: “ Bác gái, bác muốn đi đâu? Cháu đưa bác đi.”

Nói xong, đã thấy hắn xuống xe thay mẹ Tiết Đồng xách đống hàng để vào cốp xe, còn nhiệt tình chào hỏi dì Phan, mẹ Tiết Đồng còn chưa kịp phản ứng lại thì dì Phan ở bên cạnh đã lên tiếng: “ Người quen sao?.”

Long Trạch trả lời gọn gàng dứt khoát: “ Cháu là bạn trai của Tiết Đồng.”

Nụ cười trên mặt dì Phan sâu đến thấy rõ nếp nhăn, chờ xe nửa ngày cũng không thấy có chiếc nào, bà nói: “ Vậy sao? Vậy phiền cậu đưa chúng tôi một đoạn.”

“ Bác không nên khách sáo.” Long Trạch nói xong rồi nhanh chóng lên xe, thật ra hắn đã chờ ở cổng siêu thị một lúc lâu. Thái độ không nóng không lạnh của cha mẹ Tiết Đồng làm cho hắn phát điên, mỗi ngày Tả Thần Dật đếu giáo huấn hắn: “Chờ đợi ngày hoa nở.”

Dạo gần đây gặp gỡ Tiết Đồng cũng khó khăn, mỗi lần gặp nhau cô đều dùng lời ngon tiếng ngọt giáo dục hắn: “ Đàn ông nên biết nhẫn nại.” Long Trạch cũng hiểu nhiều chuyện cần phải chịu đựng và bớt chút thời gian để giải quyết, nên hắn cũng phải cắn chặt răng chịu đựng.

Mẹ Tiết Đồng vẫn không lộ rõ cảm xúc của mình, không phải bà muốn làm khó Long Trạch mà bởi trước mặt hàng xóm, cũng nên giữ thể diện. Mấy người ngồi trên xe, mẹ Tiết Đồng không mở miệng nói chuyện nhưng dì Phan thì nói không ngớt. Hai người là bạn chiến đấu trên bàn mạt chược nhiều năm, dì Phan cũng không kiêng kị gì, hỏi thẳng: “ Tiết Đồng nhà bà có bạn trai lâu chưa?.”

“ Được một thời gian.” Mẹ Tiết trả lời.

Dì Phan nói tiếp: “ Cậu thanh niên này rất đẹp trai, rất xứng đôi với Tiết Đồng. Nhìn xem, chiếc xe rất đẹp, so với chiếc xe của Hoa Tử nhà tôi còn rất thoải mái, nếu có tiền tôi cũng muốn mua một chiếc màu trắng, nhưng Hoa Tử lại mua màu đen thui, bình thường cũng không chở chúng tôi đi đây đi đó. Không hiểu con cái kiểu gì, tôi cũng không lí giải nổi.”

Mẹ Tiết nói đùa: “ Bà còn không biết thì chắc chúng tôi là đồ cổ.”

“ Đồ cổ cũng phải học hỏi, mới có thể du nhập vào xã hội.” Dì Phan nói đùa, sau đó chuyển hướng sang Long Trạch: “ Cậu nhóc, xe này của cậu không tồi.”

Long Trạch vừa lái xe vừa trả lời: “ Dì, dì thích màu này sao? Tiết Đồng lại thích màu đỏ, cháu định mua một chiếc màu đỏ. Để sang năm sau, chờ Tiết Đồng có bằng lái xe rồi tặng cho cô ấy.”

“ Hả? Cháu còn định tặng cho Tiết Đồng một chiếc?.” Dì Phan cười đến híp cả mắt: “ Tôi thì thấy màu hồng phấn rất đẹp.”

Dì Phan cùng với Long Trạch chuyện trò vài câu, hắn đều cười tươi đáp lại, dì Phan cảm thấy cậu thanh niên này rất khá, liền nhìn mẹ Tiết nhỏ giọng nói: “ Cậu nhóc này có tiền nhưng không làm kiêu, Tiết Đồng nhà bà thật có phước, đúng là câu được rùa vàng, sao lại không giới thiệu sớm cho tôi quen biết, còn cất giấu kĩ như vậy, có phải sợ người ta chạy không?.”

Mẹ Tiết vẫn không đáp lại, nhưng khóe miệng thì cong lên, sau đó mới lên tiếng: “ Việc này còn chưa quyết định.”

“ Sao còn chưa quyết định?.” Dì Phan nói khẽ: “ Đầu năm nay có con rể tốt như vậy phải nắm lấy, bà xem xem trên đường có nhiều thiếu nữ xinh đẹp thế kia, không phải ngày nào bà cũng mở to mắt để câu được chàng rể ‘ rùa vàng’ sao? Đó là bạn trai Tiết Đồng, nếu bà không giúp một tay, người ta chạy mất thì phải làm sao? Chờ nó lấy chồng giàu sang rồi, nửa đời còn lại bà không phải lo, làm cha làm mẹ chỉ mong như vậy thôi.”

Trên đường về nhà, di Phan nói không ngừng, thi thoảng còn hỏi Long Trạch vài vấn đề, ánh mắt còn mang theo vẻ hâm mộ.

Mẹ Tiết cũng biết, điều kiện của Long Trạch rất tốt, đợi cho oto dừng ở khu tập thể, khuôn mặt bà tươi cười như hoa nở mùa xuân. Xuống xe, dì Phan còn thay bà xách đồ ra, dì Phan cười nói: “ Hay là giữ con rể của bà ở lại ăn cơm đi? Đã lâu không cùng bà chơi mạt chược, đợi tôi rủ thêm bà Lưu cùng tới nhà bà chơi.”

Dì Phan nhìn Long Trạch: “ Cậu nhóc, ở lại chơi một lúc, chúng tôi chơi mạt chược luôn thiếu người, lại không muốn ra quán, buổi chiều cậu ở lại chơi với chúng tôi một lúc.”

Long Trạch còn chưa lên tiếng, mẹ Tiết đã nói: “ Người ta còn có việc.”

“ Tiết Đồng thì ở nhà, đương nhiên cậu ấy muốn gặp Tiết Đồng rồi, ở nhà chơi cũng không được sao? Cậu nhóc, cứ như vậy đi.” Dì Phan hớn hở ra về.

Long Trạch thay mẹ Tiết xách đồ lên lầu, khuôn mặt bà dịu dàng khác hẳn ngày thường, thi thoảng còn nói với hắn mấy câu. Đến lầu tám, tiếng chuông cửa vang lên, Tiết Đồng ra mở cửa thấy hai người cùng nhau trở về có phần ngạc nhiên, lại thấy Long Trạch xách đồ vào nhà.

Cha Tiết Đồng vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc như ngày thường, mẹ Tiết nói chuyện vài câu, Long Trạch thấy hai người không có ý giữ hắn lại, đứng lên chào ra về: “ Bác trai, bác gái, nếu không còn chuyện gì, cháu về khách sạn trước.”

“ Cậu ở khách sạn?.” Mẹ Tiết có vẻ không hài lòng. Ở khách sạn ắt hẳn sẽ xảy ra nhiều chuyện khó lường, Tiết Đồng thì ở nhà, cũng không ra khỏi cửa mấy ngày hôm nay, một người đàn ông trưởng thành ở bên ngoài rất dễ sa ngã.

Long Trạch phát hiện mình lỡ lời, đành giải thích: “ Cháu đang tìm nhà, nhưng chưa tìm được nhà vừa ý. Cũng có căn nhà mua từ trước nhưng đang trong quá trình sửa chữa, phải mất vài tháng mới sửa xong.”

“ Hôm nay là Noen, tuy rằng là lễ tết của nước ngoài nhưng cậu ở khách sạn một mình ăn cơm chắc rất buồn tẻ. Cũng đến giờ cơm trưa rồi, cậu ở lại ăn cơm.” Mẹ Tiết giấu đầu hở đuôi, đành bổ sung thêm: “ Đỡ để bà Phan tới lại lải nhải cả buổi, bà ấy à, có thể lải nhải suốt một tháng, lỗ tai tôi muốn phát điên.”

Mẹ Tiết nhìn Tiết Đồng: “ Thất thần ở đó làm gì, đi dọn cơm.”

“ Vâng.” Tiết Đồng nhìn Long Trạch nở nụ cười, sau đó đi vào phòng bếp. Mẹ Tiết Đồng đem những thứ vừa mua phân loại ra rồi cất vào tủ, sau đó cùng Tiết Đồng chuẩn bị dọn cơm, vừa làm vừa nói với Tiết Đồng: “ Mẹ và cha con đều ở đây, trước mặt chúng ta còn đừng khiến cha mẹ phải mất mặt.”

Tiết Đồng chỉ cười, sau đó hỏi: “ Mẹ, Long Trạch là người tốt. Vì sao mẹ và cha không thích anh ấy.”

“ Cho dù chúng ta có thích cậu ấy đến thế nào, cũng không thể quá niềm nở.Cha mẹ chỉ có mình con, đương nhiên là phải suy nghĩ kĩ càng cho con.” Mẹ Tiết nói tiếp: “ Con sớm đã bị cậu ta mê hoặc đến thần trí điên đảo, chúng ta đối với cậu ta tuy rằng hài lòng nhưng sau này chưa nói trước được. Chính bởi vì điều kiện của cậu ta quá tốt, nên cha mẹ không muốn để người khác nói rằng chúng ta trèo cao, bằng không sau này con gả đi, sẽ bị người khác coi thường.”

Tiết Đồng như thông suốt điều gì đó, lo lắng cũng tạm lắng xuống: “ Mẹ, mẹ thật biết nghĩ xa.”

“ Con mới hai mươi mấy tuổi, còn phải học hỏi nhiều, nếu không sau này sẽ bị bắt nạt.”

Long Trạch cùng với cha Tiết Đồng ở trong phòng khách xem tivi, hắn thỉnh thoảng có nói một hai câu chuyện, cha cô cũng trả lời nhiệt tình. Kể từ khi cha Tiết Đồng gặp tai nạn, mẹ cô đã lâu không có chơi mạt chược. Hiện tại được quay lại đường cũ, tinh thần bà rất phấn chấn, hơn nữa bài trên tay cũng rất đỏ, đánh thế nào cũng thắng.

Ở trên bàn mạt chược, Long Trạch thua hai ván, người từ nhỏ đã chứng kiến Tiết Đồng trưởng thành là dì Phan cũng thắng được vài ván nên tâm trạng rất hưng phấn, thời gian cứ thế trôi qua, Long Trạch càng chơi càng thua. Còn mẹ Tiết Đồng thắng liên tiếp vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt.

Tiết Đồng ngồi bên cạnh mẹ xem mọi người đánh bài, cuối cùng mẹ Tiết cũng mở lòng từ bi: “ Con đi giúp A Trạch đánh bài đi, ở nước ngoài nhiều quá cái gì cũng không biết, ngay cả mạt chược cũng không biết chơi.”

Chỉ vài ván mạt chược mà cách xưng hô cũng thay đổi, Tiết Đồng cười hớn hở ngồi cạnh Long Trạch. Hắn thấy cô ngồi lâu không có việc gì làm đành để cho cô chơi thay mình, một tay vòng qua eo ôm lấy cô. Tiết Đồng đánh bài nhặng xị hết lên, nhưng hễ bốc bài là sắc mặt mẹ Tiết Đồng thay đổi, cuối cùng đành lên tiếng: “ Con đánh bài cái kiểu gì vậy? Đi đun nước pha trà, gọt hoa quả mang tới đây.”

Tiết Đồng vừa đi vào phòng bếp, chợt nghe thấy tiếng mẹ Tiết Đồng cười lớn: “ Hahaha, vừa bốc đã được quân ù.”

Không thể không nói, tinh hoa Trung Quốc rất có mị lực, mẹ Tiết Đồng như biến thành một người khác, nhiệt tình giữ Long Trạch ở lại ăn cơm chiều, bà có thái độ khác hẳn với Long Trạch, vui vẻ và ôn hòa hơn trước. Long Trạch đành viện cớ nhờ mẹ Tiết Đồng giúp hắn đi xem nhà: “ Đối với thành phố C cháu không quen thuộc, hy vọng hai bác giúp đỡ cháu, tránh bị người khác lừa.”

Thật ra, vấn đề nhà ở của Long Trạch thì đã có Triển Thiếu Huy thay hắn dàn xếp ổn thỏa từ lâu, chỉ cần hắn gật đầu là có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào, ngay cả phong thủy cũng được xem xét kĩ càng. Từ khi chuyển tới thành phố C, Long Trạch cũng nhiều lần tìm nhà nhưng cũng chưa ưng căn nào.

Hắn theo kế hoạch, lái xe đưa mẹ và Tiết Đồng đi đến từng nơi một xem nhà, trong đó có hai căn nhà mẹ Tiết rất hài lòng, liền cho ý kiến nhiệt tình. Long Trạch cũng nhanh tay kí kết hợp đồng, mua nhà, sau đó đưa cho mẹ cô xem qua. Mẹ Tiết nhìn thấy bản hợp đồng có phần ngạc nhiên, người đăng kí chủ sở hữu là Tiết Đồng. Mẹ Tiết từ chối không nhận, Long Trạch cũng không nhượng bộ nói rằng mọi thủ tục đã giải quyết xong, không thể thay đổi được. Ở trước mặt mẹ Tiết Đồng, hắn đưa hợp đồng nhà đất cho Tiết Đồng.

Buổi tối còn ở ngoài ăn cơm, cảm giác giống như người một nhà, sau khi trở về cha Tiết Đồng nghe kể lại, liền mắng: “ Bà còn mắng con là nhận đồ của người khác, bây giờ bà cũng thế, căn nhà lớn như thế cũng dám nhận, bà định bán con sao.”

“ Không, không, không.” Mẹ Tiết cười, xua tay nói: “ Tôi không bán con gái, mà tôi câu con rể vào nhà. Nói sao cũng không phải tặng cho tôi, người ta muốn chứng minh cho mình thấy là coi trọng Đồng Đồng, cậu ta đưa hợp đồng cho Tiết Đồng trước mặt tôi, sao còn dám lấy lại được nữa. A Trạch là thanh niên toàn vẹn, có lễ phép, khí chất, không giống đám công tử nhà giàu cao sang kia, cũng không có quan niệm giàu nghèo. Hai đứa nó thật lòng yêu nhau, chúng ta không thể chia rẽ uyên ương.”

“ Bà bị tiền tài của người mê hoặc đến điên loạn tâm trí.” Cha Tiết Đồng tức giận.

“ Con gái của chúng ta sinh ra, tôi thương nó mới cố gắng tìm cho nó một chàng rể tốt. Có tiền hay không có tiền không quan trọng, mà người ta đã chứng minh được thành ý của mình.

Ông nói xem, A Trạch có chỗ nào không tốt? Hay là ông đi tìm cho tôi một chàng rể tốt về đây. Người ta có điều kiện tốt như vậy, ngày nào cũng phải nhìn sắc mặt chúng ta, chuyện gì nên làm cũng đã làm, lại còn đối tốt với Đồng Đồng, chúng ta còn ở đây giả mù sa mưa sao, có phải ông coi thường người ta hiện đang một thân một mình, không có người lớn bên cạnh?.”

Lần này, mẹ cô hoàn toàn nghiêng về phía Long Trạch, cha Tiết Đồng nhắc nhở vài câu rồi cũng từ bỏ. Kể từ đó, Long Trạch đường đường chính chính tới nhà cô ăn cơm, mỗi lần tới đều mang theo quà cáp, qua vài ngày liền chuyển từ khách sạn tới ở nhà Tiết Đồng, tuy rằng phòng sách hơi nhỏ một chút, bù lại là ở cách vách với phòng của Tiết Đồng.

Ở chung sát vách với Tiết Đồng, thói quen trèo tường đã kết thúc.

Cuộc sống của hắn bắt đầu chuyển sang một chương mới.